Điệu nhạc du dương tiếng đàn bay nhẹ trong gió tạo nên âm điệu tha thiết đi sâu vào trong tâm trí con người.
Đôi tay trắng thon dài nhảy múa trên từng dây đàn.
Cả thân hình nhỏ bé cứ thế đung đưa theo giai điệu bản thân tạo ra.
Đã rất lâu rồi nàng không được yên tĩnh ở một nơi mà thưởng nhạc như vậy.
Tuyết Dao ngồi dưới một gốc cây, bên cạnh là một ngôi đình nhỏ.
Phía trước mặt lại là hồ nước rộng lớn.
Hai bên hồ dương liễu đua nhau rủ xuống nước.
Cây lá vừa xanh lại vừa xum xuê tạo nên một khung cảnh đẹp lại nên thơ.
“ Ngợp dương bóng liễu rủ bên hồ
Bóng người con gái tay cầm ô
Tiếng đàn ai đánh vương chữ hận
Để đời thương tiếc mãi ngàn thu “
Dường như tất cả đều im lặng để lắng nghe tiếng đàn của nàng.
Từng tiếng đàn cất lên là một câu chuyện được mở ra.
Phải chăng đây là lời dự đoán từ chính bản thân nàng.
Tiếng đàn mang theo bao xúc cảm khác nhau từng đợt bay vào gió.
Bất chợt thanh điệu vút lên cao rồi tắt hẳn.
Đôi tay nhỏ bé đặt trên dây đàn đưa mắt nhìn về phía trước.
- Huynh là đứng đây từ khi nào ?
Không cần quay lại nhìn nàng đã nhận ra đó là Liên Vương.
Bước chân của y rất đặc biệt.
Nó không tạo ra bất kì âm thanh nào tựa như đã hòa vào cùng với gió.
Tuy nhiên nếu như cảm nhận kĩ vẫn có thể nhận ra bước chân này có ba phần nội lực.
- Mới vừa tới thôi.
Đã làm mất nhã hứng của nàng rồi sao ?
Y vung nhẹ quạt trên tay đưa lên quạt rồi đi tới bên cạnh nàng.
- Không hề.
Đôi mắt nàng chăm chú ngắm nhìn từng cây dương liễu tán rủ xuống mặt nước.
Lâu lâu rung động bởi gió chạy qua.
Một khung cảnh bình yên đến lạ thường.
Phải chăng mọi thứ sau này đều sẽ như vậy không ? Ngay lúc này đây nàng muốn vứt bỏ hết suy nghĩ trong lòng mà cảm nhận không gian này một lần.
- Định khi nào thì hồi cung ?
Liên Vương vẫn nhìn theo ánh mắt nàng tùy tiện đặt một câu hỏi.
Nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- Không biết.
Khi công việc ở Giang Châu xong.
Cứ thể cả hai lại rơi vào tĩnh lặng.
Một nam một nữ bên hồ cảnh vật phòng lưu người đẹp tuyệt sắc.
Nàng y phục xanh dương với từng tà áo buông dài trên đất.
Liên Vương y phục đỏ tà áo nhẹ tung bay.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Dường như đã đoán ra được là ai nàng quay người lại nhìn về phía xa xa.
Miên Miên trên tay cầm một phòng thư đi tới cung kính trao cho nàng.
- Công chúa, đây là thư từ hoàng cung.
Nàng đưa tay nhận lấy phòng thư trên tay Miên Miên.
- Nô tỳ cáo lui.
Miên Miên sau khi đã trao thư tới tay nàng liền rời đi.
Cầm phong thư trên tay, nàng liền mở ra đọc.
“ Tiếp viện ta đã cho người đem tới gồm lương thực, nhân lực, thuốc thang và vài món đồ cần thiết.
Công việc ở Giang Châu lần này con làm rất tốt.
Trừ hại cho dân đem lại bình yên cho xã tắc.
Ta đã nghe người báo lại Liên Vương hoàng tử lần này cũng giúp sức không ít.
Chuyển lời của ta cho hắn khi về nhất định sẽ trọng thưởng.
Ta biết sự việc lần này khiến con mất không ít công sức nhưng sắp tới đây là thọ yến của thái hậu Chu Diệu vẫn mong con có thể tới.
Thiệp mời ta đã cho người mang đến cho con cùng với phong thư.
Hôm đó mẫu hậu con cũng sẽ tới.
Hoàng đế Nam Vân
Đã đóng dấu “
Sau khi đọc xong Tuyết Dao gấp lại tờ giấy để vào phong thư.
Bên trong là một thiệp mời từ thành Chu Diệu.
Thọ yến của thái hậu ba ngày nữa sẽ diễn ra.
Từ Giang Châu tới đó chưa mất tới một ngày đi ngựa.
Công việc ở Giang Châu hai ngày tới có thể xong hết được không ? Đặt phong thư xuống bàn khẽ thở dài.
- Sao vậy ? Có chuyện gì sao ?
- Ba ngày nữa là thọ yến của thái hậu Chu Diệu.
Ta phải nhanh chóng xử lý xong công việc ở đây.
