" Lâm phu nhân là chủ thể kí sinh của Hoả Linh sao ? Vậy mà ta lại chẳng thể nhìn ra.
"
Tốn không nhiều thời gian Tuyết Dao đã tới huyện phủ.
Tại sao nơi này lại nồng nặc ám khí như vậy chứ.
- Buông ta ra… buông…
- A Lệ.
Không suy nghĩ gì thêm, nàng một chân đạp cửa đi vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh ngạc.
Lâm phu nhân cả người rực lửa đen.
Đôi mắt sẫm màu máu.
Cả người là những xúc tu dài quấn lấy A Lệ.
Đằng sau bà là một ngọn lửa hình đầu lâu.
Hắn ta mở to mắt nhìn nàng.
Phía dưới là Miên Miên đã sớm bất tỉnh.
- Thả A Lệ ra.
- Công… công chúa.
Ánh mắt A Lệ nhìn nàng như cầu xin.
Khoé mắt vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt.
Dường như bị xúc tu quấn quá chặt mà ngất đi.
- A LỆ.
Đến lúc này nàng không thể đứng yên mà muốn lao lên giết ch/ết Hoả Linh ngay lúc này.
Thấy động tĩnh, nó liền gầm lên thả A Lệ xuống.
- Đừng lại gần.
- Tại sao chứ ? Ta phải giết nó.
Nói rồi nàng rút Vọng kiếm ra nhằm vào nó mà lao tới.
Chưa bước được bao nhiêu liền bị vòng tay của Liên Vương kéo lại.
Nàng từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận quát y.
- Thả ta ra.
Ngươi muốn để nó đi sao ?
- Bình tĩnh A Dao.
Giờ lao vào chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Nàng không đánh lại nó đâu.
Chưa chạm được vào Hoả Linh nàng đã bị độc của nó giết ch/ết rồi.
Y ôm Tuyết Dao vào lòng mà an ủi, vỗ về.
Hoả Linh này vốn là oán niệm của con người mà tạo ra.
Độc của nó tuy nguy hiểm nhưng vẫn có cách khắc chế.
- Vậy, ta… ta phải làm sao ?
- Để cho ta, được không ?
Buông Tuyết Dao ra, y nhìn thẳng vào Hoả Linh trước mắt.
Đưa kiếm ra nhằm vào chính giữa đầu nó mà cảm nhận.
Là oán niệm của một nữ nhân.
Đưa kiếm lên mở ra trận địa ma pháp mà nhốt Hoả Linh lại.
Nó gầm lên một tiếng rồi cố gắng thoát khỏi trận pháp.
Y đưa tay quẹt qua một đường thẳng tạo ra một sợi dây quấn chặt người Lâm phu nhân.
Một tay vung kiếm lên chặt đứt từng xúc tu của nó.
Nhưng chặt đến đâu nó lại mọc lại đến đấy.
Hoả Linh gầm gừ rồi dùng hết sức mạnh thoát ra khỏi vòng vây.
Bên ngoài, Tuyết Dao thấy nó sắp ra liền vận công truyền thêm năng lực nhốt lại.
Tạm thời có thể giữ được nhưng không biết khi nào nó sẽ ra.
Hoả Linh nhìn xung quanh trận ma pháp, lấy hết sức mạnh mà đạp phá.
Từng xúc tu của nó len lỏi vào từng ngóc ngách chọc thủng một vỗ nhỏ của trận.
- Tuyết Dao, đọc theo ta.
Liên Vương hạ người xuống, ngồi bên cạnh nàng.
Để kiếm sang một bên, y đưa tay lên vận khí lực.
- Oán oán lưu niệm gian.
- Oán oán lưu niệm gian.
- Chi nhân bất phàm luân.
- Chi nhân bất phàm luân.
- Nghiệt yêu diệt chủng dã.
- Nghiệt… nghiệt yêu diệt chủng dã.
- KHẮC…
- KHẮC.
Câu nói vừa dứt, trên trời liền xuất hiện giông tố.
Một đợt sét từ trên cao đánh xuống người Hoả Linh.
Nó đau đớn mà gầm lên đau đớn.
Vừa dứt một tiếng sét lại có một đợt sét nữa dội xuống.
Càng ngày sét càng nhiều và càng mạnh.
Hoả Linh kêu lên, cả người lửa nghi ngút.
- Sắp… sắp không trụ… nổi nữa.
- Tuyết Dao, cố lên.
Sắp được rồi.
Liên Vương bay lên trên một kiếm chém xuống đỉnh đầu của Hoả Linh.
Tiếng hét vang vọng khắp trời núi, các oan hồn từ đó cũng bay ra.
Từng đợt từng đợt nhiều như vũ bão.
Cuối cùng, tận sâu trong đó là một thiếu nữ.
Trên gương mặt là một vết sẹo lớn, cả người là những vết bầm tím.
- Đó là cốt lõi của Hoả Linh.
Cô gái mặc một bộ y phục rách, từng chỗ từng chỗ phải vá.
Bàn tay đã sớm bị mất đi một ngón.
Đôi mắt khẽ mở ra, bên trong chứa đựng cả một vực thẳm hận thù.
