Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên đứng lên, nàng nhìn về phía Mạc Phi Lê cùng Lạc Thanh Lưu, nói: "Chuyện này xem ra, ta cần phải đi thăm dò một chút, cáo từ."
"Sùng Hoa. . . . . ."
Lạc Thanh Lưu vội đứng lên, muốn chạy đuổi theo.
Lại bị Mạc Phi Lê chặn lại, "Để nàng đi đi, hiện tại ngươi có nói gì, nàng cũng sẽ không tin tưởng."
"Nhưng. . . . . ." Lạc Thanh Lưu chần chờ, "Nàng hiện tại cái gì cũng không nhớ, muốn đi thăm dò thế nào?"
Mạc Phi Lê bưng ly rượu lên, đầu ngón tay khẽ vuốt qua miệng chén. . . . . .
"Phi Lê, ngươi cái gì cũng tốt, chính là quá mức trầm mặc, khiến cho ta cũng không biết nói cái gì cho phải."
Lạc Thanh Lưu nhướn người ra, nhìn phía bên ngoài, Âu Dương Sùng Hoa từ lâu đã biến mất ở trong viện. . . . . .
"Tốt lắm, hiện tại muốn đuổi theo cũng đuổi theo không kịp, nhưng Sùng Hoa là lâu chủ, cũng một năm rồi, chuyện lớn nhỏ trong lâu chẳng lẽ còn muốn một mình ta làm lụng vất vả?"
Lạc Thanh Lưu bụng đầy bực tức, nàng cực khổ một năm, thật vất vả mới đợi được Âu Dương Sùng Hoa trở lại.
Nhưng bây giờ. . . . . .
"Ngươi yên tâm đi, nàng sẽ rất nhanh trở lại."
Mạc Phi Lê bình tĩnh mà tự tin, trên mặt hắn mơ hồ mang theo ý cười.
Lạc Thanh Lưu nghi ngờ nhìn Mạc Phi Lê, thấy hắn như vậy, cũng ngưng lại lời nói.
"Trần Yên."
"Có thuộc hạ."
Lạc Thanh Lưu vừa nói xong, một vị thiếu nữ mặc trang phục màu tím, uyển chuyển từ bên ngoài đi vào.
"Đi theo lâu chủ, âm thầm bảo vệ là được."
Lạc Thanh Lưu nhìn về phía Liễu Trần Yên căn dặn.
"Dạ, thuộc hạ đi ngay."
Liễu Trần Yên đáp lời, đứng dậy, xoay người rời đi. . . . . .
Mạc Phi Lê nhìn phương hướng Liễu Trần Yên rời đi, nhẹ nhàng cười: "Ta xem ngươi càng lúc càng giống bảo mẫu rồi."
"Đúng vậy a, dù sao lời nói đều là ngươi nói, ta có thể làm thế nào? Đứa nhỏ Trần Yên này, đi theo bên cạnh ta thời gian cũng không phải là một năm hai năm, nàng là người thích hợp nhất để đi theo bảo vệ lâu chủ."
Lạc Thanh Lưu hình như vô cùng tin tưởng thiếu nữ được gọi là Liễu Trần Yên.
"Uống rượu đi."
Mạc Phi Lê mang ý cười, bưng bầu rượu, hướng Lạc Thanh Lưu nói.
Lạc Thanh Lưu trừng mắt nhìn Mạc Phi Lê, cuối cùng, cũng cười hì hì một tiếng, cười đến có chút bất đắc dĩ cùng mờ mịt, nhưng vẫn là ngồi trở lại tại chỗ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa từ Mãn Nguyệt lâu đi ra, chậm rãi dọc theo bờ Lạc Hà mà đi. . . . . .
Có lẽ bởi vì chỗ này thuộc vùng hẻo lánh, cho nên hiếm thấy có người đi qua.
Gió mát nhẹ nhàng thổi tới, thổi tung hỗn độn mái tóc dài đen nhánh. . . . . .
Không biết vì sao, càng đi gần tới bờ Lạc Hà, nàng cảm thấy được như đã từng quen biết.
Nàng đối với nơi này mà nói, hẳn phải là xa lạ mới đúng.
Vì sao, lại cảm thấy có phần quen thuộc xen lẫn hỗn loạn trong đó đây?
