Đã ba ngày trôi qua Tuyết Dao cũng bình phục có thể rời giường đi lại như bình thường.
Nhưng ngày nào cũng vậy, nàng không đi đâu chỉ ngồi bên cạnh giường của Liên Vương để chăm sóc cho y.
Đối với nàng chuyện quan trọng nhất bây giờ là y có thể tỉnh lại, tỉnh lại để nhìn nàng.
Chuyện này cũng được thái hậu và Hoành Ly để ý.
Mọi người đều khuyên nàng nhưng kết quả thì vẫn như vậy.
Hôm qua đã quá hạn ba ngày mà y vẫn chưa tỉnh lại.
Mọi người ai cũng nói rằng y không thể mở mắt ra được nữa.
Nhưng nàng không tin, nàng vẫn mong y có thể nhìn nàng thêm một lần nữa.
Tuyết Dao ngồi bên cạnh y, đưa tay vắt khăn rồi lau người cho Liên Vương.
Nàng nhẹ nhàng chạm từng chỗ như thể nâng niu một bảo vật dễ vỡ.
- Này, huynh biết không trong những ngày huynh ngủ ta vẫn ở đây.
Mặc dù ai cũng nói là huynh không thể dậy nữa nhưng ta vẫn hy vọng.
Vì vậy, làm ơn hãy mở mắt ra nhìn ta đi.
Nước mắt nàng không tự chủ lại rơi xuống tay hắn.
Vết thương của hắn mấy ngày nay đều được Tuyết Dao chăm chút từng tí một.
Từ thay băng đến bôi thuốc không việc gì là nàng không làm.
Nhưng mỗi lần thay thuốc cho y, mỗi lần tháo từng lớp băng đỏ ra đều là những lần tim nàng như quặn lại.
Máu vẫn không ngừng chảy ra thấm đẫm lớp băng trắng.
Cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì y cũng sẽ chết vì thiếu máu.
- Hôm nay thái hậu đã cho người sang Bắc Vực thông báo cho phụ mẫu huynh.
Họ sẽ tới sớm thôi nên huynh phải mau chóng tỉnh lại để họ không lo lắng.
Nàng vẫn cứ ngồi bên cạnh y mà tự nói một mình.
Không ai đáp trả lại cả chỉ là một khoảng im lặng đến đau lòng.
Tuyết Dao vừa thay thuốc cho y nước mắt vừa chảy xuống.
Đôi mắt nàng đã sưng đỏ lên vì những đêm ngồi canh bên y.
Nàng sợ rằng khi y tỉnh lại không thấy ai ở bên sẽ rất buồn.
- Ta thay xong thuốc cho huynh rồi đấy.
Huynh xem, có phải là tay nghề của ta rất tốt không ? Nếu như không là đại công chúa của Nam Vân thì ta nhất định là một thần y.
Vẫn là không gian im lặng sau câu nói của nàng.
Không ai đáp trả lại cả.
Tuyết Dao nhìn gương mặt nhợt nhạt trước mắt mà không khỏi đau lòng.
Mới mấy ngày trước nàng còn nhìn thấy y tươi cười chọc ghẹo nàng.
Vậy mà vây giờ y đã nằm đây như một cái xác không hồn.
- Ta nói huynh nghe nếu huynh không tỉnh lại thì giao ước của Nam Vân và Bắc Vực sẽ bị hủy bỏ đó.
Nếu huynh chết ở đây chẳng phải hai nước sẽ phải trở về thời chiến tranh liên miên sao ?
Nàng ngừng một chút rồi đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của y.
- Vậy nên huynh phải mau chóng tỉnh lại đi.
Liên Vương vẫn không trả lời nàng, y cứ nằm im bất động như vậy mặc cho nàng có khóc đến như nào.
- Nam Vân ta có một luật lệ là con tin không được chết khi chủ không cho phép.
Huynh là con tin của Nam Vân đại công chúa này rồi, ta không cho phép thì huynh không được chết.
Từng câu nói cứ lặp đi lặp lại.
Tuyết Dao bây giờ như người mất hồn cả ngày chỉ ngồi bên cạnh y.
Đến cả ăn uống cũng không chịu ăn.
Dư Niên ở bên ngoài nhìn vào lòng hắn như vỡ ra thành từng trăm mảnh.
“ Tuyết Dao, tình cảm của ta dành cho muội không thua kém gì hắn.
Nhưng cuối cùng hắn lại đánh bại ta.
Chẳng phải là nực cười lắm sao ? Bây giờ người ta yêu lại khóc vì một nam nhân khác.
“
Hắn cười khổ rồi quay người bước ra khỏi căn phòng.
Cứ như vậy màn đêm một lần nữa lại buông xuống.
Tuyết Dao mệt mỏi nằm bên cạnh Liên Vương mà gục xuống ngủ.
Đã mấy ngày nay nàng khi nào cũng thức để trông chừng y.
Đến bây giờ thực sự đã cạn kiệt sức lực rồi.