- Cô nương tại sao lại có chấp niệm sâu nặng đến như vậy ?
- Tất cả đều phải chết.
Giọng nói gằn từng chữ một.
Có lẽ khi còn sống đã chịu đủ sự dày vò để khi chết rồi hồn phách vẫn ở lại nhân gian trở thành Hoả Linh.
Đối với người như vậy sau khi Hoả Linh có đủ oan hồn chuyển biến thành Thú Linh người triệu hồi Hoả Linh sẽ mãi mãi không được chuyển kiếp siêu sinh.
Sau tiếng nói của cô gái đó, Hoả Linh như mạnh mẽ hơn.
Các xúc tu của nó không ngừng đập vào thành trận pháp.
" Phụt "
- Tuyết Dao, Tuyết Dao, nàng tỉnh lại đi, Tuyết Dao.
Trên nền đất lạnh lẽo là một ngụm máu của nàng.
Cơ thể cứ vậy mà rơi xuống tự do.
Ôm nàng vào lòng, y gọi trong vô vọng.
Nhưng rồi tiếng rạn nứt của trận pháp kéo y quay lại hiện tại.
Bế nàng đặt sang một bên, Liên Vương cầm kiếm tiếp tục phong ấn Hoả Linh.
Nhưng rồi tất cả vượt quá giới hạn.
Trận pháp nhanh chóng bị vỡ vụn, Hoả Linh gầm lên thoát ra ngoài.
Các xúc tu vụt về phía y, tấn công mạnh mẽ.
Oán niệm của cô ta tại sao lại mạnh hơn vậy chứ ? Một chiếc túc tu quấn người y lại quật xuống nền đất lạnh.
Cả người đập xuống đất đau đớn nhổ ra một ngụm máu.
Đôi mắt mờ đi nhìn bóng dáng nàng nằm phía xa xa.
Một chiếc xúc tu nữa lại tiến tới phía y.
Lật người xoay sang bên cạnh né tránh, dùng đà mà đứng lên.
Hoả Linh thiêu cháy người trong một màn lửa đen.
Xúc tu đi đến đâu là cháy đến đó.
Hiện tại chỉ có thể kéo dài thời gian đợi Khai Tử mang nước ở giếng Huyền Thanh về.
- Đi chết đi.
Tất cả xúc tu cuộn tròn lại lao về phía Liên Vương.
Y liền bám vào bức tường mà né.
Nhưng không may xúc tu vẫn đập được vào tay y.
Một vùng bị bỏng đau rát khiến Liên Vương kêu lên.
- Điện hạ.
Phía ngoài là bóng dáng Khai Tử.
Trên tay là nước giếng Huyền Thanh.
- Đứng yên ở đó.
Sự chú ý của Hoả Linh nhìn về phía Khai Tử mà tấn công.
Tình huống cấp bách, hắn liền ném bình nước Huyền Thanh cho y mà lách người thoát thân.
Nhận được nước, Liên Vương liền mở nắp bình.
Đổ nước bên trong lên thanh kiếm, y dùng hết sức lực còn lại chạy đến phía Hoả Linh.
- Mau giết hắn.
Nữ nhân kia thét lên, các xúc tu một lần nữa lại di chuyển.
Mặc kệ sự nóng rát đến cháy người, y nhảy lên không trung, một kiếm đâm thẳng vào đầu Hoả Linh.
" Gừ, gừ, gừ "
Tiếng hét đau đớn của nó vang lên rồi dần dần tan biến.
Lâm phu nhân từ không trung rơi xuống.
Liên Vương liền nhanh tay mà đỡ lấy.
- Tại sao ? Tại sao lại như vậy ? Tại sao ?
Linh hồn nữ nhân kia yếu ớt mà gục xuống.
Nước mắt lã chã rơi trên nền đất lạnh nhìn Hoả Linh tam biến.
- Tất cả đã kết thúc rồi.
- Không thể nào, KHÔNG THỂ NÀO.
Cô ta hét lên trong sự tuyệt vọng.
Tất cả thật sự đã chấm dứt rồi sao ? Y quay sang nhìn Khai Tử.
- Mau cho tất cả mọi người ở đây uống nước này đi.
- Vâng, điện hạ.
Khai Tử cầm lấy bình nước, cho từng nguời một uống.
Rất nhanh độc trong lục phủ ngũ tạng đều bị khai trừ.
Lâm huyện lệnh và Lâm phu nhân cùng tất cả mọi người tỉnh dậy.
Lâm Trương Kiệt nhìn thấy nữ nhân đang quỳ gối trên mặt đất khóc liền có chút hoảng loạn rồi đến ngạc nhiên.
- Cô… còn sống sao ?
Nhìn thấy thái độ bất thường của nhi tử, Lâm huyện lệnh cũng quay ra nhìn cô gái.
Sắc mặt bỗng trầm xuống, xen lẫn một chút sợ hãi.
- Dung Hoàn, cô…
- Lâm huyện lệnh, ông có quen cô gái này sao ?
- Chuyện này…
Ông ái ngại nhìn y rồi lại nhìn nữ nhân kia.
Cô ta bất chợt lau nước mắt đứng dậy.
Trong đôi mắt chứa chan biết bao oán hận.
- Để ta nói…