Tri Thu nâng vũ y đi vào trong, Lãnh Băng Nguyệt nhọc biết bao công mới khiến Mộ Dung Phong vui vẻ hơn chút, cũng chẳng đành từ chối.
Đi vào phòng trong thay y phục, sau đó lả lướt bước ra ngoài, yểu điệu như được gió nâng đỡ mà đi.
Nhìn Mộ Dung Phong khẽ cười ngượng ngùng, tựa như một bông hoa ngậm chút sương sớm, e lệ rụt rè.
Tri Thu ngồi xuống ngay cạnh Mộ Dung Phong, chỗ ngồi thấp hơn một chút, đặt cổ cầm lên đùi mình, đầu ngón tay khẽ phẩy một cái, tiếng đàn tức thì “tính tang”, kêu vang như châu rơi, như ngọc đánh.
Phòng chính rộng rãi, Lãnh Bằng Nguyệt nương theo tiếng nhạc vung tay áo vặn eo thân, lúc thì thướt tha như bông liễu, hồi thì mềm dẻo tựa hương bồ, biểu hiện toàn bộ nét đẹp quyến rũ nhất của mình một cách thật tinh tế.
Mộ Dung Phong hoàn toàn chẳng lấy làm hứng thú với những cái thú văn nhã phong trần này, thà rằng đến thao trường luyện binh còn sảng khoái muôn phần hơn.
Thế nhưng chẳng đành từ chối tấm lòng mỹ nhân cho đặng, đôi môi ẩn hiện một nét cười mỉm, thi thoảng ánh mắt hắn lại ở thờ liếc sang phía Tri Thu.
Điệu nhảy của Lãnh Băng Nguyệt lúc này chẳng mấy là bình tĩnh, thỉnh thoảng lơ đãng nhìn lại thì chỉ trông thấy cái nét mặt mê đắm của Tri Thu, con người chan chứa chút tình riêng trong quá là rõ ràng, lúc gảy đàn thể mà trông cũng ra dáng của nàng ta đôi ba phần kia nữa chứ, nào còn lại cái dáng vẻ rũ mi không nhìn của một ả nha hoàn thấp kém?
Nàng ta làm gì có cái dáng vẻ dâng hiến tài năng giúp mình để mình có thể sánh bên Mộ Dung Phong kia chứ? Rõ ràng là mượn cơ hội này để chính nàng ta có thể được để mắt đến đây mà.
Ánh mắt Triệu ma ma đúng là sáng như trăng rằm, nói không sai chút nào.
Người có câu “người ta chỉ tin những gì mình muốn tin”.
Trong lòng mà đã có nghi ngờ, thì mọi nhất cử nhất động lọt vào mắt đều mang theo một hàm ý mờ ám.
Nàng ta vừa khiêu vũ, vừa suy nghĩ vẩn vơ, chính vì cái thất thần ấy đã khiến chân lạc nhịp, đạp lên chính làn váy của mình, bước chuếnh choáng về trước hai bước.
Lắm khi chính vì động tác có hơi lớn như thế, khiến “Đoạt” một tiếng, dường như vang vọng tiếng y phục bị rách ra rồi.
Nàng ta nháy mắt chỉ cảm thấy không ổn rồi, lúc sờ tay lên thử, thì đúng là phần lưng đã bị rách toẹt ra, phần bị rách dài đến mấy tấc.
Bộ y phục này chính nàng ta sau khi may xong cũng chỉ vận có một, hai lần, không lẽ chỗ vùng eo may lỏng lẻo, hay là vì đường may xiêu vẹo, sao tự nhiên lại rách bươm ra thế này chứ? Tệ hơn nữa là, khi nãy do hoảng hốt nên nàng ta đã xoay mình, thân thể mất thăng bằng khiến cổ chân ván một cái, ngã sấp xuống đất.
Tiếng đàn ngưng bặt, Tri Thu nhấc cổ cầm ra, tiến đến: “Tiểu thư, tiểu thư có sao không ạ?”.
Khuôn mặt Lãnh Băng Nguyệt nóng bừng lên như bị phỏng, vừa xấu hổ vừa rối trí thưa với Mộ Dung Phong:
“Đã khiến Vương gia chê cười, thiếp nhất thời thất thần, nhảy sai bước, thật sự xấu hổ quá”.
Tri Thu đỡ nàng ta lên, nàng ta tập tễnh bước qua, ngồi xuống ghế.
Mộ Dung Phong đứng phắt dậy:
“Trong người nàng hôm nay không khỏe, là bổn Vương đã coi nhẹ chuyện này, còn ép ưởng nàng phải nhảy múa.
