Công tử tiểu thư lựa chọn tài đánh đàn rất nhiều. Dù sao đánh đàn giúp tu thân dưỡng tính, là môn bắt buộc của rất nhiều công tử tiểu thư thế gia. Ở nơi này tỷ thí dựa theo bài danh tổng hợp lại sau cùng, Kiều Thanh cảm thấy rất nhiều tiểu thư sẽ biểu diễn tài năng cho dù am hiểu hay không không am hiểu của mình một lần. Dù sao ngoại trừ người đứng đầu vạn chúng chúc mục ở ngoài kia, còn có thể căn cứ tổng hợp bài danh bình chọn ra Ngũ đại tài tử và Ngũ đại tài nữ Thịng Dương thành.
Mặc dù thế giới này từ khúc không có nhiều sắp xếp, nhưng là các công tử tiểu thư tham gia tài đánh đàn kĩ thuật đều không tệ lắm. Kiều Thanh nghe xong vài khúc liền hơi buồn ngủ, con mắt mới vừa nhắm lại thì cảm thấy có người bấm vào bắp đùi một cái, trong nháy mắt khiến cô vô cùng tỉnh táo.
“Thất muội, chú ý dáng vẻ.” Kiều Hân Nghiên ngồi ngay ngắn mắt nhìn phía trước gần như không thấy môi cô đang động, nhưng Kiều Thanh có thể nghe rõ giọng nói của nàng. Tam tỷ này, thật đúng là khiến Kiều Thanh bất ngờ... Vậy mà lại làm ra chuyện bấm bắp đùi của cô!
Không biết có phải hay không trùng hợp, Kiều Hân Nhiên là người then chốt xuất hiện cuối cùng. Cô gái bạch y tuyệt sắc ngồi ngay ngắn ở sau đàn ngọc, một khúc (Xuân Giang Hoa Nguyệt – Đêm hoa trăng trên sông) từ đầu ngón tay tuôn ra, rất nhanh khiến người say mê phảng phất lạc vào thế giới kì lạ.
Kiều Thanh nhướn mày, quả nhiên Kiều Hân Nhiên cũng có chút tài năng, chẳng lẽ kiếp trước là chuyên môn nghiên cứu cổ đại văn học hay sao?
Một khúc thôi, toàn trường không tiếng động. Đột nhiên Đoan Vương đứng lên từ trên chỗ ngồi, luôn miệng tán thưởng, toàn trường tiếng ca ngợi tiếng ủng hộ bên tai không dứt.
“Hảo khúc hát, tài đánh đàn của Tứ muội lại tinh tiến.” Kiều Hân Nghiên rất đúng trọng tâm mà bình luận.
Kiều Hân Nhiên ở giữa ánh mắt ca ngợi sùng bái hoa đoàn cẩm thốc() trên đài đi xuống. Chứng kiến Mạc Lưu Vân hòa thuận cùng các vị công tử khác nhìn Kiều Hân Nhiên với ánh mắt si mê, Kiều Thanh lạnh nhạt cúi đầu lại cầm đũa lên, nàng vẫn là ăn nhiều hơn hai cái đi!
() hoa đoàn cẩm thốc: rực rỡ gấm hoa
Không hề nghi ngờ, đệ nhất tài đánh đàn bị Kiều Hân Nhiên bỏ vào trong túi.
“Tam tỷ, năm xưa Tứ tỷ tham gia hạng mục nào?” Kiều Thanh hỏi Kiều Hân Nghiên, nàng nhìn thấy đại nha hoàn Kiều Hân Nghiên đã tiến lên phía trước rút mã số tỉ thí tài nghệ đánh cờ.
“Ngoại trừ cưỡi ngựa, bắn cung.” Kiều Hân Nghiên nhàn nhạt nói bốn chữ.
Ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung... Được rồi, Kiều Thanh lặng yên. Quả nhiên Kiều Hân Nhiên là kiểu mẫu của người đổi kiếp. Kỳ thật Kiều Thanh cảm giác mình am hiểu nhất chính là cưỡi ngựa bắn cung đó, bắn tên gì gì đó đối với nàng mà nói quả thực là môn vận động hạng nhất đã ngấm vào xương tủy, vì luyện tập phi đao, liên tục mấy năm cô đều không ngừng luyện tập bắn, chẳng hạn bách phát bách trúng là chuyện nhỏ...
