Chương
Lãnh Minh Nguyệt thấy nàng không đáp lời cũng tự giác chuyển chủ đề.
“Tỷ tỷ đến dự tiệc, tại sao không mang cháu trai theo cùng?”
“Đứa nhỏ được Thái hậu nương nương đón đi rồi”
Lãnh Minh Nguyệt che miệng cười: “Hoàng Thượng và Thái hậu nương nương vậy mà lại coi đứa nhóc đó như bảo bối vậy. Chắc mấy ngày không gặp lại thấy nhớ đây mà. Tỷ tỷ cũng thật có phúc, con đầu lòng đã là nam hài tử, khiến đám phi tần ghen tỵ muốn chết. Hiên Vương ở đó biết được tin này chắc giận đến tái mặt rồi. Hạo Vương phi chắc cũng đóng cửa lén lau nước mắt mà tự trách bản thân mất”
Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ nói: “Trước mặt tỷ tỷ thì không sao nhưng nếu có thêm người ngoài thì đừng ăn nói lung tung như vậy.”
Nếu những lời này mà truyền đến tại Hiên Vương phi hay Hạo Vương phi chỉ sợ sẽ chọc phải chuyện không hay nào đó.
Lãnh Minh Nguyệt lè lưỡi: “Ta chỉ nói ra sự thật thôi mà. Hiên Vương phi hôm qua còn cố ý chạy đến chỗ Hạo Vương phủ, cùng Hạo Vương phi nói toàn những chuyện đau lòng. Hiện Vương nạp bao nhiêu thê thiếp nhưng chỉ sinh ra mấy người con gái coi như là bồi thường mà thôi. Nàng ta khấn Phật, dâng lên nào dầu nào vừng nào tiền nào hoa rồi lại chặt đến chỗ Hạo Vương phi kể khổ, chẳng nhẽ không biết Hạo Vương phi nhà ta đến con gái cũng không có làm sao có thể tình nguyện ngồi nghe nàng ta dông dài chứ?”
Nha đầu có nhãn lực không tệ, nhìn thấu tâm tư kẻ khác, chỉ có cái miệng này là không chừa một ai.
Nhất là mấy chữ “coi như là bồi thường”khiến cho Lãnh Bằng Cơ vô cũng không thích. Làm gì có nữ nhân nào lại tự khinh thường bản thân như vậy chứ?
Nhìn sắc trời không còn sớm, nàng liền uyển chuyển cáo từ: “Con cái cũng giống như một loại duyên phận, lúc đến tự nhiên sẽ đến, gấp gáp cũng chẳng được gì. Giờ cũng không còn sớm nữa, ta đến điện Minh Đức trước đã”
“Đại tỷ”
Lãnh Minh Nguyệt gọi nàng nhưng muốn nói lại thôi, giống như có điều gì đó khó mở lời.
“Sao vậy?”
Lãnh Minh Nguyệt vẫn chưa mở được miệng, đỏ mặt, ấp a ấp úng hỏi: “Có phải bây giờ đại tỷ đang giúp đại tẩu chữa bệnh không?”
Lãnh Băng Cơ thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Lãnh Minh Nguyệt ngượng ngùng dùng mũi chân xoa xoa vào cục đá dưới lòng bàn chân: “Ta có thể dùng phương thuốc gia được không?”
Lãnh Bằng Cơ sững người, ngay lập tức hiểu ra ý của Lãnh Minh Nguyệt: “Kê thuốc phải dựa vào triệu chứng, làm sao có thể uống bừa bãi được? Nếu người cảm thấy không thoải mái vậy lần sau đến vương phủ ta sẽ bắt mạch cho ngươi.”
Lãnh Minh Nguyệt không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay lập tức: “Vậy một lời đã định”
Trong ngữ khí của nàng tràn ngập háo hức mong chờ.
Lãnh Băng Cơ biết, trong hai năm nay Tiết di nương cũng nghĩ ra không ít biện pháp, thay Lãnh Minh Nguyệt tìm thầy thuốc khắp nơi.
Hạo Vương phi không sinh được con nối dõi, nểu Lãnh Minh Nguyệt có thể hạ sinh một cậu quý tử thì địa vị trong tương lai có thể giống nhau được hay sao?
Lãnh Minh Nguyệt vẫn hiếu chiến hiếu thắng như vậy, lại còn muốn vượt mặt cả Hạo Vương phi. Lời nhắc nhở năm đó của mình hai mẹ con họ lại coi như gió thoảng bên tai.