Từng bước chân thoăn thoắt chạy nhảy trên con đường dài.
Trong tâm trí nàng giờ đây chỉ có nước giếng Huyền Thanh mau chóng mang về cứu y cũng như Lâm Trương Kiệt.
Đối với võ công và tốc độ của nàng canh giờ sau liền đã đến được trước cổng giếng.
Trước giếng là một tượng đá khắc in ba chữ : miếu Huyền Thanh.
Không do dự, nàng liền đi vào mà tìm giếng Huyền Thanh.
Đi qua một con đường nhỏ hẹp với hai hàng cây tre hai bên phía trước Tuyết Dao là một cái giếng vô cùng to lớn.
Tuy nhiên ngay bên trái lại khắc in một bia mộ.
Nàng tò mò mà tiến lại gần.
Dường như bia mộ đã lâu không được lau chùi nên bám một lớp bụi vô cùng dày.
Nhẹ nhàng đưa tay lên phủi đi lớp bụi dòng chữ : Tinh Huyền Thanh liền hiện lên.
Dòng chữ dường như được viết rất vội bởi các đường nét vốn đã không thẳng hàng lại vô cùng nguệch ngoạc.
Bên cạnh là một bông hoa đã sớm héo khô không còn nhận biết được đó là loại hoa gì.
Tại sao đứng trước ngôi mộ này lòng nàng lại cảm thấy lâng lâng lạ thường như vậy ? Trong người lại có cảm giác quen thuộc.
Đưa tay lên chạm vào bia mộ dường như có tia điện vừa vụt qua khiến nàng rút tay lại.
Tuyết Dao thẫn thờ ngồi nhìn bia mộ một lúc.
Nhưng chợt nhớ ra nhiệm vụ chính khi đến đây, Tuyết Dao lấy trong người ra một lọ nhỏ rồi đi đến phía giếng Huyền Thanh.
" Cô nương.
"
Nàng bất chợt khựng lại, quay người về phía sau tìm kiếm giọng nói vừa nãy.
Nhưng xung quanh vốn chẳng có ai chỉ có cỏ cây hoa lá xào xạc.
" Cô nương.
"
Giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên.
Lúc này trong người Tuyết Dao lại dấy lên một cảm giác lo sợ.
- Ai ?
" Là ta.
"
Bỗng mặt giếng phẳng lặng nổi một đợt sóng lớn.
Rồi dần dần xoáy sâu tạo ra một cái hố lớn giữa giếng.
Phía dưới từ từ nổi lên một thân hình mảnh mai.
Mái tóc xanh dương nhẹ nhàng thả xoã.
Đôi mắt long lanh cùng gương mặt vô cùng hiền dịu.
Phía trán là một vết bớt hình giọt nước.
- Bà là ai ?
Nàng thu người lại về phía sau cảnh giác đối với nữ nhân này.
Đôi mắt dần dần mở ra nhìn thẳng vào Tuyết Dao.
" Cô nương, ta cảm thấy trên người cô có khí tức quen thuộc của một vị ân nhân của ta.
"
- Ân nhân ?
" Đúng vậy.
Không biết cô nương có quan người tên Tinh Liên Chỉ không ? "
Tinh Liên Chỉ ? Đó chẳng phải là mẫu thân nàng sao ? Tuyết Dao nhìn nữ nhân trước mắt mà vô số câu hỏi dần hiện ra trong đầu.
- Tại sao bà lại biết mẫu thân ta ?
" Cô… cô nương là con của Tinh phu nhân sao ? "
- Đúng vậy.
Nhưng tại sao bà lại biết mẫu thân ta ?
" Thật tốt quá.
Cuối cùng ta cũng gặp được cô nương.
Ngày trước ta là nha hoàn thân cận bên cạnh Tinh phu nhân.
Người đối với ta vô cùng tốt.
Phu nhân đã không ngại mà đem một đứa trẻ hoang như ta về.
Ta cùng phu nhân ở trên Nguyên Dược Cộc trải qua những tháng ngày bình yên.
"
Tuyết Dao khẽ nhíu mày nhìn vẻ mặt tươi cười của nữ nhân trước mắt.
Người này quen mẫu thân nàng nhất định không phải người xấu.
Nhưng cũng có thể chỉ là một màn kịch nào đó.
- Ta làm sao có thể tin bà chứ ?
" Vết bớt trên trán coi nương là bằng chứng.
"
- Bà nói cái này sao ?
Nàng đưa tay lên chạm vào vết bớt giữa trán của mình.
Nữ nhân kia liền gật đầu tiếp tục nói.
" Phu nhân đã ban tên cho ta là Tinh Huyền Thanh.
Sau đó tạo cho ta một vêt bớt để chứng minh thân phận là người của Tinh tộc.
"
Càng nghe nàng càng cảm thấy khó hiểu.
Tinh tộc và Nguyên Dược Cốc là gì ? Nàng chỉ nghe mẫu thân nói ngày trước bà là con gái của một nhà hào phú.
Lần đó đi dạo trong thị trấn Nam Vân gặp phụ vương rồi hai người cảm mến nhau.
Chuyện này là sao chứ ?