Đánh cờ là hai - hai tỷ thí, rút được hai mã số liền nhau tỷ thí một vòng, mãi cho đến cuối chỉ còn người kế tiếp.
“Tứ muội vòng vận động này không tốt lắm!” Kiều Hân Nghiên lạnh nhạt nói. Kiều Thanh làm bộ làm tịch ngắm hoa thưởng tiệc rượu nhưng cô tuyệt đối cam đoan trong giọng nói của Kiều Hân Nghiên có giấu giếm hạnh tai lạc họa()...
() Hạnh tai lạc họa: Cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc này sân đấu hai phe một nam – một nữ ngồi ngay ngắn, nữ tử chính là Kiều Hân Nhiên, mà nam tử kia Kiều Thanh cũng nhận ra.
“Đó là tôn tử giáo tập môn cờ vây Quốc Tử giám - Tần Dịch.” Kiều Hân Nghiên cho rằng Kiều Thanh không biết Tần Dịch liền giới thiệu cho nàng một chút: “Hắn còn là đại công tử Trấn Quốc tướng quân phủ.”
Hóa ra Tần Dịch tôn tử còn là danh thủ quốc gia? Cái người danh thủ quốc gia cờ vây đã về hưu là lão Trần Quốc tướng quân, ngay cả tên đại tôn tử cũng gọi “Dịch”(), cảm giác vừa nghe chính là kỳ nghệ phi phàm. Hơn nữa ngày thường mặt Tần Dịch lúc nào cũng không thay đổi, có chút cảm giác lạnh như băng người lạ chớ tới gần, nhìn cũng không giống người biết thương hương tiếc ngọc...
() Dịch: “弈”cờ vây, đánh cờ.
“Trước nay Tần Dịch tham gia tiệc rượu ngắm hoa, hằng năm đều nhận danh đệ nhất tài đánh cờ, năm xưa Tứ muội đều là đến hai đợt cuối cùng mới đụng hắn, có thể có được một cái hạng tốt.” Kiều Hân Nghiên tiếp tục nhẹ giọng nói.
Kiều Thanh hiểu. Tỉ thí tài đánh cờ này vận khí cũng rất trọng yếu, quả nhiên như hôm nay vận khí của Kiều Hân Nhiên là đại đại không tốt đó! Đang lúc nói chuyện, Kiều Hân Nhiên đã ưu nhã đứng dậy đối với Tần Dịch cúi người chào: “Tần công tử tài cao, tiểu nữ tử cam bái hạ phong().” Mặc dù thua hết sức thảm, cơ hồ chính là thất bại thảm hại, nhưng dáng vẻ Kiều Hân Nhiên bình bình thản thản làm cho rất nhiều người đối với nàng có nhiều hảo cảm.
() cam bái hạ phong: chịu thua
“Tam tỷ, tỷ chuẩn bị cái gì ạ?” Kiều Thanh nhẹ giọng hỏi.
“Thi() từ.” Kiều Hân Nghiên mắt nhìn thẳng lạnh nhạt nói.
() Thi: thơ
Tỉ thí đánh cờ kết thúc, không có bất ngờ năm nay vẫn là nhất danh Tần Dịch. Tiếp theo chính là tỉ thí thư pháp. Kiều Thanh phân phó Xuân Hoa đến phía trước đi báo tên rút thăm mã số cho cô, Xuân Hoa sững sờ một tý rồi bước đi nhanh về phía trước.
Nếu như không phải là bắt buộc tham gia ít nhất một hạng mục, nếu như một hạng mục mà không tham gia cũng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, Kiều Thanh tình nguyện ngồi ăn thịt uống chút rượu. Tài nghệ biểu diễn gì đó, cảm giác cho người ta nhìn rất giống một loại trò khỉ.()
() trò khỉ: trò đùa giỡn.
Tỉ thí thư pháp là đi lên trên đài viết, tất cả người tỉ thí tham gia sau khi biểu diễn xong một đoạn, là biểu diễn ẩn danh, từ giám khảo bình chọn qua sau mới công bố thứ tự người có tài.
Lúc đọc đến mã số của Kiều Thanh, cô đứng dậy đi tới. Quả nhiên dọc theo đường đi lại thấy tiếng mọi người nghị luận.
“Đây là Thất tiểu thư Kiều Quốc công phủ à? So với trước kia bất đồng đi?”
