Trên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Cẩm Nguyệt hiện đầy lo lắng, tiếng mưa rơi tựa như đóm lửa phẫn nộ cháy hừng hực trong lòng nàng.
Bên trong cả tòa Phượng Linh cung im vắng thanh tĩnh, cung nữ hầu hạ lo lắng trùng trùng, e rằng sẽ gặp phải tai họa bất ngờ.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn như ôn hòa nhưng kì thực rất ác độc, ở trong hoàng cung ai cũng e ngại nàng.
Ngân Nguyệt bưng ly trà, nơm nớp lo sợ tiến lên, nàng nhìn thấy cung nữ thái giám, không biết làm sao lại quỳ trên mặt đất.
"Hoàng Hậu, trà đến!"
Đưa tách trà đến trước người của Âu Dương Cẩm Nguyệt, Ngân Nguyệt thậm chí không dám ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn chủ tử.
Âu Dương Cẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh lệ nhìn Ngân Nguyệt, "Thế nào, dù sao cũng là người một nhà, tại sao không dám ngẩng đầu lên nhìn Bổn cung?"
“Không nghe Hoàng hậu hỏi sao? Các ngươi ngây ngốc quỳ ở đây làm cái gì, còn không mau trả lời!"
Ngân Nguyệt hơi thẳng người lên, nhìn về phía cung nữ nạt nhỏ.
"Hoàng hậu bớt giận, hoàng hậu bớt giận."
Từng người một, chẳng những không có một ai dám ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, ngược lại đầu càng cúi thấp hơn.
"Ba…!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt giơ tay đánh xuống trên án kỷ (bàn dài để văn kiện), cung nữ, thái giám sợ tới mức cùng nhau quỳ rạp trên mặt đất, hô: "Hoàng hậu bớt giận, hoàng hậu bớt giận…."
Âu Dương Cẩm Nguyệt âm lãnh đảo qua những cung nữ luôn miệng xin nàng bớt giận kia, nhưng nàng phải như thế nào bớt giận?
Lửa giận thiêu đốt tim phổi của nàng, lòng kiêu ngạo của nàng đã bị làm tổn thương.
Bất ngờ, Âu Dương Cẩm Nguyệt chợt từ trên ghế đứng lên, nàng dùng sức gạt mâm trà trong tay Ngân Nguyệt.
"Loảng…xoảng…, Ngân Nguyệt vội quỳ thụp xuống.
"Hoàng hậu, xin bớt giận, nô tỳ đi pha ly trà khác cho người."
Ngân Nguyệt nằm rạp trên mặt đất, nói xong, vội vã chạy đi.
"Đợi chút."
Âu Dương Cẩm Nguyệt lạnh lùng kêu Ngân Nguyệt dừng lại.
"Hoàng hậu!"
Ngân Nguyệt khẽ ngước mắt, ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt như nhìn thấu nội tâm của nàng, nàng thập phần kinh hãi, vội vã cúi đầu xuống.
Âu Dương Cẩm Nguyệt hầu như cũng không có phát hiện thần sắc Ngân Nguyệt dị thường. Lúc này, Ngân Nguyệt mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua chủ tử đi tìm Hoàng Thượng, không nghĩ tới sau khi trời sáng trở về, ánh mắt giống như đã bị khác đi một chút.
Mặc dù thái y đã chẩn đoán qua, nói là không có gì đáng ngại, chỉ là từ khi đưa thái y trở về, không bao lâu thì tâm tình của chủ tử liền xuống dốc.
Thật ra, ở trong Phượng Linh cung này, tình huống giống như vậy không biết đã xuất hiện qua bao nhiêu lần.
Chỉ cần mỗi lần Hoàng Hậu đi gặp Hoàng Thượng, sau khi trở lại cũng sẽ có một trần cuồng phong đánh tới.
Bất quá, không biết lần này lại có người nào sẽ bị không may.
Ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt tàn ác nhìn về phía trên người một cung nữ đang quỳ gối bên cạnh, dáng vẻ nhanh nhẹn, cơ trí, thân thể mềm mại ở dưới lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện, cổ áo rộng lớn không che giấu được xuân ý để lộ ra ngoài.
Tầm mắt nàng di chuyển lên trên, đến khi nàng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tú lệ, đáy mắt nổi lên một tia lạnh lẽo đầy sát ý.
