Chương
“Nếu là giữa huynh và ta chỉ có một trong hai người có thể sống sót quay trở lại Nam Chiếu, vậy ca ca, huynh chọn như thế nào đây?”
“Cũng không phải là ca ca tham sống sợ chết, mà là chính ngươi cũng đã nói, Nam Chiếu giang sơn còn đợi ca ca trở về kế thừa”
“Không phải viện ra mấy lí do đường hoàng này nữa đâu” Na Trát Nhất Nặc.
cười lạnh: “Sinh tử trước mặt, huynh sẽ không do dự mà quyết định vậy huynh còn tư cách nào mà chỉ trích ta nữa? Bây giờ cả huynh cả ta đều ở Trường An, ai có thể trở lại Nam Chiếu thì phải dựa vào năng lực của bản thân rồi”
“Ngươi điên rồi, ngươi điên thật rồi!”
“Ta đúng là điên rồi”Na Trát Nhất Nặc chớp mắt, ương ngạnh đem nước.
mắt nuốt trở về: “Đây đều là các ngươi ép ta, đùng có trách ta!”
Nàng ta đột nhiên quay người, trang sức bạc trên đầu, điểm xuyết trên vạt áo đồng loạt kêu leng keng, thoát cái bòng người đã rời đi.
Na Dạ Bạch nhìn chảm chẳm bóng lưng của nàng, ánh mắt u ám, rét lạnh như băng.
Hắn ta rít lên từng chữ qua kẽ răng: “Nếu ngươi đã bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa!”
Bầu không khí của bữa tiệc chiêu đãi này không hề dễ chịu, vô duyên vô cớ có chút căng thẳng và nghiêm trang.
Mặc dù đây chỉ là trận tỷ thí giữa hai nữ nhân, mà kết quả cuộc của tỷ thí cũng không hề liên quan gì đến mọi người, thế nhưng nó vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mỗi người đều có những điểm quan tâm khác nhau.
Ví như viện phán của thái y viện lặng lẽ chạy tới, mục đích là đối với phương pháp trị độc của hai người muốn mở mang kiến thức thêm một chút.
Điều mà Na Dạ Bạch quan tâm là sống chết của bản thân, và tâm tình của Lãnh Băng Cơ.
Thứ Lãnh Tướng quan tâm là vị trí Phong Vương Phi của con gái mình.
Mà thứ Hoàng đế để tâm đến, càng sâu hơn thế Duy chỉ có đôi phu thê Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ chuyện trò vui vẻ, ánh mắt dõi theo Tiểu Vân Triệt đang nghịch ngợm trong sân, trên mặt không hẹn mà cùng tỏa ra vẻ ấm áp sáng ngời.
Tựa hồ như không hề để tâm tới trận tỷ thí ngày hôm nay.
€ó một sứ thần Nam Chiếu đi đến bẩm báo với Lãnh Băng Cơ: “Thái tử điện hạ nhà ta cho mời, muốn cùng Phong Vương Phi nói vài lời”
Mộ Dung Phong không chút nghĩ ngợi đã từ chối: “Không tiện lắm. Chờ sau mấy ngày hòa đàm, thái tử điện hạ có đưa ra điều kiện gì cũng không muộn”
Sứ thần hạ giọng nói: “Thái tử nhà ta đơn thuần chỉ là muốn giúp Phong ‘Vương Phi một tay, tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn”
Lãnh Băng Cơ tất nhiên sẽ không sợ Na Dạ Bạch. Dưới con mắt bao nhiêu người, hắn ta khi không sao có thể tự dưng gây chuyện được. Chẳng qua là cảm thấy chán ghét, cực kì chán ghét, chỉ cần nhìn hẳn một cái, cổ họng đã cảm thấy không thoải mái, có cảm giác thôi thúc muốn nôn một trận.
Vì vậy nàng cũng từ chối Sứ thần trở về bẩm báo cho Na Dạ Bạch. Chỉ một lúc sau, Na Dạ Bạch vậy mà tự mình đi đến chỗ hai người bọn họ, nhìn bên cạnh Mộ Dung Phong: “Phong Vương phi đang lo Phong Vương gia sẽ hiểu lầm cái gì sao?”
Hiểu lầm, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Lãnh Băng Cơ không khách khí chút nào mà nói: “Thái tử điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, ta chẳng qua chỉ là cảm thấy giữa ta và ngươi mà nói, ngoại trừ bệnh tình của ngươi thì không còn chuyện gì đáng nói nữa cả”