Nàng tuỳ tiện chọn một bàn ăn rồi đi tới.
Bất chợt đứng khựng lại, mọi thứ trước mắt nàng đều trở nên mơ hồ.
Cơ thể Tuyết Dao nặng trĩu, mệt mỏi.
Chắc tại từ qua đến nay nàng chưa ăn chút gì, cũng không nghỉ ngơi mà một ngày một đêm cưỡi ngựa đến Án Nhân.
Ngồi nghỉ một chút sẽ không sao.
Bất giác, nàng cảm thấy chóng mặt.
Hai mắt mờ dần đi.
Cơ thể nàng ngã xuống vô định, trước mắt nàng là một màu đen, không còn thấy gì nữa.
- Công tử, phải mau xuất phát thôi, không sẽ muộn mất
- Hai người cứ ra ngoài trước đi.
Là ai đang nói vậy ? Nàng mơ hồ mở mắt.
Khẽ nhíu mày, nàng nhìn xung quanh và nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Còn có, một nam tử đang ngồi cạnh nàng.
- Cô nương tỉnh rồi.
- Ngươi là ai ?
Tuyết Dao nhìn nam tử trước mắt.
Vẻ đẹp anh tuấn mê người, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng nhìn thấy nam nhân nào đẹp như vậy.
Nhưng không thể để bản thân bị vẻ đẹp này làm mờ mắt.
Nàng vẫn phải đề phòng với hắn.
- Cô nương đừng sợ, ta sẽ không làm hại cô nương.
Nàng nghi hoặc nhìn hắn rồi nhìn nam tử đứng phía sau.
Cuối cùng cũng buông bỏ sự đề phòng.
- Cho hỏi quý danh của cô nương xưng hô ra sao ?
- Gọi ta Dao Dao, còn công tử đây ?
- Ta là Vương
- Vương công tử, không biết tại sao ta lại ở chỗ công tử ?
Ngay lúc Liên Vương bước xuống Tuyết Dao đã bất chợt mà ngất đi.
Chắc có lẽ là do nàng đã luyện kiếm quá nhiều dẫn đến sức khoẻ không được tốt.
Mấy ngày này Tuyết Dao cũng cảm thấy trong người không được ổn.
Lần này đi đến Án Nhân không biết có xảy ra chuyện gì ngoài mong muốn không.
- Ra là vậy, đã làm phiền Vương công tử rồi.
- Dao Dao cô nương không biết là đang đi đâu mà lại tới nơi hoang vu như này ?
- Ta lên núi hái một chút thảo mộc đang về huyện Án Nhân cơ duyên được gặp công tử đây.
Đa tạ công tử đã giúp đỡ tiểu nữ.
- Không có gì, là chuyện nên làm.
Liên Vương và Tuyết Dao sau đó liền từ biệt, người hướng tới phía kinh thành xa hoa, kẻ một mình đi đến chốn hiểm nguy.
Tuyết Dao thúc ngựa nhanh hơn, liền đi tới thị trấn của huyện Án Nhân
- Hồ lô xiên chỉ quan một chiếc.
- Xem vải đi vải mới về đây.
Tuyết Dao chen giữa đám đông ngột ngạt, cuối cùng cũng đi đến được chỗ huyện lệnh.
Nơi đây khá hoang sơ vắng vẻ dường như đã lâu không có ai ghé thăm.
Xung quanh cây cỏ mọc không thấy lối đi.
Rẽ một bụi cỏ đi vào, Tuyết Dao nhìn thấy một ông lão đã có tuổi.
Đây có phải huyện lệnh không ? Hoang sơ đến đáng sợ.
Ông lão nghe thấy tiếng động quay ra nhìn.
Gương mặt đã hằn in rõ dấu vết của thời gian, đôi mắt mờ đi trong cái nắng gay gắt của Án Nhân.
- Cho hỏi cô nương đến đây là để...
- Tiểu nữ là đại công chúa Nam Vân, phụng mệnh đến đây điều tra vụ án giết người của huyện.
Tuyết Dao đưa ra thẻ bài chứng minh thân phận công chúa.
May mà trước khi đi nàng có mang theo phòng khi phải dùng đến nó.
Huyện lệnh nhìn thấy thẻ bài liền sợ hãi mà quỳ xuống.
- Đại công chúa giá lâm, nô tài không ra nghênh đón từ xa, tội đáng muôn chết.
- Nào đứng lên, chúng ta vào trong nói chuyện.
" Vụ án giết người lấy đi mắt của nạn nhân đã xảy ra từ một tháng trước.
Nạn nhân đầu tiên là công tử của một nhà giàu có.
Hôm đó cậu ta đi ra Tửu Lâu Quán đến tối muộn vẫn chưa về.
Phụ thân cậu ta chỉ nghĩ rằng cậu ta đã ngủ tại đó nên cho đóng cửa phủ.
Đến giờ tỵ ngày hôm sau vẫn chưa thấy về phu nhân ra Tửu Lâu Quán gọi thì nghe tin giờ hợi hôm trước cậu ta đã rời Tửu Lâu Quán.
Lúc này cho người đi tìm thì thấy xác cậu ta bên vách núi, hai mắt đã bị lấy đi.
Cảnh tượng khiến người ta vô cùng sợ hãi.
"
" Nạn nhân tiếp theo là hai nữ tử đi hái thuốc về muộn.
