Hắn thấy nàng chạy đi liền kéo tay lại.
Dung Hoàn mất đà liền ngã vào lòng hắn.
Lâm Trương Kiệt ôm nàng vào lòng.
Bất chợt ánh mắt chạm phải bụng nàng.
Hắn khẽ buông tay, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không.
Dung Hoàn thấy vậy liền đẩy hắn ra mà gạt hết những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi.
- Hoàn nhi…
Tuy rằng trong lòng có chút hụt hẫng nhưng hắn vẫn níu tay nàng lại.
- Công tử xin hãy buông tay.
Ta không phải người công tử muốn tìm.
- Hoàn nhi, ta biết nhất định là nàng, nàng nói chuyện với ta một chút được không ? Một chút thôi.
Trong lòng hắn hiện giờ cảm xúc lẫn lộn đan xe lẫn nhau.
Vui vì đã tìm thấy nàng, lo sợ nàng sẽ lại rời xa hắn, hụt hẫng vì sau bao ngày gặp lại nàng hoàn toàn né tránh hắn.
Đối với hắn chỉ cần nàng cho hắn một lời giải thích về thai nhi nhất định hắn sẽ bỏ qua cho nàng.
Nhất định hắn vẫn sẽ yêu nàng.
- Công tử có chuyện gì xin hãy nói nhanh, phu quân ta sắp quay lại rồi.
- Phu… phu quân sao ? Nàng đã có phu quân rồi sao ?
- Đúng vậy.
Từng câu nói của Dung Hoàn như ngàn nhát dao đâm vào tim hắn.
Trái tim sớm đã hụt hẫng giờ còn đau hơn.
Gạt đi tất cả, hắn vẫn mù quáng mà ôm Dung Hoàn vào lòng.
- Nàng nói dối đúng không ? Nàng đã hứa sẽ lấy ta mà, nàng đã hứa rồi mà.
- Lời hứa cũng chỉ là lời nói qua môi.
Công tử vẫn nên quên đi.
Dung Hoàn dùng hết sức lực bỏ tay hắn ra khỏi người mình.
Bởi lẽ nếu để hắn ôm nàng thêm một lúc nữa nàng sẽ lại mềm lòng mà đi theo hắn.
- Dung Hoàn, nàng ở bên hắn có gì tốt ?
- Rất tốt, tất cả đều tốt.
Lâm Trương Kiệt không nhịn được liền cầm tay nàng quay người lại.
Nhưng cảnh tưởng trước mắt càng làm hắn thêm sững người.
Đưa tay lên run run chạm vào gương mặt nàng rồi di chuyển đến vết sẹo dài.
- Mong công tử giữ khoảng cách.
Ta là người đã thành gia lập thất.
Đưa tay lên hất bàn tay ấm nóng đang chạm lên vết sẹo dài đáng sợ trên mặt nàng mà lòng Dung Hoàn đau như cắt ra thành trăm mảnh.
Ánh mắt hắn nhìn gương mặt nàng mà xót xa.
Từng giọt nước mắt rơi xuống.
- Như này… như này là sống tốt sao ? Như này là ổn sao ? Hắn đã làm gì nàng ? Ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng.
- Ta thực sự không sao cả.
Đây chỉ là do ta sơ ý mà ngã.
- Dung Hoàn, nàng chỉ cần giải thích mọi chuyện.
ta nhất định sẽ bỏ qua tất cả.
Ta vẫn rất yêu nàng, Hoàn nhi.
- Ta không có gì để giải thích với công tử.
Tất cả mọi chuyện đều là công tử đã nhìn thấy.
Mong công tử quay về cho.
Gương mặt Dung Hoàn lạnh lùng quay đi.
Nhưng trong lòng thì lại vô cùng đau đớn.
Hắn nhìn nàng, một lần nữa lại níu kéo tay nàng.
- Ở bên ta không tốt sao ? Hắn có cái gì mà nàng lại tình nguyện ở bên hắn ? Dung Hoàn, nàng nhìn cho kĩ đi.
Hắn còn không cho nàng nổi một căn nhà đàng hoàng.
Lâm Trương Kiệt đưa tay chỉ lên căn lều tồi tàn lụp sụp trước mắt nàng.
Dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến nó đổ nát.
- Hắn còn không thể bảo vệ được nàng, không thể khiến nàng hạnh phúc.
Hắn còn khiến nàng bị đàm tiếu ngoài kia.
Nàng không biết họ đã nói gì đâu.
Họ nói…
" Bụp "
Đôi mắt Dung Hoàn sớm đã rưng rưng nước mắt.
Lâm Trương Kiệt đưa tay lên ôm lấy gương mặt mình.
- Nàng… nàng vì hắn mà tát ta sao ?
Hắn quay ra nhìn Dung Hoàn, đôi mắt đỏ như máu, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Đau, đau lắm chứ.
Lòng hắn như bị nàng xé ra đem cho thú hoang ăn.
Trái tim như bị nàng bóp nát.
- Mong công tử để ý tới lời nói của bản thân.
Nói rồi nàng quay người đi vào trong túp lều kia.
Hắn thì vẫn đứng hình mà nhìn bóng dáng Dung Hoàn.
Tay vẫn đặt trên má, nơi mà lần đầu tiên hắn bị đánh.
