Trong vô thức nàng nghe có người gọi tên nàng nhưng lại không thể mở miệng ra đáp trả.
Cái cảm giác thoải mái xen vào từng cơ quan trong cơ thể nàng.
Liên Vương đi xuống sâu hơn, hôn lên cái eo nhỏ của nàng.
Bàn tay muốn với lấy mà cởi lớp áo cuối cùng ra.
- Liên Vương điện hạ, tới giờ rồi chúng ta phải xuất phát thôi.
Phía bên ngoài truyền vào tiếng công công thân cận bên hoàng thượng.
Liên Vương nhíu mày, trong lòng trào lên cái cảm giác giận dỗi vô cùng.
“ Tại sao lại là bây giờ chứ ? “
Y tiếc nuối nhìn cơ thể nàng ẩn hiện sau lớp áo cuối cùng mà đau lòng kéo áo lên.
Không nhịn được liền cúi xuống hôn lên vai nàng khiến Tuyết Dao lại nhẹ rên lên.
- Lần sau nhất định nàng sẽ không may mắn như này nữa đâu.
Liên Vương nhẹ giọng ghé sát tai nàng nói.
Tuyết Dao động đậy một chút rồi lại nằm im nhắm mắt ngủ.
Y đứng dậy, kéo lại áo cho nàng thật ngay ngắn rồi đắp chăn lên cho nàng.
Nhìn gương mặt đang say giấc ngủ kia y thật không nỡ bỏ nàng lại đây mà rời đi.
- Điện hạ, người có trong đó không ?
Giọng của công công lại cất lên như để nhắc nhở y.
Liên Vương thở dài, tiếc nuối chỉnh lại y phục đầu tóc rồi mở cửa bước ra ngoài.
Khi đóng cửa lại còn không quên nhìn nàng lần nữa.
- Khai Tử, chúng ta đi.
Khai Tử đang ngẩn người nhìn thấy y liền nghiêm lại rồi bước theo sau.
Liên Vương bước ra ngoài, nhìn công công cười rồi nói.
- Đã phiền công công phải đợi lâu.
Ta có chút chuyện ra chậm mong công công lượng thứ.
- Không sao.
Đại hoàng tử đang chờ điện hạ.
Mời đi lối này.
Ân công công dẫn y đi theo một lối nhỏ dẫn tới ngựa đã đẻ sẵn.
Ở đó là đại hoàng tử Thiên Song đang đợi sẵn.
Lần này đi một chuyến cũng là để xem tình hình phân chia ranh giới mà thỏa hiệp.
Ranh giới của Bắc Vực và Chu Diệu cũng không xa thành chỉ cần một ngày đi ngựa là có thể tới.
- Liên Vương điện hạ.
- Đã để đại hoàng tử đợi lâu rồi.
Chúng ta đi thôi.
- Mời.
Liên Vương leo lên ngựa, trước khi đi vẫn lưu luyến nhìn lại phòng của Tuyết Dao.
Y sợ rằng trong những ngày y rời đi Dư Niên sẽ lại làm gì đó với Tuyết Dao.
Hôm nay đã như vậy rồi, sợ rằng sau này hắn ta sẽ đi quá giới hạn.
Nghĩ đến đây y liền lo lắng trong lòng.
- Khai Tử.
Y cất giọng gọi Khai Tử đang đi bên cạnh.
Nghe thấy y gọi, hắn quay sang đáp lời.
- Điện hạ có gì phân phó ?
- Ngươi quay lại hoàng cung theo sát Tuyết Dao bảo vệ nàng ấy.
Khai Tử nhíu mày, nhìn Liên Vương có chút khó hiểu.
- Vậy điện hạ ? Nếu lỡ gặp bất trắc gì thì hoàng hậu sẽ giết thần mất.
- Có đại hoàng tử của Chu Diệu cùng biết bao quân lính như này ngươi sợ gì ? Đây là mệnh lệnh, lập tức quay lại.
Hắn biết cho dù làm gì thì cũng không thể thay đổi quyết định của điện hạ nhà hắn.
Một khi Liên Vương đã quyết định chuyện gì nhất định sẽ không từ bỏ cho dù là ai khuyên đi chăng nữa.
Hắn bất lực đành phải tuân theo lệnh.
- Vậy điện hạ bảo trọng.
Nói rồi Khai Tử đi chậm dần lại rồi một mạch quay sang hướng khác.
Y nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần cũng cảm thấy an tâm hơn trong lòng.
Sau một ngày đi ngựa thì trời cũng ngả tối.
- Điện hạ, chúng ta dừng chân tại đây nghỉ qua đêm nay.
Xung quanh không có khách điếm nào cả.
- Được.
Vậy chúng ta nghỉ ngơi ở đây.
Liên Vương xuống ngựa, nhìn xung quanh.
Đây là một cánh đồng trải dài bạt ngàn.
Xung quanh không có lấy một nhà dân sinh sống.
Nói gì đi nữa thì nơi đây cũng thật giống với bãi đất bị bỏ hoang.
Gió nhẹ chạy qua, đung đưa từng cành cây nhỏ.