Người dân phát hiện xác của họ cũng là ở bên vách núi nơi nạn nhân đầu tiên bị sát hại.
Hai mắt của hai nữ tử cũng bị lấy đi.
"
- Có phải tất cả những nạn nhân đều được phát hiện bên vách núi đúng không ?
- Đúng vậy tất cả đều được tìm thấy trên vách núi.
- Ông có thể dẫn đường cho ta đến đó không ?
- Mời công chúa đi hướng này.
Tuyết Dao đi theo huyện lệnh dẫn đến vách núi nơi xảy ra sự việc.
Nơi đây cách khá xa thị trấn.
Nhìn xung quanh cũng không có gì đặc biệt, tại sao hung thủ lại chọn nơi này là nơi phát hiện xác.
Chuyện này không bình thường.
Không ai giết người lấy mắt của nạn nhân đi và mang nạn nhân ra đây mà không có mục đích gì.
Hắn đang ám chỉ điều gì ?
Nơi này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
- Là huyện lệnh đại nhân đây sao ?
Tuyết Dao quay đầu lại, là một nữ nhân xinh đẹp.
Vẻ đẹp sắc sảo mặn mà làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nguyện quỳ gối trước cô ta.
- Tuyền Phu Nhân, sao phu nhân lại ở đây ?
- Ta lên núi hái ít thuốc đi ngang qua gặp huyện lệnh ở đây.
Vị tiểu thư đây là ?
Tuyền phu nhân quay sang nhìn nàng.
Ánh mắt sắc lạnh đến gai người này tuyệt đối không bình thường.
- Tiểu nữ là công chúa của Nam Vân Mộng, phụng mệnh phụ hoàng đến Án Nhân điều tra vụ án giết người gần đây của huyện.
- Thì ra là công chúa Nam Vân, Tuyền Cơ đã thất lễ rồi.
Hiện tại vẫn chưa có manh mối gì về hung thủ của vụ án giết người này.
Đêm nay tạm thời ở lại quan sát xem có manh mối gì không.
......
Nam Vân Mộng - Thành Sương Hồ
- Đứng lại.
- Tại hạ là đại hoàng tử của Bắc Vực.
- Thì ra là Vương điện hạ, đã thấy lễ rồi, mời ngài vào bên trong.
Nam Vân thật khác so với Bắc Vực.
Kiến trúc ở đây không quá hoa mỹ, phong lưu thoát tục.
Tuy nhiên hai bên lại là những pho tượng đá được điêu khắc sống động như thật, khiến cho bức tượng như có hồn.
Thật đáng để học hỏi.
Lần này sang đây một phần cũng là để trải nghiệm cuộc sống ở Nam Vân.
Đáng để mong đợi.
- Bái kiến hoàng thượng.
- Liên Vương điện hạ không cần quá khách sáo như vậy, mời ngồi.
- Tạ hoàng thượng.
- Đại điện hạ không ngại đường xá xa xôi vượt ngàn dặm sang Nam Vân để làm tin ta tuyệt đối sẽ không ngược đãi.
Ta đã đích thân sắp xếp chỗ ở cho Liên Vương điện hạ, mời đi bên này.
Điện Chu Tước là nơi ở mới của Liên Vương.
Bên cạnh là điện Linh Lan.
Nghe nói là điện của đại công chúa.
Vì Nam Vân có duy nhất một ái nữ nên đại công chúa này được yêu thương vô cùng.
Tuy nhiên nàng công chúa này diện mạo ra sao vẫn là một ẩn số.
Tất cả về nàng đều được giữ kín.
Đối với y cũng có chút tò mò.
Rất nhanh đã qua giờ dậu.
Sau khi dùng bữa cùng hoàng hậu, Liên Vương được đưa về điện Chu Tước.
Từ khi chàng đến đây vẫn chưa một lần thấy điện Linh Lan mở cửa đồng nghĩa với việc cũng chưa từng nhìn thấy nàng công chúa duy nhất của Nam Vân.
Điều này càng khiến Liên Vương trở nên tò mò hơn.
Rốt cuộc đại công chúa Nam Vân là người như thế nào ?
- A Lệ, cô nói xem đại công chúa đã đi đâu mấy ngày nay.
- Lúc đi công chúa dặn dò giữ bí mật nhưng nhỡ xảy ra chuyện gì ...
Giọng nói từ bên điện Linh Lan thu hút sự chú ý của Liên Vương.
"Công chúa đi đâu mấy ngày nay " là sao ? Ý nói công chúa trốn ra ngoài ?
- Chúng ta vẫn nên bẩm báo với hoàng thượng chuyện này.
- Không được, chúng ta sẽ bị giáng tội đó.
- Vậy còn an nguy của công chúa ? Đáng lẽ ra lúc đó ta không nên đồng ý để công chúa đi.
- Giờ chúng ta phải làm sao đây.
Đại công chúa trốn ra ngoài sao ? Cả hoàng thượng và hoàng hậu đều không biết chuyện này ? Thú vị rồi đây.
Y không phải là cố ý nghe nói mà là chỉ vô tình thôi.
Có trách cũng là trách hai cung nữ này quá sơ ý để lộ ra bí mật của chủ tử rồi.
- Khai Tử, chúng ta vào phòng thôi.
" Vậy mà lại dám trốn ra ngoài.
Cô công chúa nhỏ này ngày càng thú vị rồi đây.
Ta thật muốn biết cô là người như thế nào.
"