"Ngươi, tới đây!"
Tức giận trên mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt dần dần mất đi, nàng nhìn về hướng cung nữ kia ra lệnh.
Cung nữ nhìn hai bên một chút, thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt chỉ đích danh để cho nàng tiến lên, hai chân đã mềm nhũn.
"Tới đây!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt không giận mà uy, nhấn mạnh.
Cung nữ không dám không tuân, vùng vẫy đứng dậy, hai chân vô lực lảo đảo từng bước đi về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Tại lúc cung nữ đi tới, Âu Dương Cẩm Nguyệt vô cùng bình tĩnh, trên mặt càng có vẻ âm trầm.
Cung nữ còn chưa kịp mở miệng, liền bị Âu Dương Cẩm Nguyệt một tay tóm lấy ngực
"A ——"
Mềm mại ở trước ngực bị Âu Dương Cẩm Nguyệt nắm chặt phát ra đau nhức, trong nháy mắt, sắc mặt cung nữ trắng xanh.
"Tiện nhân!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt trong miệng quát khẽ, sức lực trong tay càng tăng thêm, cố gắng đem phần tức giận trong lòng toàn bộ trút hết ở trên người cung nữ.
"Hoàng hậu tha mạng….Hoàng hậu tha mạng a…——"
Nước mắt cung nữ chảy xuống, đau đớn làm nàng khẽ cong người.
"Soạt…. ——"
Lụa mỏng ở trong tay bị Âu Dương Cẩm Nguyệt xé rách.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn cung nữ trên mặt đất khóc thút thít, cười nói: "Các ngươi nói, nàng phải là giống như một người nào?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt lên tiếng, những cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất cả kinh, càng cúi đầu xuống, không ngừng lắc đầu.
"Tất cả đều ngẩng đầu lên nói cho Bổn cung biết, các ngươi cảm thấy nàng giống ai, nói..! Nếu ai nói không đúng, lập tức lôi ra ngoài chém."
Lời nói dịu dàng của Âu Dương Cẩm Nguyệt, cũng là bắt buộc, làm mọi người vô cùng lo sợ, kinh hãi không dứt.
"Hoàng hậu, nàng…nàng giống như người…Hoàng hậu!"
Từng người một không biết là ai phải nói trước, cho nên tất cả lập tức liền cùng nhau mở miệng.
Thế nhưng, đáp án vừa được nói ra, khiến cho những cung nữ nằm lăn trên mặt đất, giống như gặp phải tội tử hình, quỳ trên đất, dập đầu nói: "Hoàng hậu tha mạng, hoàng hậu tha mạng."
"Tha mạng? Hừ, tiện nhân, ngươi không biết tốt xấu, hết lần này đến lần khác cố tình nói giống Bổn cung, nhìn ngươi thật chướng mắt!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt thu lại nụ cười trên mặt, quả thật rất giống, đặc biệt là cặp mắt kia.
Giống như một loại hắc thạch óng ánh trong suốt, bộ dạng đông đầy nước mắt, đúng thật làm cho người ta thương tiếc a.
Sùng Hoa, Âu Dương Sùng Hoa! !
"Ngươi tên là gì?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt chậm rãi đi trở về giường nhỏ, ngồi ngay ngắn trên giường, đưa tay túm lấy búi tóc cung nữ, lôi kéo nàng đến cùng đối mặt.
Đau đớn cơ hồ cướp lấy hô hấp của nàng, so với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều, khiến cho nàng duy trì bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Âu Dương Cẩm NGuyệt, nói: "Hoàng hậu, nô, nô tài là Hồng Diệp, Hồng Diệp biết sai rồi, biết sai rồi."
Âu Dương Cẩm Nguyệt hừ nhẹ, hất tay, trên tay còn lưu lại một nhúm tóc của cung nữ.
Đem tóc từ trên tay phất nhẹ, Âu Dương Cẩm Nguyệt gỡ gỡ búi tóc, trên mặt trở về vẻ ung dung hoa quý như trước, nhàn nhạt quét qua cung nữ nằm trên mặt đất, đáy mắt nổi lên cười lạnh, "Bổn cung không thích đôi mắt này của ngươi, lấy ra cho ta!"
Hồng Diệp ngây người, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi ở trên mặt.