Chương
Thanh Kiêu đi học không cần công danh, Lãnh tướng cho hắn làm việc lặt vặt ở Hình bộ.
Mọi người ai cũng không ngờ, sau khi Lãnh Thanh Kiêu vào chốn quan trường đi học không lâu, đã am hiểu quy tắc ở trong đó, giỏi giở thủ đoạn mánh khóe, mọi việc đều suôn sẻ.
Hơn nữa còn có sức ảnh hưởng của Lãnh tướng ở trong triều, quan hệ với Kim gia, hắn ta xuôi gió xuôi nước, so với Lãnh Thanh Hạc còn phát triển mạnh mẽ hơn.
Bởi vì Tứ di nương chết, Tiết di nương nhịn rất nhiều năm, cũng không thể phù chính, nhưng Lãnh tướng vẫn không tái giá, hơn nữa Lãnh Minh Nguyệt làm Hạo vương trắc phi, tuy ở Tướng phủ nàng ta không chưởng quản nhà cửa, nhưng cũng có một chỗ ngồi.
Những năm này, tướng phủ đang đà thuận lợi, rất tốt.
Lãnh Thanh Hạc biết, Cừu Thiếu Chủ có ân đối với Lãnh Băng Cơ, vì vậy hắn kính trọng như khách quỷ, thu xếp uống rượu đón gió.
Lãnh tướng vẫn chưa tìm được cơ hội nói với Lãnh Băng Cơ chuyện ôm cháu trai, Cừu Thiếu Chủ và Lãnh Thanh Hạc, còn có bốn vị đại cửu ca của hắn rượu vào hứng chí đứng lên, xưng huynh gọi đệ, ngựa chiến trong cung đã đến.
Biết Hoàng đế không kiên nhãn, cho đòi Lãnh Băng Cơ vào cung, Lãnh tướng lập tức kéo nàng qua một bên, vài ba lời nói ra suy đoán của mình.
Nói tóm lại, Hoàng đế lão gia tử có thể là muốn tính toán con, tuyệt đối đừng trúng phải khổ nhục kế của hắn.
Lãnh Băng Cơ có điểm mấu chốt trong lòng, không dám kháng chỉ bất tuân, xách hộp thuốc đi vào trong cung.
Thời điểm bước vào, định đi qua ngọ môn.
Trên cột cờ ở ngọ môn, Mộ Dung Phong bị trói chặt, thị vệ dàn trận mà đợi.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ cực kỳ khinh bỉ. Năm năm không gặp, sở thích hố hài tử của Hoàng đế lão gia tử một chút cũng không thay đổi, hơn nữa còn có xu hướng phát triển thành sở trường.
Mộ Dung Phong thân là chiến thần của Trường An, đường đường là Phong vương gia, lại bị người khác khi dễ ở đây như vậy, bèn oai phong quét nhìn trong sân.
Mộ Dung Phong nhìn thấy nàng dâu, không tiền đồ nhếch môi cười, từ khoảnh khắc Băng Cơ tiến vào trong tầm mắt của hắn kia, hắn lập tức phấn chấn, không chớp mắt.
Lãnh Băng Cơ từ đằng xa không nóng không vội đi tới, trong tay cầm một cái hòm thuốc, bộ bộ sinh liên, đi đứng ung dung ổn định.
Ánh mắt của đám thị vệ cũng một mực đuổi theo bước chân nàng, đi tới bên cạnh Mộ Dung Phong.
Lãnh Băng Cơ tiến lên, giúp hắn nhẹ nhàng phủi bụi bặm rơi trên vai.
“Chờ ta, lát nữa ta đón chàng và nhi tử về nhà”
Mộ Dung Phong bị Lãnh Băng Cơ nhìn như vậy, lại kích động đến mức mặt mày rạng rỡ, trong lòng bàn tay mồ hôi thấm ra nhễ nhại.
Dường như hắn là một chú chó nhỏ chỉ chờ Lãnh Băng Cơ nhận nuôi vậy. Bởi vì quá thiếu tình yêu, khi Lãnh Băng Cơ lộ ra nụ cười về nhìn về phía hắn, hắn cũng đã thoả mãn cảm động, tình cảm nồng nàn.
“Ừm, ta chờ nàng”
Lãnh Băng Cơ dịu dàng cười một tiếng: “Chàng cũng thật khờ, phụ hoàng trói chàng ở chỗ này, chàng liền chịu đựng ở đây. Chàng không biết đi cầu Hoàng tổ mẫu sao? Phụ hoàng trẻ con tự do phóng khoáng, nhưng cũng không thể nuông chiều, phải làm vậy để Hoàng tổ mẫu quản phụ hoàng chặt hơn”
Mộ Dung Phong mím môi: “Có lẽ phụ hoàng cũng chỉ là sợ nàng không chịu tha thứ cho ta, cho nên nàng mới không về Thượng Kinh cùng ta. Ta nghĩ, nếu như nàng biết ta bị giáng tội, có lẽ sẽ trở về sớm hơn một chút. Ta muốn nhìn thấy nàng sớm hơn một chút, người một nhà đoàn tụ, bị trói một lát cũng không sao”
Lãnh Băng Cơ càng nhìn càng cảm thấy hắn ngốc, nửa giận nửa cười liếc hắn một cái: “Năm năm, một chút cũng không tiến bộ, vẫn ngây thơ như vậy.
Ngây thơ đến dễ thương.
Khóe mắt đuôi mày phong tình vạn chủng của nàng liếc một cái khiến Mộ Dung Phong lòng như tan ra, toét miệng cười ngây ngô.