“ Thọ yến của thái hậu Chu Diệu ? “
Những lần thọ yến trước của Chu Diệu đều là đích thân mẫu thân y tới chúc thọ.
Lần này nếu như tới đó chẳng phải sẽ gặp được mẫu thân sao ? Hơn hết còn được trực tiếp nhìn thấy vị tam hoàng tử của Chu Diệu Dục Dư Niên.
- Ta có thể đi cùng không ?
- Huynh ?
Nàng quay lại nhìn vào mặt y là hỏi lại.
Nhận được cái gật đầu lia lịa của y liền khó xử nhìn tấm thiệp mời trên tay.
“ Thọ yến của thái hậu lần này là mời ta.
Dẫn theo hắn… “
- Không được sao ?
Gương mặt y như sắp khóc hai mắt rưng rưng nhìn nàng như muốn cầu xin.
Tuyết Dao nhìn biểu cảm trên gương mặt y mà bật cười.
- Haha
- Nàng cười gì chứ ?
Tuy ngoài miệng là giận dỗi trách móc nàng nhưng bên trong lại cảm thấy vui vì đã làm cho nàng cười.
Từ khi tới Nam Vân y vẫn chưa được một lần nhìn thấy Tuyết Dao cười thoải mái như vậy.
- Ta còn phải xem thái độ của huynh đã.
Như cảm thấy có gì đó không ổn nàng hắng giọng lấy lại vẻ ngoài nghiêm chỉnh như mọi ngày.
- Được, nghe nàng hết.
Y nở nụ cười nhìn nàng.
Bỗng chốc gương mặt xinh đẹp đỏ hồng tim lại đập vô cùng nhanh.
Nàng khó hiểu đặt tay lên ngực xoa xoa nhưng lại không nhịp tim chậm lại một chút nào.
Thấy hành động khó hiểu của nàng Liên Vương liền đi gần tới hỏi.
- Nàng sao vậy ? Đau ở đâu hả ?
Nghe thấy giọng nói bên cạnh Tuyết Dao khẽ giật mình rồi lúng túng đáp lại.
- Không có gì.
- Có muốn ta thổi tiêu đệm cho nàng đánh đàn không ?
- Huynh sao ?
- Đúng vậy.
Ta thổi tiêu rất hay nha.
Nói rồi y đưa tay lấy cây tiêu bạch ngọc ra.
Phía cuối còn được gắn thêm một chiếc lục lạc nhỏ xinh.
Lục lạc đưa qua đưa lại đã thu hút ánh nhìn của nàng.
- Đẹp thật đấy.
Nàng cảm thán đưa tay lên chạm vào chiếc lục lạc nhỏ đang đung đưa.
Y hơi ngạc nhiên một chút thấy nàng có hứng thú với chiếc lục lạc nhỏ này liền tháo ra đưa cho nàng.
- Nếu nàng thích thì hãy giữ lại đi.
Nhìn chiếc lục lạc nhỏ trên tay nàng lắc đầu đưa lại cho Liên Vương
- Như vậy sao được chứ.
Nó là của huynh mà.
- Không sao cũng không phải món đồ gì đặc biệt.
Ta mang tặng cho nàng rồi nàng không được trả lại.
Chiếc lục lạc nhỏ cuối cùng lại về tay của Tuyết Dao.
Nàng vui vẻ mà ngắm nhìn lục lạc đung đưa qua lại trước mắt.
Thấy vậy y liền nổi ý định muốn trêu nàng một chút.
- Ta tặng lục lạc cho nàng rồi chẳng phải nàng nên đáp lại ta gì đó sao ?
Tuyết Dao tay vẫn cầm lục lạc nhỏ xinh đung đưa không suy nghĩ gì liền trả lời y.
- Huynh muốn gì ta sẽ tặng huynh.
Không quá đáng là được.
- Là nàng nói đấy nhé.
- Ta…
Chưa kịp nói hết câu Liên Vương đã cúi xuống đặt lên đôi môi nhỏ hồng đào của nàng một nụ hôn khiến bàn tay đang đung đưa chiếc lục lạc bỗng cứng lại mà làm rơi nó.
Nụ hôn bất ngờ khiến nàng không kịp phản ứng chống cự lại.
Thấy vậy y càng được đà đè lên thân hình nhỏ bé làm nàng mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
Đôi môi y vẫn không buông tha mà luồn lách lên mũi, mắt, trán.
Nàng cũng đã sớm quen với chuyện này mà mặc kệ cho y hôn.
Dù gì lần này cũng là y tặng quà cho nàng.
Đôi mắt Tuyết Dao nhắm lại cảm nhận nụ hôn ngọt ngào của Liên Vương.
Nàng dường như bị y hôn không thể thở nổi mà nhíu mày.
Lúc này y mới buông đôi môi nhỏ ấy ra nhìn biểu cảm hưởng thụ của nàng.
Đôi môi khẽ nhếch lên đưa mặt xuống sát mặt nàng.
Tuyết Dao nghĩ rằng y lại sắp hôn mà nhắm mắt lại.
Hành động này của nàng bất chợt khiến y cảm thấy vui trong lòng.
Nàng không hề ghét y.
- Ta thích nàng.