Chương
Hăn ta lén lút rời khỏi đại quân, Thẩm Phong Vân lập tức theo đuôi hắn ta, theo hắn ta đi đến bên ngoài Nhạn Linh quan.
Lúc này, đại quân Mộ Dung Phong vẫn còn chưa tới, người Nam Chiếu đã đề phòng toàn bộ. Trên tường thành ba bước một người canh gác, năm bước một còi báo hiệu, muốn trà trộn vào, chỉ có một từ: khó.
Hơn nữa Nam Chiếu không thiếu đá, dựng tường thành lên cao, phía trước có mấy trượng rộng, có thể nói, dễ bảo vệ khó tấn công.
Cừu Thiếu Chủ và Thẩm Phong Vân vây quanh tường thành rồi đi dạo mấy vòng, có chút khó xơi, miệng dưới không thể cảm giác được. Đợi đến khi sắc trời đen xầm, không trăng không sao, vất vã lắm mới đợi đến thời cơ, mang thiết trảo leo tường dùng vải rách bọc lại mang theo bên người, lợi dụng dây thừng, ném đến đối diện tường thành, thi triển khinh công, dọc theo dây thừng lặng lẽ không một tiếng động mà bay qua tường thành đối diện.
Vấn đề khó khăn thứ hai chính là đối phương đề phòng nghiêm ngặt như vậy, làm sao mới có thể nhảy lên tường thành, thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào trong Nhạn Linh quan đây?
Hai người họ dẫn vặt một lúc lâu, cũng !…ông có cơ hội, lại không cam lòng trở về như vậy, sẽ khiến cho Mộ Dung Phong chê cười. Chính là lúc không thể triển khai được, từ trên tường thành, buông xuống một sợi dây thừng lặng lẽ không một tiếng động, đầu ngón tay thô thiển.
Cừu Thiếu Chủ hoảng sợ, nhìn sợi dây thừng lắc lư trước mặt, giống như mồi nhử từ trên trời rơi xuống, giống như giun đất treo trên đó, còn có thể như ẩn như hiện nhìn thấy dấu vết của móc cá, cứ như vậy, ngươi chính là sự hấp dẫn không ngăn cản được nó.
Lên hay không lên?
Lỡ như dọc theo sợi dây thừng mà trèo lên, vừa hay trúng bẫy của người ta, bị bao vây như bánh sủi cảo, thì muốn trốn cũng khó.
Cừu Thiếu Chủ liếc mắt nhìn Thẩm Phong Vân, không tiếng động hỏi ý kiến của hắn ta.
Nhưng Thẩm Phong Vân chỉ là hơi do dự, nhớ đến người đeo mặt nạ thần bí gặp phải ở thành Bích Thủy, cắn chặt răng, giơ tay lên chỉ: “Lên!”
Hai người họ đều là cao thủ can đảm, dọc theo dây thừng, hơi nhọn một chút, soạt soạt mà trèo lên trên, giống như chim yến bị nhúng nước vậy.
Cừu Thiếu Chủ ở phía trước, nhảy lên đầu tường, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bám sát các bức tường thành, lặng lẽ thăm dò để xem tình hình.
Hộ vệ trước mặt tiến sang một bên nói chuyện với binh lính bên cạnh, vừa hay che khuất tâm mắt của đối phương.
Liếc mắt nhìn thấy chính là người nhà mình, Cừu Thiếu Chủ và Thẩm Phong Vân giống như một chú mèo hải ly, nhẹ nhàng chạy trốn, không còn bóng người.
Người binh lính đó cứ nghĩ răng bản thân hoa mắt, hỏi người bên cạnh: “Vừa nãy ngươi có thấy một bóng người vượt qua không?”
Binh lính cố ý làm gián đoạn, yểm trợ cho Cừu Thiếu Chủ “chậc”một tiếng: “Sao có thể chứ”
Người binh lính đó nữa tin nữa nghi ngờ, nhìn đông nhìn tây, xoa xoa đôi mắt: “Mấy ngày nay quá căng thẳng rồi”
Thẩm Phong Vân tự hỏi, rốt cuộc là ai đang âm thầm giúp bọn họ? Người này lại có thể đem thế lực của mình tiến vào các quan ải của Nam Chiếu, hơn nữa hiểu bọn họ trong lòng bàn tay, giống như đã sớm chuẩn bị cho trận chiến lâu dài này.
Điều kỳ lạ lúc nào cũng có, đặc biệt là năm nay.
Hắn ta và Cừu Thiếu Chủ tốn công lăn lộn vào Nhạn Linh quan, hai người họ đều là người xa lạ, hai mắt cảm thấy đen tối, không dễ gì mới tìm được một binh lính canh gác, bắt cóc, ép hỏi ra nơi ở của Na Dạ Bạch, tiến gần lại xem, nơi này, một tầng lại một tầng, không biết còn có bao nhiêu còi báo hiệu ngầm.
Những ảnh vệ giấu thuật bên cạnh Na Dạ Bạch cũng không phải là ăn chay, giỏi che giấu thân hình, muốn đến gần kẻ bệnh hoạn này, cũng không dễ dàng.
Huống hồ, đây là địa bàn của người ta. Ở nơi khác đánh không lại thì chạy, ở nơi này, một khi bại lộ hành tung, thì chạy đi đâu chứ hai tay đánh thua bốn tay, chỉ dựa vào bản thân và Thẩm Phong Vân, muốn từ trong vòng vây của thiên quân vạn mã này mà chạy ra ngoài, khó như lên trời.
Hai người nằm sấp trên mái nhà bên cạnh, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.