“Kỳ thật dung mạo của nàng thật không tồi, bất quá nghe nói là cái phế vật hoa si, đồng dạng tài nghệ đều không bản lĩnh.”
“Không phải là nói mất trí nhớ ngay cả mình là ai cũng quên? Nói không chừng vốn những tài nghệ kia trước kia không lấy ra được thì bây giờ lấy ra được?”
“Mất trí nhớ có khả năng sẽ thay đổi người ngu chưa?”
...
Ở tỷ thí viết tên mình lên một góc của giấy chuyên dụng Tuyên Thành, Kiều Thanh đề bút lưu loát liền mạch, viết một bài thơ lưu truyền rất rộng rãi ở thế giới này, là lúc trước cô có xem một quyển sách.
Lúc biểu hiện ra tác phẩm thư pháp, giám khảo chỗ ngồi nghị luận rối rít thập phần náo nhiệt. Kiều Hân Nhiên không cho đúng là Kiều Thanh nhìn thử một cái, không nghĩ tới thế nhưng Kiều Thanh đi tham gia tỉ thí thư pháp, vốn là chữ của Kiều Thanh bình thường như vậy, hiện tại mất trí nhớ thì có thể viết ra cái dạng gì? Vốn là nàng còn muốn Kiều Thanh sẽ đi tham gia thi từ, chính mình giúp nàng gian lận lại trước mặt mọi người vạch trần nàng sao chép, nhưng không nghĩ tới nàng lại lựa chọn thư pháp. Không quan hệ, nàng còn có hậu chiêu...
“Kết quả tỉ thí thư pháp đã xuất, đệ nhất danh…” Vì biểu hiện công bằng, cầm lấy tác phẩm tỉ thí thư pháp của thị nữ xinh đẹp đưa tới mở ra tên viết trên góc giấy, cao giọng gọi đến: “Kiều Thanh.”
Trong nháy mắt toàn trường ồ lên! Kiều Thanh là ai? Không ai không biết, trong khoảng thời gian này nhân vật phong vân của Thịnh Dương Thành, phế vật hoa si Kiều Quốc công phủ - Thất tiểu thư. Không nghĩ tới lúc nàng chỉ có cách một năm không lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng! Nên biết Đoan Vương bình sinh đắc ý nhất chính là một tay thư pháp của mình, cho nên hạng mục thư pháp giữa bữa tiệc thưởng hoa sẽ khiến Đoan Vương chú ý, đồng thời hạng mục thư pháp bình luận cũng tối hà khắc nhất!
Thị nữ cầm lấy bức viết kia của Kiều Thanh đi một vòng quanh toàn trường, tất cả mọi người đều nhìn xem chăm chú. Bài thơ này nội dung bình thường không có gì đặc biệt, nhưng là chữ kia... Xem qua người khác chỉ có thể bày tỏ tâm phục khẩu phục.
“ Thất tiểu thư Kiều Quốc công phủ?” Ngồi ở phía trước nhất Đoan Vương hưng trí bừng bừng hướng tới chỗ ngồi của các vị tiểu thư Kiều Quốc công phủ nhìn lại.
“Kiều Thanh tham kiến Đoan Vương điện hạ.” Kiều Thanh chỉ có thể kiên trì đứng lên. Sớm biết rằng thư pháp kia sẽ khiến mọi nguwòi chú ý thì nàng đã chọn cờ vây, tùy tiện hạ hạ thua thì thua... Kiếp trước đã thành thói quen, vừa nhắc tới bút cô liền không bị khống chế, muốn đem chữ cố ý viết xấu một chút đi cũng không được...
“Tốt! Rất tốt!” Đoan Vương nhìn Kiều Thanh ung dung hào phóng hài lòng gật đầu, chữ phẩm thấy nhân phẩm, nghe nhiều lời đồn đãi đúng là có nhiều chỗ không đúng, Kiều gia Thất tiểu thư cũng là tài nữ thâm tàng bất lộ!
Trong tay áo Kiều Hân Nhiên siết chặt khăn, thiếu chút nữa không khống chế nổi sắc mặt của mình! Làm sao có thể? Cái người phế vật ngu ngốc kia luôn bắt chước nàng làm sao có thể viết ra một tay chữ? Nhìn ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Kiều Thanh, Đoan Vương còn đặc biệt đem Kiều Thanh kêu lên khen ngợi nàng: “Rất tốt”. Nàng đã cảm thấy trong nội tâm tích tụ không thôi.