Tuyết Dao vặn vẹo người xoay qua xoay lại.
Tối qua không hiểu sao nàng lại bị mất ngủ.
Bây giờ cả người đau nhức mệt mỏi chẳng muốn bước ra khỏi giường.
Nàng cảm thán mà thở dài rồi ngồi xuống ghế rót một tách trà lên mà thưởng thức.
Hai mắt của Tuyết Dao mất ngủ một đêm mà đã có quầng thâm.
Điều này làm tinh thần của nàng giảm sút đi rất nhiều.
Dù sao thì nữ nhân cũng quan trọng nhất là gương mặt.
Nàng lại còn là công chúa, hai mắt tự nhiên xuất hiện hai quầng thâm lớn như này không phải là sẽ bị người ta nói ra nói vào sao ?
A Lệ và Miên Miên đứng phía sau chỉ đành nhìn nàng xoay qua xoay lại than thở mà chẳng thể làm gì.
Dù sao thì đây cũng là do nàng bị mất ngủ đâu phải tại hai người đâu.
Từ sáng tới giờ nàng không bước ra khỏi cung cũng chẳng cho ai vào gặp.
Hai quầng thâm ở mặt thật sự khiến Tuyết Dao suy sụp hoàn toàn.
- Công chúa à người cũng phải ăn gì mới có sức chứ.
- Giờ thì còn có thể làm gì mà cần sức chứ ?
Gương mặt xinh đẹp nhăn nhó nhìn A Lệ rồi lại đi vòng vòng.
Vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó mà chẳng ai nghe rõ.
Trưa hôm qua sau khi tỉnh lại nàng liền cảm thấy thân thể có gì đó rất lạ.
Tối qua đi tắm mới phát hiện ra những dấu hôn lạ trên cổ.
Lúc đầu nàng nghĩ là vết bẩn nhưng kì mãi lại không đi.
Hai dấu hôn lớn bên cạnh cổ và gần ngực khiến nàng không dám gặp ai.
Nghĩ đi nghĩ lại thì nàng vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
- A Lệ à, hôm qua sau khi ta ngất đi thì chuyện sau đó tại sao ta lại về được đây ?
Nàng ngồi bật dậy đi đến trước mặt A Lệ mà hỏi.
Nhất định hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó.
Phía dưới của nàng cũng không có đau chứng tỏ rằng chuyện đó chưa xảy ra.
Nhưng là tên nào đã làm thế với cơ thể nàng chứ ?
- Chuyện…
A Lệ nhớ lại sáng hôm qua chợt nhớ đến nụ hôn vô tình của cô và Khai Tử liền đỏ mặt ấp úng không nói được gì.
Tuyết Dao thấy vậy thì khó hiểu vô cùng liền quay sang Miên Miên hỏi.
- Chuyện hôm qua là sao ?
- Hôm qua khi công chúa bất tỉnh Liên Vương điện hạ đã tới và đưa công chúa về phòng.
Sau đó điện hạ đã mang công chúa vào phòng không cho nô tỳ vào theo nên chuyện sau đó cũng không biết.
Cái tên “ Liên Vương “ vừa thoáng qua đã khiến Tuyết Dao lửa giận nổi lên như vũ bão.
Tên lưu manh đó lại lợi dụng lúc nàng không thể chống cự mà làm vậy với nàng.
Nghĩ đến đây Tuyết Dao không nhịn được quay người đi ra khỏi cửa.
- Công… công chúa à người đi đâu vậy ?
A Lệ phía sau nói với theo rồi cũng nhanh chóng chạy lại sau nàng.
Từng bước chân của Tuyết Dao như mang ba phần nội lực dậm xuống đất làm mặt đất như muốn nứt ra.
Nàng trực tiếp đi tới phòng của Liên Vương.
Gương mặt nàng lúc này thật không thể miêu tả bằng lời.
Đi được một lúc như nhớ ra gì đó nàng liền đưa tay lên hai mắt rồi giật mình khi nhớ ra hai quầng thâm của bản thân.
- Công chúa điện hạ.
Nha hoàn đi qua cung kính chào nàng nhưng nàng lại một mạch chạy như ma đuổi không thèm quay đầu lại.
Hai nha hoàn kia khó hiểu nhìn nhau.
- Công chúa bị sao vậy ?
- Không biết.
Rất nhanh với tốc độ chạy của mình Tuyết Dao đã đứng trước cổng phòng của Liên Vương.
Nàng dậm chân tại chỗ, đưa tay lên mạnh miệng mà gọi.
- Phong Liên Vương, Phong Liên Vương, huynh ra đây cho ta.
Bên trong im lặng không có tiếng trả lời lại.
Nàng tức giận đưa tay lên đập cửa liên tục, càng đập lại càng mạnh như muốn đập vỡ luôn cánh cửa.
- Phong Liên Vương, huynh ra đây, ra đây cho bổn cô nương.
Tiếng đập cửa của nàng liền bị lính tuần để ý.
Một người trong số đó đi lại bên cạnh nàng cúi đầu hỏi.
- Công chúa điện hạ, người cần gì sao ?
