Chương
Mộ Dung Phong phải nói là đắc ý, không nghĩ tới, một con chó lại giúp hắn bẻ ngược kết cục thất bại. Hắn thị uy nhìn về phía Cừu Thiếu Chủ.
Cừu Thiếu Chủ mặt đầy vẻ cười trên sự đau khổ của người khác: “Phong vương gia nuôi chó rất tốt nhỉ, đặt tên cũng rất hay.
Mộ Dung Phong hậu tri hậu giác phản ứng kịp, nhìn xuống dưới một cái, Lãnh Băng Cơ ôm vai, cười mang theo ẩn ý nhìn mình.
Tất cả mọi người ở bên dưới đều che miệng cười.
Cơ Cơ.
Cái tên này, đặt thật hay.
Băng Cơ, ta sai rồi.
Thật ra Lãnh Băng Cơ cũng không tức giận. Nàng biết lai lịch của chú cún này.
Trong năm năm này, Mộ Dung Phong tự mình nuôi nấng nó. Chắc hẳn, mỗi lần hắn gọi cún con một tiếng, đều sẽ mang theo một chút nhớ nhung nàng, và khát vọng mong nàng trở về.
Điều này khiến nàng có chút đau lòng.
Lãnh Băng Cơ tiến lên. Không biết có phải cún cun ngửi được mùi của Mộ Dung Phong ở trên người nàng hay không, mà nó vẫy vẫy đuôi lấy lòng nàng, hết sức thân thiết.
Lãnh Băng Cơ ngồi xổm người xuống, sờ đầu nó. Nó thoải mái nheo mắt lại, cái đuôi lông xù vui sướng lắc lư.
“Cơ Cơ, thật dễ nghe.”
Cơ Cơ nghe hiểu, lộ ra cái lưỡi màu hồng, híp mắt, ư ử lấy lòng, miệng giống như đang mỉm cười.
Thật là một chú cún đáng yêu, thích hơn nhãi con Vân Triệt đang ở trên nóc nhà kia nhiều.
Tiểu Vân Triệt thấy thích chú cún này, ngay cả nghĩa phụ cũng không cần, không sợ bị đòn luôn, ngoan ngoãn đi theo Mộ Dung Phong trở về Vương phủ.
Trong hoàng cung.
Tiểu Vân Triệt vừa rời đi, không gian lại khôi phục vẻ tĩnh mịch vốn có.
Thái Hậu và Hoàng đế lão gia tử, mắt lớn liếc mắt nhỏ, trước một bàn bày la liệt nào là thức ngon vật lạ lại nhạt thếch chẳng mùi chẳng vị, không kìm được cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
Hoàng đế lão gia tử buông đôi đũa xuống, lòng đầy niềm tin: “Đợi thêm một chút nữa, Vân Triệt có lẽ sẽ trở về ngay, nhi thần sẽ ăn cùng với nó, mãu hậu người hãy ăn trước đi”
Thái hậu cầm đũa trên tay, khẽ gảy vài miếng, dường như cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Vân Triệt ở đây có mấy ngày, mỗi ngày mệt đến không kịp ngước đầu lên được, lại cứ thế mà ăn uống ngon miệng.
Thị vệ đi vào hồi bẩm: “Khởi bẩm Hoàng thượng, ban nãy Phong vương gia và Phong vương phi có ghé lại.”
Hoàng đế quay sang ngó thị vệ một cái: “Sau đó thì thế nào?”
“Sau đó thì lại đi luôn rồi ạ”
“Không để thằng bé lại ư?”
Thị vệ thành thành thực thực lắc đầu: “Không ạ”
“Lí nào là vậy kia chứ!”Lão gia tử trừng mắt rung râu tức giận: “Lãnh Băng Cơ này đúng là gan hùm mật gấu, vậy mà dám,… Vậy mà dám chọc tức trãm!”
Thị vệ ngập ngừng muốn nói lại thôi, trước cơn thịnh nộ của lão gia tử, y dồn hết dũng khí lắp bắp vài chữ: “Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa Phong vương phi còn nói, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, về đến phủ phải trói lại đánh một trận ra trò, sau đấy thì phạt trong ba ngày không được ăn cơm. Dạy bảo đến khi thật ngoan mới đưa lại về bên người”
“Cái gì cơ?”