Đêm đã khuya, một mình đơn độc, hai vì sao thưa lúc này lại càng cô đơn lạnh lẽo, bầu trời cũng thêm vắng lặng.
Âu Dương Sùng Hoa đứng bên cửa sổ.
Ánh trăng chập chờn từ trên cao chiếu xuống.
Băng tuyết như đang bị hòa tan, khi dầy khi mỏng, ở trên mặt của nàng chiếu ra loang lổ bóng râm.
Ngay lúc ngước mắt, ánh trăng màu bạc, nhàn nhạt che lại đồng tử (con ngươi) của nàng, óng ánh trong suốt.
Mặc Âm Trần nhảy xuống ngựa, nhanh nhẹn bay qua tường viện, ánh mắt nhíu lai, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Hiện tại hắn chỉ muốn gặp Âu Dương Sùng Hoa, để giải trừ buồn bực trong lòng.
Mặc Âm Trần không biết, hắn rốt cuộc tiến vào Bắc Uyển, chỗ ở của Âu Dương Sùng Hoa như vậy bao nhiêu lần.
Chẳng qua là mỗi lần bước vào, gây cho hắn một phần thỏa mãn, cảm giác tim đập rộn lên.
Đi vào Bắc Uyển, bước chân dần chậm lại.
Xa xa, đã có thể nhìn thấy một bóng dáng đứng bên cửa sổ.
Sương mù như khói lung lay, trôi lơ lửng trắng muốt như tuyết.
Sùng Hoa thực sự rất thích mặc xiêm y màu trắng, mỗi lần găp nàng đều là một đầu tóc đen bóng làm tăng thêm phần nổi bật.
Mặc dù cách một tầng cửa sổ, nhưng Mặc Âm Trần vẫn có thể nhớ được dung mạo người đứng sau màn cửa, một cái nhăn mày, một nụ cười, cũng hiện lên trong đầu rõ ràng.
Mặc Âm Trần bây giờ có chút lo lắng, không biết nên tiến hay lùi, đứng ở đó được một lúc rồi trở nên luống cuống.
Gió thổi lên, không biết nước mưa từ đâu bay tới, che mờ tầm mắt, bóng dáng kia giống như tuyết, đang từng điểm từng điểm hòa tan.
Vào lúc quay đầu lại, thì thấy người nọ đã đến gần bên cạnh.
Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên xuất hiện, làm Mặc Âm Trần toàn thân chợt run rẩy.
"Sùng Hoa!"
Thanh âm hơi khàn khàn, mưa kèm theo gió làm cho trong không khí có chút âm ướt.
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt mênh mông, con ngươi lẳng lặng dừng lại trên khuôn mặt của Măc Âm Trần.
"Làm sao lại tới lúc này?"
Lời nói mềm mại, thốt ra từ đôi môi đẹp, ánh sáng mặt trời rọi lại trên khuôn mặt trắng nõn, xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Mặc Âm Trần một phen đem Âu Dương Sùng Hoa ôm vào trong ngực, lồng ngực phập phồng lên xuống, như đang mang tảng đá ngàn cân, hít thở một cái cũng có thể dẫn đến từng trận đau đớn.
Âu Dương Sùng Hoa dựa vào trong ngực của Mặc Âm Trần, sóng mắt lưu chuyển như là đã đoán ra được cái gì.
Bất quá hằng ngày tính tính toán toán, cũng không xê xích gì nhiều.
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, đôi tay xoa nhẹ hai đường lông mày đang nhíu chặt, "Thế nào, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Ánh mắt Mặc Âm Trần tối đen lẳng lặng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, sau đó, con ngươi đột nhiên chìm xuống.
"Nếu không có chuyện gì, vậy ngươi đi đi, ta cũng nên trở về phòng."
Âu Dương Sùng Hoa đẩy Mặc Âm Trần một cái, làm bộ chuẩn bị đi.
"Đừng đi, Sùng Hoa."
Mặc Âm Trần hốt hoảng kéo tay Âu Dương Sùng Hoa, giọng nói trầm thấp, tựa như xen lẫn một chút khàn khàn.
Âu Dương Sùng Hoa đứng lại, nhưng chỉ lạnh nhạt nhìn, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Mặc Âm Trần cố gắng trấn định, hắn tiến lên, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Âu Dương Sùng Hoa, giơ tay lên chạm đến sợi tóc lạnh như băng, nhưng lại làm cho đầu ngón tay Mặc Âm Trần nóng lên.