Chân bị trật rồi sao?”.
Lãnh Băng Nguyệt nhớ lại phản ứng của Mộ Dung Phong lần trước khi chân nàng ta bị thương, vội vàng rụt chân lại:
“Không sao, không sao đâu ạ.
Chỗ của thiếp có được thoa giúp lưu thông máu bị ứ, chốc nữa để Tri Thu xoa cho là được rồi ạ”
Mộ Dung Phong thấy quần áo nàng ta xốc xếch, khuôn mặt lúc nhìn mình cũng có vẻ không thoải mái, bèn gật đầu:
“Vậy thì nàng đừng đi lại nhiều quá, nghỉ ngơi cho thật khỏe vào.
Ta qua bên chỗ của Vụ phó tướng mới một lương y đến, xem qua cho nàng, ngộ nhỡ có thương tới gân cốt”
Lãnh Băng Nguyệt không cam lòng, chẳng muốn để miếng thịt béo tốt đã treo ngay mép miệng bay đi mất, song cổ chân nàng ta quá đau, đến mức đầu cũng toát ra mồ hôi, nên chỉ đành cắn răng cất lời đáp:
“Được vậy thì tốt quá”.
Mộ Dung Phong lại dặn dò Tri Thu vài câu, xoay người đi đến Tử Đằng Tiểu Trúc.
Lãnh Băng Nguyệt lập tức nhe răng xuýt xoa, khó chịu rên rỉ.
Tri Thu thận trọng đỡ nàng ta vào buồng.
Lát sau lương y trong phủ đến, đắp cho nàng ta hai phần thuốc dán đen ngòm, còn có một chai thuốc rượu dành cho vết thương khi bị va đập thì kêu Tri Thu đi theo mình về lấy.
Triệu ma ma bứng chậu nước vào, nhúng ướt khăn, bọc vài viên đá rồi đắp lên cho Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Bằng Nguyệt cầm lên bộ vũ y đã thay ra từ nãy, kiểm tra kỹ càng vết rách, trầm ngâm một hồi thì cất tiếng:
“Triệu ma ma, tìm cho Tri Thu một nhà nào tốt trong phủ đi”
Triệu ma ma cũng chẳng hề ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn bộ vũ y rõ ràng đã có ai đó động tay chân, khóe miệng ẩn hiện nụ cười nhẹ đắc ý:
“Phu nhân đã quyết rồi sao?” Lãnh Băng Nguyệt gật đầu:
“Thực lòng thì nếu không bất đắc dĩ thì ta đã chẳng làm như thế đâu.
Nha đầu Trị Thu này lanh lợi, cho dù nó có dã tâm thì cũng hiểu rõ đạo lý chủ nhân có vinh thì mình cũng vinh theo.
Nó muốn leo lên thí ít nhất cũng phải đến khi ta được sánh bước với Vương gia, được ngài cưng chiều, thắng được Lãnh Băng Cơ.
Cho nên, từ trước đến giờ nó giúp ta đều dốc hết tâm sức, ta lo lắng, một khi nó được gả ra ngoài, nếu như bản thân nó không muốn giúp ta, thì ta cũng chẳng buồn so đo với nó.”
“Tiểu thư đúng là biết nhìn người, suy nghĩ cũng thấu triệt”
“Nhưng dạo gần đây nó càng ngày càng khiến ta không sao an tâm được, trên khiêu dưới khích, coi chủ tử của nó không tồn tại sao?”
Triệu ma ma thấp giọng đáp lời:
“Nếu lòng đã phản thì tất không sao trung thành được như trước nữa.
Tiểu thư, tiểu thư phải quyết định thôi”.
“Tìm nhà gả nó đi, không thể kém cỏi, tướng mạo hay gia thế đều không thể quá kém được.
Nếu không, nhỡ may nó ghi hận trong lòng thì chúng ta chẳng phải có thêm một kẻ địch ư”.
Triệu ma ma lại nhúng khăn mặt thêm lần nữa, mi mắt vẫn rũ:
“Phí công sức tìm kiếm làm chi? Chẳng phải có một người ở ngay cạnh hay sao?”
Lãnh Bằng Nguyệt ngờ vực trông sang: “Là ai?”
“Triệu ma ma khẽ cười: “Vụ Phó tướng đó ạ”.
“Sao ta lại không nghĩ đến kia chứ.
Vụ Phó tướng là người được Vương gia trọng vọng, hiện tại là lúc hắn ta cần có người chăm sóc.
