Tuyết Dao mệt mỏi xoay người mệt mỏi thở dài.
Cả người nàng đau nhức vô cùng chỉ muốn rụng rời cả tay chân.
Nhưng rồi có gì đó khiến nàng chợt chú ý.
Tuyết Dao mở mắt ra nhìn.
Đây là đâu ? Đôi mắt đưa nhìn xung quanh căn phòng rồi lại nhìn sang phía đối diện.
Nàng giật mình ngồi dậy chạy sang bên kia.
- Liên Vương, Liên Vương...
Trên giường chẳng có gì ngoài một chiếc chăn.
Nàng hoảng loạn chạy ra bên ngoài tìm kiếm bóng dáng của y.
Nhưng dường như điều đó là vô nghĩa khi bên ngoài chỉ có A Lệ và Miên Miên đanh đứng chờ.
- Công chúa, người đi đâu vậy ?
- Liên Vương đâu rồi ? Hai em có thấy huynh ấy đi ra ngoài không ?
Nàng vội vã hỏi dồn dập khiến A Lệ nghe chữ có chữ không.
Nhưng bên cạnh thì Miên Miên lại nghe vô cùng rõ.
- Liên Vương điện hạ sáng sớm nay đã khoẻ lại bây giờ đang ở đại sảnh để bàn về chuyện vết nứt ở ranh giới với hoàng thượng.
Nghe đến đây nàng cũng phần nào yên tâm hơn.
Chỉ cần y khoẻ thì không sao cả.
- Tối qua Liên Vương điện hạ đã bế muội lên giường đó.
Hoành Ly từ phía xa đi lại nở một nụ cười nhìn nàng.
Tuyết Dao cũng theo lễ đi đến chào cô.
- Sao tỷ biết chuyện đó ?
- Tối qua ta sợ ở đây không đủ chăn ấm nên muốn mang cho muội ít chăn.
Vừa đến nơi thì thấy điện hạ trên tay bế muội đặt vào giường.
Ta cũng không muốn làm phiền hai người nên quay về.
Hoành Ly nói đến đây thì gương mặt này bỗng đỏ lên.
Y có cần phải làm vậy đúng lúc có người tới không chứ ? Trong lòng nàng có chút phản đối nhưng niềm vui thì lại nhiều hơn.
Bởi vì dù gì y cũng đã khoẻ lại nhiều đã không còn như một cái xác không hồn nằm ở phía đối diện nàng.
- Muội có muốn đến đại sảnh không ? Liên Vương điện hạ đang ở đó.
- Muội...!muội vẫn nên ở đây thì hơn.
Nàng ấp úng cúi đầu xuống trả lời.
- Ở đây gì mà ở đây chứ ? Không phải hôm đó muội cũng giao đấu với phượng hoàng sao ? Có lẽ sẽ giúp được gì đó.
Đi thôi.
Hoành Ly không đợi nàng quyết định liền nắm lấy tay nàng kéo đi.
Tuyết Dao bị kéo bất ngờ loạng choạng như sắp ngã nhưng rồi cũng lấy lại được thăng bằng.
- Công chúa à, người chưa ăn bữa sáng.
- Không cần đâu, tới đó ta nhất định sẽ cho Tuyết Dao ăn no mà.
Hoành Ly tinh nghịch quay lại nháy mắt với A Lệ.
Nhị công chúa đã nói như vậy thì A Lệ nào dám nói nửa lời.
Từ phòng nàng đi tới đại sảnh cũng không quá xa.
Chỉ một chút liền nhìn thấy cổng.
Bước chân nàng gấp gáp hơn, lúc này người nàng muốn nhìn thấy nhất là Liên Vương.
- Nhị công chúa Hoành Ly, đại công chúa Nam Vân Niệm Tuyết Dao vào sảnh.
Bên ngoài vang lên tiếng thông báo khiến mọi người đang nói chuyện bỗng dừng lại để nhìn ra bên ngoài.
Hoành Ly y phục rườm rà với các tà xẻ tung bay.
Mái tóc dài cùng trâm và các phụ kiện càng làm cho cô thêm xinh đẹp.
Đi bên cạnh là Tuyết Dao y phục đơn giản tóc cũng chỉ búi cao nửa đầu đi vào.
- Hoành Ly bái kiến phụ thân và các vị.
- Tuyết Dao bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu.
Nàng đưa mắt tìm kiếm người nàng muốn gặp.
Y đang ngồi bên trái bàn đầu tiên gần với hoàng thượng nhất.
Gương mặt đã không còn nhợt nhạt thay vào đó là một thần sắc tươi vui và cao ngạo.
Đối với nàng thì đây có lẽ là điều vui nhất.
- Hai đứa đến rồi sao ? Nào, mau ngồi xuống.
- Tạ phụ hoàng
- Tạ hoàng thượng.
Nàng đi đến bàn bên cạnh y rồi ngồi xuống bên cạnh.
Không hiểu tại sao lúc này tim nàng lại đập nhanh như vậy.
Là vì đang ngồi ở bên y sao ? Hay là vì lí do nào khác.