- A.
Tiếng hét đau đớn của y khiến Tuyết Dao giật mình mà tỉnh dậy.
Cả người y nổi gân đen, máu cũng chuyển thành màu đen thấm đẫm lớp băng.
Bàn tay lạnh lẽo của hắn trong phút chốc trở nên nóng như lửa.
Mồ hôi từ trên trán chảy xuống ướt gối.
- Liên Vương, Liên Vương à huynh sao vậy ?
Nàng chạy đến gần liền bị một lực gì đó đẩy ra.
Tuyết Dao ngã xuống đất, đau đớn đưa mắt nhìn lên y.
Liên Vương co người lại như đang bị thứ gì đó giày vò.
- Dao nhi, Dao nhi… đừng đi mà.
A.
Miệng y cứ lắp bắp gọi tên nàng.
Tuyết Dao dưới đất liền lập tức đứng dậy chạy tới bên cạnh y.
Nàng cố gắng dùng hết sức để lại gần y.
Bàn tay vươn ra cố gắng nắm lấy tay Liên Vương.
Một chút nữa, một chút nữa là nàng có thể lại gần hắn nhưng nàng không thể.
Mới chỉ bình phục được vài ngày nên hiện giờ nàng vẫn còn rất yếu.
- Ta ở đây, Liên Vương.
Nhìn thấy khung cảnh trước mắt nàng như vỡ vụn.
Y thì gọi tên nàng trong tuyệt vọng còn nàng thì gào thét y chẳng hay.
Cả hai đang ở gần nhau nhưng lại như xa cả ngàn dặm.
Nhìn y bị cơn đau hành hạ nàng không thể làm gì liền bất lực mà trào nước mắt.
Đây là dấu chấm hết cho cả hai sao ?
Bất chợt bên cạnh nàng xuất hiện một nam nhân y phục trắng đi đến lại gần Liên Vương.
Hắn đưa tay khống chế độc tố đang phát tác của y rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Ngươi là ai ?
Hắn không trả lời chỉ lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Liên Vương.
Viên đan dược vừa vào người liền khiến y trở lại như bình thường không còn đau đớn như trước.
Nàng khó hiểu nhìn nam nhân trước mắt rồi lại nhìn y.
- Nếu muốn hắn sống thì ngoan ngoãn ngồi ra kia đừng cản trở ta.
Nói rồi Dương Hy đỡ y dậy trị thương.
Nàng mặc dù không biết hắn là ai nhưng để có thể cứu được Liên Vương thì chuyện gì nàng cũng có thể làm.
Tuyết Dao lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn Dương Hy đang trị thương cho Liên Vương.
Một canh giờ trôi qua, hắn đặt y nằm lại rồi lấy ra một lọ thuốc đưa cho nàng.
- Một ngày hai lần pha loãng cho hắn uống.
Không quá hai ngày sẽ tỉnh lại.
Nàng nhận lấy lọ thuốc rồi cất vào trong người.
Dương Hy sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ liền muốn rời đi thì nàng ngăn lại.
- Huynh có thể cho ta biết tình trạng hiện giờ của Liên Vương không ?
Dương Hy quay người lại nhìn nàng.
Nữ nhân này hắn chưa từng gặp và cũng chẳng muốn dây dưa vào.
Đối với hắn mọi nữ nhân trên đời này đều vô vị.
Chuyện phải làm cũng đã làm xong hắn cũng không muốn ở lại.
- Xin huynh, có thể nói cho ta biết được không ?
Giọng nàng trầm hẳn xuống như đang cầu xin hắn.
Thấy nàng không phải người xấu cũng đã giúp chăm sóc cho y nên hắn mới quay người lại nói.
- Liên Vương bị trúng độc thằn lằn không đầu.
Khi nãy độc phát tác ta đã cho hắn uống đan dược.
Tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Nội thương và ngoại thương cũng đã giảm đi đáng kể.
Chỉ cần cô cho hắn uống thuốc ta đưa đều đặn sẽ khỏe lại.
Nói rồi Dương Hy quay người đi ra cửa.
Tuyết Dao vẫn còn điều thắc mắc liền đi theo phía sau giữ hắn lại.
- Vậy độc tố đã được loại bỏ hết chưa ?
- Chưa, chỉ là tạm thời kìm hãm nó thôi.
Lần sau vẫn có thể phát tác.
Nàng nghe xong yên tâm hơn phần nào vì y cũng đã khỏe lại nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Nếu lỡ như lần sau độc tố phát tác thì biết làm sao ?
- Vậy có cách nào để trị hoàn toàn độc thằn lằn không đầu không ?
Dương Hy thấy nàng cũng là lo lắng cho y nên cũng nán lại để trả lời câu hổ của nàng.
- Cách thì không phải là không có.
Chỉ là thiếu đi một vị thuốc.
Đó là đoá hoa Loã Quỳnh được nuôi trong tim của người yêu hắn thật lòng.