" Năm đó sau khi phu nhân được sinh ra thì chiến tranh loạn lạc nên thất lạc gia đình.
Phu nhân được một thánh nữ nhặt được đem về Nguyên Dược Cốc nuôi lớn.
Năm phu nhân mười tám tuổi khi xuống núi hái thuốc liền bắt gặp ta.
Sau đó người đã đưa ta về cho ta sống ở Nguyên Dược Cốc.
Tuy nhiên năm phu nhân hai sáu tuổi thì biến cố xảy ra.
Hôm đó phu nhân cùng ta xuống núi chẳng may gặp một nam tử đang bị thương nặng liền mang về chữa trị.
Sau bao ngày ở bên phu nhân thì hắn nảy sinh tình cảm.
Ngày hôm đó vết thương đã lành nên hắn liền quay về.
Năm ngày sau liền đưa quân tới một mực muốn bắt Tinh phu nhân về làm thiếp.
Sống trong hoàng cung Tinh phu nhân bị người ta hãm hại nhưng đã hạ sinh công chúa đầu lòng an toàn.
Niềm vui chưa được bao lâu thì bị người ta hãm hại mà chết oan ức.
Ta sau đó cũng bị dìm xuống giếng này mà chết.
"
Câu chuyện của nữ nhân này sao lại khó tin đến vậy.
Nói theo câu chuyện của bà thì chẳng phải mẫu thán đã mất rồi sao ? Vậy mẫu thân hiện tại của nàng là ai ?
- Nói láo.
Mẫu thân ta vẫn còn sống.
Câu chuyện của bà bịa ra chỉ có thể lừa trẻ con thôi.
" Đó là sự thật.
Công chúa nếu không tin thì đêm Thất Tịch đây hãy tới đây.
"
Nực cười.
Câu chuyện như vậy mà cũng muốn lừa nàng sao ? Đâu dễ như vậy chứ.
" Tuy rằng nó rất khó tin nhưng ta đã đợi công chúa ở đây mười bảy năm rồi.
Không biết là trùng hợp hay hữu duyên ta được gặp cô.
Tất cả những gì cần nói ta đã nói xong.
Đây là Thanh Ngọc chỉ cần công chúa niệm chú : Thanh Thanh Tinh thất nhược hàn chi thì muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu nước Huyền Thanh có thể diệt trừ Hoả Linh mà công chúa cần.
Còn đây là Thuỷ Y Dược chữa trị vết bỏng do Hoả Linh gây ra.
Công chúa hãy suy nghĩ thật kĩ lời ta nói.
"
- Tại sao bà lại biết ta cần…
Chưa kịp nói xong quay ra thì Tinh Huyền Thanh đã biến mất.
Mặt nước giếng cũng dần trở nên phẳng lặng hơn.
Cầm Thanh Ngọc cùng Thuỷ Y Dược trên tay, nàng lưu luyến mà nhìn lại nơi đây một lần.
Đang trong dòng suy nghĩ miên man thì bất chợt nhớ tới Liên Vương.
Cất tất cả vào trong túi, nàng nhanh chóng rời khỏi miếu Huyền Thanh mà chạy về Giang Châu.
" Tuyết Dao tiểu công chúa, người nhất định phải báo thù cho Tinh phu nhân.
"
Gương mặt Tinh Huyền Thanh bỗng rơi một giọt nước mắt.
Nước mắt vừa chạm vào nước liền hoá thành Thanh Ngọc mà rơi xuống đáy hồ.
Trong một góc tối, một hắc y nhân đang quan sát mọi thứ.
Hắn khẽ nhíu mày nhìn Tinh Huyền Thanh rồi biến mất trong không gian.
Con đường trở về Giang Châu cũng thật vất vả.
Tuyết Dao dùng hết sức chạy nhanh nhất có thể trở về.
Chưa đến một canh giờ đã đến được cổng Giang Châu.
Mới đến cổng mà đã thấy một thứ áp lực to lớn đè lên làm nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bỏ qua tất cả, Tuyết Dao chạy một đường thẳng lên trên miếu thờ.
Trong lòng nàng chỉ mong rằng Liên Vương sẽ cố mà chịu được.
- Liên Vương.
Giọng nói thanh thanh vang lên bên tai làm y mất tập trung quay ra nhìn.
Thừa cơ hội đó Hoả Linh gầm lên dùng hết nội lực còn lại phá tan trận pháp.
Từng tiếng vỡ cứ xen nhau lẫn lộn mà vang lên không ngừng.
- Thanh Thanh Tinh thất nhược hàn chi XUẤT.
Từ bên trong viên ngọc nhỏ tràn ra cả một lượng lớn nước giếng Huyền Châu.
Hoả Linh nhìn thấy liền sợ hãi mà lùi về phía sau nhưng đụng phải trận pháp của Liên Vương.
Nước càng ngày càng dâng cao nhấn chìm Hoả Linh trong biển nước mênh mông.
Tiếng kêu lớn của Hoả Linh làm mặt đất rung chuyển.
Cả người nó như bị xé ra từng mảnh.
Những xúc tu đều đã bị nước bào mòn mà biến mất.
Rồi dần dần Hoả Linh cũng theo đó mà tiêu tan.