Y cùng Thiên Song ngồi dưới một gốc cây lớn nghỉ ngơi.
Xung quanh quân sĩ đang đi tìm cây củi để đối lửa.
- Nghe nói Liên Vương điện hạ sang Nam Vân làm tin sao ?
Thiên Song cất tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí im lặng giữ hai người.
- Đúng vậy.
Y chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu rồi uống một ngụm nước.
Từ khi y sang đây làm tin đến giờ đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Từ đó tới nay cũng đã mấy tháng rồi.
Nhắc tới đây y lại nhớ đến nàng rồi khẽ mỉm cười.
- Ở ngoài cung không cần câu nệ tiểu tiết.
Cứ gọi ta là Liên Vương được rồi.
- Được, Liên Vương.
Thiên Song hoàng tử là đại hoàng tử của Chu Diệu.
Tính tình hòa nhã, vui vẻ hòa đồng với mọi người.
Năm nay hắn hai lăm tuổi cũng đã thành thân với một tiểu thư nhà quan chức.
Hai phu thê sống với nhau cũng đã hai năm nhưng chưa hề có tin vui gì.
Mọi người đều đồn đoán rằng vị tiểu thư kia là do xin mới có thể được gả cho đại hoàng tử làm chính thiếp.
- Liên Vương nhỏ tuổi hơn ta nên có thể gọi là đệ đệ không ?
Y nghe vậy liền nhớ lại gì đó.
Đúng rồi y nhỏ tuổi hơn hắn.
- Được chứ.
Không gian lại trở nên im lặng.
Quân lính đi tìm củi đốt lửa cũng đã trở về.
Liên Vương đi tới, tầm hai hòn sỏi chà sát vào nhau tạo ra lửa mà sưởi ấm.
Từ phía xa có bóng dáng ba người đi lại, trên tay họ là lợn rừng, gà rừng, thỏ và cá.
Mọi người cùng nhau quây bên một đống lửa nướng đồ lên để ăn.
Thiên Song và Liên Vương ở một bên cũng nướng đồ để ăn.
Bữa ăn cũng dần qua, y đi đến một gốc cây rồi ngồi xuống.
Trong lòng bỗng dậy lên cái nỗi nhớ nàng khôn xiết.
Y lấy trong người ra bạch tiêu rồi đưa lên miệng nhẹ thổi.
Tiếng sáo vang lên trong khoảng không im lặng, tiếng gió xào xạc đung đưa cây lá.
Tiếng tiêu ai nghe cũng phải ngỡ ngàng.
Thiên Song theo đó cũng đi lại gần mà thưởng thức tiếng tiêu này.
- Đệ biết thổi tiêu sao ?
- Cũng biết một chút, ngày trước ở Bắc Vực không có gì làm nên đã học.
- Nghe hay thật.
Ta cũng rất muốn học nhưng chuyện triều chính bủa vây không có thời gian.
- Huynh muốn nghe không ? Ta sẽ thổi cho huynh một bản.
- Được.
Liên Vương đưa tiêu lên, tiếng tiêu lại nhè nhẹ vang vọng.
Thật bình yên lại vô cùng dễ chịu.
Thiên Song bên cạnh nhẹ nhắm mắt vào mà thưởng thức.
Tiếng tiêu đi vào trong lòng người len lỏi trong từng xúc cảm của con người khiến từng giác quan được khơi mở.
Liên Vương biết cách tạo trầm bổng cho đoạn tiêu khiến người nghe cảm giác như đang hòa mình vào cùng với tiếng tiêu của y.
Dần dần tiếng tiêu dứt hẳn rồi tắt.
Y quay sang nhìn Thiên Song, hắn đã ngủ gục từ lúc nào.
Đưa tay cất bạch tiêu, Liên Vương lại nhớ đến nàng.
Không biết bây giờ nàng đang làm gì, có nhớ tới y không ? Những suy nghĩ vứ bủa vây rồi y thiếp đi lúc nào không hay.
- Liên Vương, Liên Vương.
Y nhíu mày, mở mắt ra.
Thiên Song đang đứng trước mặt y gọi.
Đã sáng rồi sao ? Y nhẹ lắc đầu rồi đứng dậy.
- Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.
Thiên Song nói rồi quay người đi tới con ngựa của mình.
Y cũng nhanh chóng dắt ngựa của mình ra rồi tiếp tục xuất phát.
Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là tới doanh trại nơi ranh giới của hai nước.
Y chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trở về với nàng.
Vẫn còn chuyện y chưa hoàn thành xong.
- Phía trước là doanh trại rồi.
Thiên Song đi bên cạnh y nhắc nhở.
Liên Vương gật đầu rồi cùng hắn tăng tốc chạy về doanh trại trước mặt.
Chỉ cần hoàn thành xong công việc sớm liền có thể quay về với Tuyết Dao.
Cái ý nghĩ đó cứ len lỏi trong suy nghĩ của y làm y như có thêm sức mạnh và năn lượng.
Dường như Tuyết Dao đã trở thành động lực của y.