Chương
Vị đại thần ban nấy mới được hoàng thượng khen ngợi, còn đang dương dương tự đắc, không ngờ rằng hoàng thượng lại đột nhiên thay đổi ý, sắp xếp cho mình một công việc khổ cực như vậy. Đúng thật là tự mang đá đè vào chân, khuôn mặt đau khổ tạ ơn nhận chiếu chỉ.
Vừa lúc chiếu chỉ ban xuống, thị vệ nội cung ở bên ngoài truyền tới: “Khởi bẩm hoàng thượng, Phong Vương gia đã khải hoàn trở về, đang đợi ở bên ngoài điện”
Nhanh vậy sao? Đúng là trở về như tên bắn, con trai ta đúng là xuất chúng.
Hoàng đế lão gia tử trâm giọng nói: “Truyền vào!”
Khẩu dụ vừa ban xuống, Mộ Dung Phong cả người phong trần bụi bặm hiên ngang bước vào đại điện.
Không cần nói những thứ khác, chỉ nhìn thấy phong thái khí phách này, lão gia tử vô cùng phấn khởi, rõ ràng đã khác hẳn đôi mắt buồn ủ rũ của mấy năm trước, như vừa nhặt được thỏi vàng, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, khóe môi nhếch lên, lộ ra ý cười tự nhiên, khóe mắt hiện lên vẻ vui mừng không thể che giấu, trên lồng ngực cường tránh là vẻ uy nghiêm và kiêu hãnh của Mộ Dung Phong.
Đứa con trai khí chất đạo mạo của ngài cuối cùng đã trở về.
Ánh mắt của hoàng thượng xẹt qua hắn, nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng Lãnh Băng Cơ đâu.
Mộ Dung Phong bước lên quỳ gối, kính trọng diện kiến hoàng đế phụ thân, thở mạnh, hay tay dâng bức thư xin đầu hàng của Nam Chiếu.
Hoàng đế lão tử mở bức thư xin hàng, đọc kỹ từng chữ một lần, sau đó gấp lại, nheo mắt nhìn Mộ Dung Phong, mí mắt rũ xuống như chứa đựng nhiều ẩn ý.
“Trong thư xin hàng của Hoàng đế Nam Chiếu, có hỏi ta sao Trường An lại đột nhiên dẫn binh tấn công Nam chiếu, và hỏi con chuyện khởi binh luận tội. Con nói xem, trãm phải trả lời như thế nào?”
Mộ Dung Phong sửng sốt, thư xin hàng đó tự mình đã cưỡi ngựa xem hoa mà đọc nó, Vua Nam Chiếu loạn trong giặc ngoài như hôm nay, cũng chỉ vì bảo vệ ngai vàng và đứa con trai của ông ta, đầu hàng Trường An, thái độ rất thành khẩn.
Không lẽ nào lại có câu khởi binh luận tội ở đây?
Vẫn còn nhớ rất rõ, vua Nam Chiếu đã rất khẩn thiết bảo.
Lãnh Băng Cơ không tính toán chuyện trước đây mà hãy ra tay cứu giúp Na Dạ Bạch.
Hãn liền lớn tiếng nói: “Thái tử Nam Chiếu không những có ác ý lân lan dịch bệnh, khiến Trường An của ta phải điêu đứng, bách tính lưu vong, mà còn bắt cóc Lãnh Băng Cơ sau khi hành tung bị bại lộ, muốn cướp nàng ấy làm thiếp. Bất luận là vì nước hay vì gia đình, nhi thần cũng đều có trách nhiệm không thể lay chuyển được đó là phát binh đến Nam Chiếu, giành lại Băng Cơ.
Hoàng đế lão tử gật đầu: “Vậy chuyện Thái tử Nam Chiếu phát tán bệnh dịch, con có bằng chứng luận tội không?”
Mộ Dung Phong thật thà lắc đầu: “Không có, nhi thần đều nghe Băng Cơ nói.”
“Vậy Băng Cơ đâu? Sao lại không về cùng con?”
“Khởi bẩm phụ hoàng, Băng Cơ còn có chuyện riêng phải xử lí, lúc ở Nam Chiếu đã rời đi trước, trở về Trường An”
Lão gia tử trừng mắt: “Có nghĩa là, con không đưa Lãnh Băng Cơ trở về cùng? Vậy con đến đó làm gì? Dấy binh lính kéo đến Nam Chiếu, kết quả tay không trở về, Trường An ta bị con làm cho mất mặt Mộ Dung Phong vốn rất hứng khởi tiến vào, kết quả bị hoàng thượng lão gia tử bị giáo huấn cho một trận như trút nước, lúc đó hơi choáng váng, con còn chưa nói hết, lão gia tử người sao lại gấp như vậy?
“Phụ hoàng bớt giận, người nghe nhi thần giải thích. Băng Cơ bị Nam Chiếu bắt cóc, thực tế là như vậy, muốn chiếm giữ người Nam Chỉ: “Còn có gì để giải thích nữa? Vô ích là vô ích. Bây giờ hoàng đế Nam Chiếu hỏi trách nhiệm, Băng Cơ thì không thấy bóng dáng đâu, con nói xem, trãm phải hồi đáp như thế nào?”
Hoàng đế lão gia tử tức giận ngắt lời: “Hơn nữa, con không tuân theo chiếu chỉ của ta, dám tự mình điều binh, như thế này có phải không coi trọng trãm. Người đâu, trói tên nghịch tử này lại cho ta, treo ở cột cờ ngọ môn.”
Chuyện này…có vẻ như không hợp lẽ thường chút nào, hoàng đế lão gia tử là đang đánh nước cờ nào vậy?
Lúc đầu không phải người nói năm vạn kị bình là quá sơ sài, bèn phái thêm một trăm vạn quân nữa sao?