Năm vết ngón tay còn in hằn trên đó.
Nàng vậy mà lại ra tay tàn nhẫn đến vậy sao ?
- Dung Hoàn, nàng có từng yêu ta chưa ?
- Đã từng.
Nhưng hiện tại đã không còn gì rồi.
Công tử mong về cho.
- Ta và nàng vẫn có thể như trước mà ? Nàng còn nhớ nàng đã hứa gì không ? Nàng hứa sẽ bên ta trọn đời trọn kiếp, nàng nói rằng dù ta có xua đuổi nàng nàng vẫn sẽ không đi đâu cả.
Vậy bây giờ…
- Tất cả đã là quá khứ.
Ta hiện tại rất yêu phu quân của mình.
Đối với công tử đã không còn tình ý.
Không biết là do hôm nay trời lạnh hay do lòng hắn đã bị đóng băng mà lại khó chịu đến như vậy.
Đây là Dung Hoàn mà hắn từng yêu say đắm đây sao.
- Dung Hoàn, nàng thực sự không muốn nói gì với ta sao ?
- Cuộc sống hiện tại của ta rất tốt, ta rất yêu phu quân hiện tại của ta, mong công tử quay về cho.
- Được, nếu nàng đã không muốn nói vẫn muốn cố chấp như vậy thì chúng ta nên dừng lại thôi.
Cáo từ.
Hắn quay người rời đi mà trong lòng sớm đã không còn hy vọng gì cả.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nhìn bóng lưng Lâm Trương Kiệt bước đi, Dung Hoàn bất lực mà ngồi xuống.
Nàng khóc như chưa từng đau khổ đến vậy.
Người nàng yêu quay đi ngay trước mắt nàng.
Dung Hoàn lại chẳng thể với tay để nắm lấy đôi tay kia.
Đây có lẽ là lần cuối nàng được nhìn thấy hắn.
Cũng chính vào lúc đấy oán hận trong nàng nổi lên.
Nàng hận cha nàng, hận những tên cẩu nam nhân đã hãm hại nàng không chỉ một lần mà hai lần.
Nàng hận những lời đàm tiếu ngoài kia.
Hận, nàng hận tất cả ?
" Oán hận nhiều như vậy cô có muốn báo thù không ? "
- Là ai đang nói ?
Dung Hoàn quay lại nhìn đằng sau rồi phía trước.
Nhưng lại chẳng thể tìm thấy ai.
" Cô chỉ cần trả lời ra rằng cô có muốn trả thù không ? "
- Ta…
Dung Hoàn lại nhớ đến những lần chửi rủa của người dân, nhớ đến cảnh tượng nàng loã thể trước mắt bao người.
Và hơn hết là nhớ đến cái đêm hôm ấy.
- Ta muốn.
Đã một ngày trôi qua nhưng trong lòng Lâm Trương Kiệt vẫn còn vương vấn.
Bởi vậy mà một lần nữa hắn lại đi đến bên bờ suối phía Nam Giang Châu để tìm nàng.
Trong lòng có một chút hồi hộp, một chút mong đợi.
Dừng chân trước túp lều nhỏ, hắn lấy hết can đảm để đi vào.
Nhưng đập vào mắt hắn là xác Dung Hoàn đang lạnh toát nằm trên mặt đất.
Tuy nhìn qua bên ngoài giống như đang ngủ nhưng bên trong lục phủ ngũ tạng sớm đã bị thiêu cháy.
Lâm Trương Kiệt không nghĩ được gì liền chạy đến mà ôm lấy nàng.
- Hoàn nhi, nàng sao vậy ? Mở mắt ra nhìn ta đi.
Dung Hoàn, nàng tỉnh lại đi.
Từng tiếng gọi vang lên nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của cái xác.
Linh hồn của Dung Hoàn sớm đã lập lời thề với Hoả Linh mà bị nó nuốt chửng.
- Dung Hoàn, ta không đem nàng về nữa, sẽ để nàng tự do bên cạnh người nàng yêu.
Ta…
Thân xác của Dung Hoàn dần dần mờ đi mà tan vào không khí.
- Dung Hoàn, Dung Hoàn.
Hiện tại
Lâm Trương Kiệt thẫn thờ ngồi tựa vào bức tường miếu thờ.
Nhớ lại những chuyện đã từng trải qua với nàng mà nước mắt không khỏi rơi xuống.
- Hoàn nhi, ta sai rồi.
Ta nhớ nàng…
Cả người hắn vô lực mà ngồi xuống.
Hiện tại trong lòng hắn là biết bao nhiêu nhớ nhung.
Nhưng người mà hắn yêu sẽ mãi mãi không thể quay trở lại bên hắn nữa.
- Dung Hoàn, ta mãi mãi vẫn sẽ yêu nàng.
Khuôn miệng hắn cứ vậy mà lẩm bẩm.
Có phải là tất cả những người yêu nhau trên nhân gian này đều sẽ không có kết cục đẹp như vậy không ? Hay chỉ có một mình hắn và nàng.
Bên trong bóng tối, một ánh mắt khẽ mở ra nở một nụ cười quái dị.
Từng xúc tu quấn quanh bò tới phía Lâm Trương Kiệt…