Nếu như ta thành toàn được chuyện tốt này, chắc hẳn Vương gia sẽ nhìn ta bằng con mắt khác xưa.
Có điều, vị phó tướng này dẫu gì cũng là mệnh quan triều đình, liệu sẽ để ý đến Tri Thu chăng? Dù sau ở tuổi này của hắn ta, trong nhà hẳn cũng có vợ rồi”.
“Tri Thu chỉ là một đứa nô tỳ, muốn làm chính thất đường hoàng thì e là còn thiếu một chút.
Chuyện này thì phải xem tiểu thư nghĩ thế nào, liệu có muốn nâng thân phận cho nó hay không?
Ánh mắt Lãnh Bằng Nguyệt lóe lên:
“Đúng lúc, có thể mượn chuyện này làm khó dễ nó một phen, nhìn thử xem nó có biết nắm lấy cơ hội này hay không.
Nếu nó gật đầu đồng ý, thế thì tốt.
Nếu không, ta chắc chắn có đủ biện pháp để nó không bao giờ lấy được chồng”.
Tri Thu từ chỗ lương y lấy thuốc rượu về, dọc đường hãy còn hưng phấn vì ánh mắt lấp lóe tia sáng kỳ lạ của Mộ Dung Phong, bước chân.
thoăn thoắt gần như không chạm đất, nhảy nhót cứ như một cánh bướm nhẹ nhàng lay động.
Đến khi vén rèm lên, tay nàng ta khựng lại, bởi vì nàng ta nghe được tiếng Triệu ma ma và Lãnh Băng Nguyệt đang trò chuyện trong phòng.
Thân hình thoắt chuyển, núi phía sau màn, thu chân nín thở, nghe mồm một toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.
Tay nàng ta siết chặt lấy chai thuốc rượu, răng nàng ta nghiến ken két, ngực phập phồng, dấy lên nỗi căm tức.
Bà già thúi Triệu ma ma này thế mà cũng đâm sau lưng ta, chạy đến bên cạnh tiểu thư khua môi múa mép để rồi hủy hoại hạnh phúc của ta.
Tri Thu ta từ nay về sau tuyệt đối không đội trời chung với ngươi.
Lặng lẽ lùi ra ngoài, trong nhất thời tâm trí nàng ta loạn xị cả lên.
Một lúc lâu sau đã chẳng còn ẩn hiện thái độ gì trên mặt, cũng đã quyết xong mình nên làm thế nào.
Trông thấy Triệu ma ma bưng chậu nước lui ra, bấy giờ thì làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, dợm bước vào, rót rượu thuốc ra thoa cho Lãnh Bằng Nguyệt.
Lãnh Bằng Nguyệt lim dim đôi mắt, nhìn đăm đăm nàng ta hồi lâu sau, bấy giờ mới mở miệng:
“Ta muốn thay Vương gia phân ưu, mỗi ngày chăm sóc cho phó tướng.
Như thể rất tốt, giờ đây ngay cả xuống giường sợ là cũng rất khó khăn đây.”
Tri Thu vốn đang thấp thỏm suy nghĩ, nghe nàng ta đột nhiên nhắc đến phó tướng, quả tim tức thì Vu Phó tướng lên cổ họng:
“Lương y nói là tạm thời không có gì đáng ngại ạ.
Nghỉ ngơi thêm hai ngày là có thể xuống giường đi lại rồi ạ”
“Nếu ngày mai ta mà không đi, chẳng phải sẽ để Vương gia nghĩ rằng ta chỉ biết làm bộ làm tịch, giả vờ làm dáng cho Vương gia xem thôi sao? Ngươi nói xem, ta nên làm sao mới phải đây?”.
“Tâm ý của tiểu thư quan trọng hơn hết thảy, Vương gia cũng hiểu cho tiểu thư bị thương mà”.
“Kỹ năng đánh đàn của người càng ngày càng tốt đấy nhỉ? Tri Thu không hiểu tại sao nàng ta lại đổi chủ đề: “Đều nhờ tiểu thư dạy dỗ tốt ạ” Lãnh Băng Nguyệt liếc nàng ta, thốt ra từng từ, từng chữ:
“Không bằng, người giúp ta đến chăm sóc cho Vu Phó tướng đi? Mỗi ngày hắn ta chỉ có thể nằm yên trên giường, chắc khó chịu lắm.
Ngươi đến đánh đàn cho hắn ta nghe.”
Lực thoa thuốc của Tri Thu mạnh lên: “Tri Thu nghe theo lời tiểu thư sai bảo ạ?” Lãnh Băng Nguyệt khẽ cười: “Thế thì ta đây an tâm rồi”