Lời Mạc Phi Lê nói, thỉnh thoảng lại thoáng qua trong đầu. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa dừng lại, đứng cạnh bờ sông, nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng, trong lúc nhất thời nàng như bị cuốn hút vào trong đó.
Hiện giờ nàng cần phải đi như thế nào, đồng thời làm sao để tìm đường trở về?
‘ Ngươi muốn lấy được đáp án, nhất định phải đi gặp một người —— Mặc Âm Trần. ’
Lời của Mạc Phi Lê lần nữa hiện lên trong đầu, chẳng lẽ thật sự chỉ có đi tìm Mặc Âm Trần, mới có thể có được đáp án?
Tin, hoặc là không tin, hiện tại nàng nhất định phải lựa chọn.
Mặc Âm Trần, Cửu vương gia, vương triều Lung Nguyệt…
Hắn thật có thể cho nàng đáp án sao?
Âu Dương Sùng Hoa tự hỏi, nàng không hề muốn lại cùng người trong hoàng thất có cái gì liên quan, nhưng là bây giờ. . . . . .
"Có trộm a —— người đâu mau tới, bắt kẻ trộm a ——"
Từ nơi không trung xa xôi truyền tới âm thanh kêu la, kéo Âu Dương Sùng Hoa từ trong trầm tư trở về.
Nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong vườn hoa đó, có một người quần áo lam lũ đang chạy trốn. . . . . .
Hắn tóc tai bù xù, làm cho không thể thấy rõ bộ dáng, nhưng tốc độ chạy trốn kia lại tương đối mau lẹ, người này chẳng lẽ có võ công?
Thời điểm Âu Dương Sùng Hoa muốn thu hồi tầm mắt, lại phát hiện phương hướng chạy trốn của người kia thay đổi, vốn là chạy thẳng, nhưng cũng ngay lúc đó quay đầu trở lại, hiện tại hắn đang chạy về phía của nàng.
Hơi nhíu đầu lông mày, Âu Dương Sùng Hoa cũng không muốn cùng người này có gì dây dưa.
Đúng lúc muốn rời đi. . . . . .
"Sùng Hoa, Sùng Hoa, cứu ta a. . . . . . Cứu ta a. . . . . ."
Giữa lúc Âu Dương Sùng Hoa xoay người rời đi, người nọ lớn tiếng quát to kêu lên.
Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên dừng bước, người này làm sao có thể biết tên nàng?
"Sùng Hoa, là ta a, Từ Mộc Dương, ta là Từ giáo sư a! Âu Dương Trung Tướng."
Từ Mộc Dương vén lên sợi tóc phủ khắp khuôn mặt, vừa chạy vừa kêu.
Trong nháy mắt Âu Dương Sùng Hoa có chút giật mình kinh ngạc, bởi vì nàng thật sự không ngờ, lại có thể ở chỗ này gặp được Từ Mộc Dương. . . . . .
"Từ giáo sư?"
Âu Dương Sùng Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm, Từ Mộc Dương đã chạy đến trước người của nàng, cúi người, thở liên tục.
"Đúng vậy a, Sùng Hoa, là ta. . . . . . Là ta Từ Mộc Dương a!"
Từ Mộc Dương thở hổn hển, hắn lại một lần nữa vén tóc lên, gương mặt đen thui cùng một thân dơ dáy bẩn thỉu, khiến cho hắn nhìn không ra được là một vị giáo sư nổi tiếng, chỉ lưu lại là một phần nhếch nhác.
"Thật sự là ngươi, Từ giáo sư."
Mặc dù trên mặt hiện đầy vết bẩn, nhưng Âu Dương Sùng Hoa vẫn nhận ra Từ Mộc Dương.
Hắn ——
Như thế nào cũng giống như nàng, đến nơi này?
"Ăn trộm a, bắt kẻ trộm a ——"
Phụ nhân kia đuổi theo từ Mộc Dương, vừa chạy đến vừa kêu la.
Nàng thở hổn hển, chỉ vào Từ Mộc Dương, mắng: "Cái tên ăn trộm chết tiệt nhà ngươi, mau theo ta đi gặp quan a!"
Nói xong, tiến lên, bắt lấy Từ Mộc Dương.