Tuyết Dao không dám quay sang nhìn y chỉ có thể cúi mặt hoặc nhìn về phía trước.
Liên Vương thấy vậy thì đau lòng vô cùng.
Lúc y bệnh thì chăm sóc, khi y khoẻ lại rồi thì lập tức quay mặt ngó lơ.
- Dao nhi...
Y nhỏ giọng gọi nàng làm Tuyết Dao giật mình quay sang nhìn.
Ánh mắt Liên Vương ôn nhu nhìn nàng, khoé miệng có hơi ý cười.
- Huynh...!huynh sao vậy ?
Nàng lắp bắp nhỏ giọng mà đáp lại.
Liên Vương mỉm cười rồi dùng khẩu hình nói ra hai chữ " đa tạ " khiến nàng bỗng chốc đỏ mặt.
- Tuyết Dao công chúa hôm đó cũng đã giao đấu với phượng hoàng.
Không biết công chúa còn lại chút ấn tượng gì về noa không ?
Hoàng thượng ngồi trên kia bất chợt hỏi đến nàng.
Liên Vương thấy nàng không chú ý liền đưa tay qua nhắc nhở nàng.
Lúc này Tuyết Dao mới để ý tới câu hỏi của hoàng thượng.
Nàng nhanh chóng đứng dậy cung kính cúi đầu trả lời.
- Bẩm hoàng thượng hôm đó Tuyết Dao có dịp được giao đấu với nó quả thực con phượng hoàng này vô cùng lợi hại.
Nó dùng lông ở cánh để tấn công và dùng chân để phòng thủ.
Liên Vương không để ý tới lời nói của nàng mà vô thức cứ nhìn nàng.
Đã biết bao ngày nay y không được nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Cho dù là cả đêm qua đã ngắm nàng nhưng vẫn không đành lòng muốn nhìn thêm.
- Vậy phượng hoàng đó công chúa có biết tại sao nó lại xuất hiện không ?
Một quan viên ngồi đối diện nàng hỏi.
Vấn đề này nàng cũng không biết vì vốn dĩ khi nàng tới đã thấy nó chui ra khỏi vết nứt đánh cho Liên Vương hồn phi phách lạc.
Khi đó nàng chẳng nghĩ được gì ngoài cứu y nên mấy chuyện đó cũng chẳng để tâm.
- Phượng hoàng đó là bị giam cầm trong vết nứt giữa ranh giới của Bắc Vực và Chu Diệu.
Hôm đó Liên Vương ra đến nơi thì đã thấy mặt đất rung chuyển cùng tiếng kêu vang vọng của nó.
Nhưng con phượng hoàng này là một trong tứ đại hung thú nó không thể tự nhiên mà đi ra như vậy.
Nhất định là có gì đó đã tác động đến nó.
Liên Vương đứng lên giải vây cho nàng.
Tuyết Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở đây có cả đại hoàng tử Thiên Song và tam hoàng tử Dư Niên.
Tất cả đều ở đây để bàn bạc kế sách đối phó với phượng hoàng.
- Con phượng hoàng đó đã bị ta phong ấn.
Bây giờ nó đang ở dãy núi phía sau thành Chu Diệu.
Nhưng phong ấn này không thể cầm cự được lâu nó sẽ sớm phá bỏ mà thoát ra ngoài.
Hoàng thượng lắc đầu nói.
Trong những kế sách mà quan đại thần đưa ra từ đầu buổi triều đến giờ chẳng có kế sách nào là chu toàn.
Không bị hở ở đây thì bị hỏng ở kia.
Sầu não này thực sự là quá lớn.
- Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông.
Trước hết chúng ta phải tìm hiểu xem thứ gì đã khiến phượng hoàng cởi bó kết giới đi ra ngoài.
Nàng đứng dậy đưa lên ý kiến.
Vừa hay đây cũng là điều mà y suy nghĩ từ nãy tới giờ.
Hoàng thượng ở trên kia cũng gật đầu đồng ý với quan điểm này của nàng.
- Được.
Vậy như công chúa Tuyết Dao đã nói.
Chúng ta trước hết phải tìm hiểu nguyên nhân rồi mới bàn kế sách tiếp theo.
- Chúng thần tuân chỉ.
Vậy là buổi thượng triều nhanh chóng kết thúc.
Tuyết Dao vươn vai mệt mỏi ngồi dậy thì bỗng chạm phải một thứ gì đó.
Y đang đứng bên cạnh nàng đưa tay nắm lấy tay nàng.
- Này, huynh làm gì vậy ?
Tuyết Dao dùng hết sức muốn gỡ tay y ra rồi đạp nhẹ lên chân y.
- Ta là đang muốn đa tạ nàng mà sao nàng lại hung dữ với người bệnh như vậy chứ ?
- Người bệnh ? Huynh chẳng phải đã khoẻ rồi sao ? Còn có thể chọc ta nữa mà.
- Đâu có, ta là đang rất đau nha.
Liên Vương giả vờ ôm lấy vai rồi nhăn mày.
Vậy mà nàng vẫn tin rồi xin lỗi y.
Kế sách này chẳng phải phải là kế sách vẹn toàn nhất sao ?