Nàng nhìn lính tuần trước mắt rồi nhìn cánh cửa đáng ghét đang đóng chặt kia tức giận nói.
- Ta muốn gặp Phong Liên Vương.
Lính tuần nghe xong câu trả lời của nàng như nhớ ra gì đó rồi nói.
- Liên Vương điện hạ đã xuất cung từ sáng hôm qua rồi ạ.
Tuyết Dao ngạc nhiên nhìn lính tuần trước mắt rồi lại nhìn cánh cửa đang đóng kia.
Nàng nhíu mày suy nghĩ nhưng vẫn chẳng hiểu tại sao y lại xuất cung.
Liên Vương chẳng phải đang sang Nam Vân làm tin sao ? Từ khi nào hắn lại được phép bay nhảy tự do như thế chứ ?
- Hắn đi đâu ?
- Nghe nói là đến biên cương giáp ranh giới của hai nước Chu Diệu và Bắc Vực.
Ranh giới của hai nước sao ? Trong thọ yến của thái hậu nàng cũng nghe phụ thân hắn nhắc tới chuyện này.
Nghe nói hai nước sẽ mở rộng ranh giới tạo điều kiện cho thương nhân buôn bán trao đổi qua lại thuận tiện hơn.
Nhưng vì việc triều chính ở Bắc Vực không thể chậm trễ nên phụ vương hắn đã giao lại cho hắn.
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.
- Thần cáo lui.
Bóng người lính tuần kia khuất dần, Tuyết Dao mang bộ mặt nhăn nhó cùng tâm trạng không mấy vui vẻ trở về.
Trên đường đi nàng cứ suy nghĩ mãi.
“ Hắn có khi nào đi rồi sẽ bỏ trốn về nước luôn không ? “
- Công chúa, hay chúng ta truyền thái y xem sức khỏe cho người và kê thuốc cho chứng mất ngủ của người được không ?
A Lệ lanh lẹ đi bên cạnh Tuyết Dao nói.
- Được.
Nàng gật đầu rồi nhanh chóng trở về.
Ở một nơi tối, Khai Tử thở dài nhìn vị công chúa này.
Nếu như khi nãy điện hạ nhà hắn ở trong kia đi ra mở cửa chắc chắn là sẽ bị cô công chúa lá ngọc cành vàng này đánh cho tơi tả.
Tuyết Dao đẩy cửa bước vào trong phòng nằm vào giường.
Dáng vẻ của nàng bây giờ không khác gì con mèo lười.
Một chân để dưới giường một chân để lên gối.
Miên Miên từ ngoài đi vào lắc đầu chỉnh lại tư thế cho nàng.
A Lệ rất nhanh đã dẫn thái y tới.
Qua một lần bắt mạch, thái y sắc mặt bình ổn nói.
- Công chúa mạch tượng bình thường chỉ là do hao tâm tổn sức quá nhiều thêm việc suy nghĩ nên dẫn tới việc mất ngủ.
Nàng thu tay lại, thái y lấy một tờ giấy viết gì đó rồi đưa cho A Lệ.
- Cô bốc thuốc theo những gì ta viết cho công chúa mỗi ngày uống hai lần vào hai bữa chính sẽ cải thiện được việc mất ngủ của công chúa.
- Đã phiền thái y rồi.
Sau đó ông lại lấy ra thêm một tờ giấy nữa cũng viết vài loại dược thảo lên trên rồi đưa cho A Lệ dặn.
- Đây là những thảo dược tốt cho sức khỏe của công chúa.
Ta kê đơn này để công chúa uống mỗi ngày một lần sẽ khiến tinh thần sảng khoái hơn, sức khỏe theo đó cũng đi lên.
A Lệ nhận lấy tờ giấy kia rồi cung kính cúi đầu.
- Không có gì.
Thần xin phép được cáo lui.
Thái y bước ra tới cửa Tuyết Dao liền ngồi dậy cầm lấy phương thuốc thái y đã kê rồi nhăn mặt đặt xuống bàn.
- Công chúa, người sao vậy, thấy không thoái mái ở đâu sao ?
- Không có.
Ta không sao.
Cô mau nói A Lệ đi bốc thuốc cho ta.
Tuyết Dao thả người xuống giường rồi cuộn tròn trong chăn.
Nhìn nàng bây giờ thật lười biếng khiến người ta chỉ muốn cầm lên rồi ném đi.
Miên Miên cầm lấy hai tờ giấy trên bàn rồi đứng lên.
- Vậy người nghỉ ngơi đi nô tì sẽ nói A Lệ đi bốc thuốc sắc cho người uống.
- Được được đi lẹ đi.
Nàng cuộn tròn trong chăn quay lưng lại.
Miên Miên cầm hai tờ giấy đi ra ngoài đóng cửa lại.
Tiếng " cạch " vang lên, Tuyết Dao lúc này mới quay người ra nhìn.
Sau khi đã xác nhận rằng A Lệ và Miên Miên đã rời đi nàng liền ngồi dậy cởi y phục ra.
- Cái vết khốn kiếp này bao giờ mới biến mất đây ?