Sau khi rời khỏi quán ăn, nhận định hiện tại là giờ thân ( -g) Tề Vũ Đồng rất muốn trên cơ thể mình mọc ra đôi cánh để có thể vù một cái liền đến quán trọ nàng ở. Vừa rồi nàng có nói từ đây đến chỗ kia chỉ trọn vẹn mất một khắc, nhưng đó là đường tắt, đi lộ lớn ít nhất cũng phải ba khắc mới đến.
Cứ ỷ lại vẫn còn sớm, bây giờ thì phải tận dụng hết khả năng gia tăng tốc độ, tranh thủ trở về trong thời gian sớm nhất kẻo không kịp. Nên chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đường tắt thì đường tắt vậy, miễn sao tránh rắc rối xảy ra là được.
Tề Vũ Đồng thoáng cười vì chỉ cần vượt hết con đường này sẽ đến quán trọ. Bất chợt trong hẻm có vài bóng đen vượt qua, chạy về một phía khác, Tề Vũ Đồng dừng bước nhìn theo. Những kẻ kia rất giống nhóm người vừa rồi ám sát các nàng, nhất định có liên quan gì đó. Nhưng như thế nào lại xuất hiện ở đây? Không chút do dự này xoay người, bắt đầu đuổi theo.
Tề Vũ Đồng cho rằng, độc bọn người kia dùng là của hoàng tộc Đông quốc, chẳng phải chủ ý muốn giá họa sao? Rất muốn xem kẻ chủ mưu phía sau là ai, để nói lại với ca ca nàng, như vậy có được xem là lấy công chuộc tội không? Nàng rất không hổ thẹn tự nhận bản thân mình thông minh nhanh trí >”