"Nàng nghe được tin tức gì sao?" Mặc Âm Trần chần chờ hỏi.
Âu Dương Sùng Hoa khẽ nhíu mày một cái, "Tin tức?"
"Biên quan báo cáo, Phụ Hoàng đã hạ chỉ, lệnh ta Thống soái tam quân, tiến về phía biên quan."
Mặc Âm Trần không biết hắn như thế nào lại đem chuyện này nói ra, hắn cúi đầu, luống cuống đứng im tại chỗ, chờ Âu Dương Sùng Hoa trả lời.
Yên tĩnh cũng khá lâu, hắn trừ nghe được tiếng hô hấp của mình cùng tiếng tim đập, ngoài ra không có gì cả.
Âu Dương Sùng Hoa rũ mi mắt xuống, lông mi thật dài khẽ run một cái, nơi đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm mờ ám, rung động qua đi, vẫn như cũ một chút dấu vết cũng không có.
"Sùng Hoa"
Hai chữ quấn quanh ở đầu lưỡi một lúc lâu, Mặc Âm Trần cẩn thận dè dặt giương mắt, khi hắn kịp chạm đến chân mày Âu Dương Sùng Hoa liền khóa chặt, trong mắt hiện lên vẻ không tin.
Ngực nóng lên, Mặc Âm Trần một bước dài đi tới phía trước, cầm tay Âu Dương Sùng Hoa, bật thốt lên: "Sùng Hoa, chỉ cần nàng nguyện ý đi theo ta!"
Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi, trên môi có hơi chút trắng bệch giờ hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, như là đang được trang điểm.
"Ngươi đi đánh giặc, ta đi theo làm gì, Hoàng Thượng coi trọng ngươi như vậy, đây thật sự là chuyện tốt."
Ánh mắt Mặc Âm Trần tức thì hiên lên tia phẫn nộ, hắn run môi, nói: "Nàng thật sự muốn như vậy à, nàng cảm thấy đó là chuyện tốt?"
Giọng nói tựa như khẩn trương, tựa như kích động, hơn nữa hơi thở có chút tức giận không bình thường.
"Đây không phải là chuyện tốt sao?"
Âu Dương Sùng Hoa hạ ánh mắt, yếu ớt thở dài một tiếng.
Mặc Âm Trần trợn to hai mắt: "Đây là chuyện tốt sao?"
"Có phải hay không thì có gì quan trọng, Hoàng Thượng cũng đã hạ thánh chỉ xuống." Âu Dương Sùng Hoa ôn tồn tiến lên, nắm tay Mặc Âm Trần, từng chút từng chút siết chặt, "Đau không?"
Mặc Âm Trần hạ mắt, cho đến khi nghe Âu Dương Sùng Hoa hỏi, mới phát hiện ra lưng bàn tay của hắn chẳng biết lúc nào, bị xước đi một lớp da, hắn từ đầu đến cuối hoàn toàn không cảm giác đau đớn.
Cho tới bây giờ, lúc Âu Dương Sùng Hoa hỏi, hắn mới cảm giác được một phần đau đớn.
Nhưng, tâm cũng đang cười, giống như còn kèm theo một chút thỏa mãn, "Không đau, chỉ cần nhớ tới nàng, ta liền không cảm thấy đau!"
"Người khác nói Âu Dương Sùng Hoa ta là một đứa ngốc, nhưng không ngờ, thật ra thì Cửu Vương Gia so với ta còn ngốc, còn khờ hơn."
Dùng thanh âm yếu ớt lầm bầm nói xong, như nước trong hồ thỉnh thoảng thổi qua gió nhẹ.
Âu Dương Sùng Hoa nâng mu bàn tay Mặc Âm Trần lên, đặt lên môi, nhẹ nhàng liếm liếm lên miệng vết thương.
Đầu lưỡi lướt qua, như được tiếp xúc cùng cánh hoa Đinh Hương, mang theo cảm giác yếu ớt, giống như sợ trong chốc lát sẽ làm vỡ đôi môi xinh đẹp.
Được dụ dỗ, mê hoặc rồi an ủi, vết thương gần như sắp được bình phục.
Mặc Âm Trần một phen ôm bờ vai của Âu Dương Sùng Hoa, nâng cằm nàng lên, làm cho gương mặt ngẩng cao, con ngươi đen bóng như thủy tinh trong suốt, trực tiếp lọt vào trong tầm mắt của hắn.