Từ Mộc Dương chưa kịp lên tiếng, đã bị Âu Dương Sùng Hoa bất ngờ dùng sức đẩy lui mấy bước.
Cả người lui về phía sau rồi lùi ra ngoài cửa. . . . . .
Khi hắn ổn định thân thể thì trong phút chốc đã thấy bóng dáng Âu Dương Sùng Hoa lướt qua. . . . .
Rùng mình một cái, thật giống như đứng cạnh tảng băng, khiến cho Từ Mộc Dương không cách nào nhúc nhích.
Mắt không khỏi nhìn cánh tay của mình, kéo tay áo lên. . . . . .
Một mảng lớn màu đỏ trên cánh tay. . . . . .
Sức lực của Âu Dương Sùng Hoa rất lớn, đến nỗi khiến một nam nhân thân cao gần m như hắn đau đớn chịu không nổi mà phải lui về sau.
Nếu nói ra ngoài, Từ Mộc Dương hắn còn mặt mũi nào nhìn mọi người.
Không được không được, nhất định phải hỏi rõ ràng, chuyện khác thường này thật sự làm người khác phải kinh ngạc.
Từ Mộc Dương kéo tay áo xuống, sải bước đi ra. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Màn gấm nhẹ lay động, châu bình liễm quang, trầm hương trong lò sớm vừa cháy hết.
Trầm hương thành tro, mùi hương vẫm tràn ngập trong không khí, làn khói phảng phất trong cung điện.
Mặc Ngạo Đình nhìn lại, tròng mắt đen nhìn qua Âu Dương Cẩm Nguyệt. . . . . .
Nữ nhân ung dung đẹp như hoa , ánh mắt của nàng đã không còn sáng ngời, ánh mắt của nàng đã không còn sức sống. Giờ phút này, ánh mắt nàng nhìn Mặc Ngạo Đình có sự say mê, cũng có oán, cũng có điên cuồng.
Mặc Ngạo Đình chậm rãi ngồi, mặc xiêm y, lạnh nhạt nói: "Không biết hoàng hậu lại có chuyện gì?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt ngẩn ra, rồi lại lo sợ không yên, nắm lấy tay Mặc Ngạo Đình: "Hoàng thượng, lời một năm trước người đã hứa, hiện tại còn giữ lời không?"
“Đương nhiên giữ lời, hoàng hậu làm sao?" Mặc Ngạo Đình dò xét, đáy mắt ẩn nụ cười lạnh lẽo.
Âu Dương Cẩm Nguyệt muốn nói lại thôi, cuối cùng vội vàng nói, giọng run run: "Hoàng thượng, nô tì có chút sợ. . . . . ."
"Sợ? Hoàng hậu muốn nói cái gì?"
Mặc Ngạo Đình cười lạnh, hắn vươn tay, nắm bả vai Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe vậy sắc mặt không tốt hơn, ngược lại mặt càng thêm xám như tro. . . . . .
Bả vai nàng khẽ run, cố gắng nở nụ cười, "Hoàng thượng, nô tì lo lắng quá, là nô tì suy xét không kỹ, kính xin hoàng thượng có thể tha thứ tội ngu ngốc của nô tì."
"Lời hoàng hậu nói làm cho trẫm càng ngày càng hồ đồ, không biết hoàng hậu rốt cuộc là muốn nói gì với trẫm?"
Mặc Ngạo Đình nhẹ nhàng xoa bàn tay trắng noãn của nàng, tay nàng thật mềm mại. . . . . .
Âu Dương Cẩm Nguyệt từ từ dựa sát vào trong ngực của Mặc Ngạo Đình, có lẽ ngay giây phút này nàng có thể cảm nhận được mình là nữ nhân của nam nhân này.
"Hoàng thượng, Cửu vương gia trở lại, nô tì chỉ là có chút lo lắng. . . . . ."
Nói ra khỏi miệng, Âu Dương Cẩm Nguyệt hối hận, tay bị cầm đang từng chút từng chút bị siết chặt. . . . . .
Tay đau đớn khiến cho nàng nhỏ giọng hô lên: "Hoàng thượng, người làm nô tì đau rồi. . . . . . Nô tì biết hoàng thượng không muốn nghe lời này, nhưng nô tì cũng chỉ lo lắng cho hoàng thượng. . . . . ."
"Chuyện này không cần hoàng hậu lo lắng, Cửu đệ trở lại đó là hiển nhiên, hiện nay Ngô Hạo cũng đã quy thuận vương triều Lung Nguyệt ta, hắn tự nhiên sẽ trở về, tự nhiên sẽ trở về. . . . . ."
Âm thanh Mặc Ngạo Đình lạnh lẽo cũng hết sức thong dong, hắn cũng không vì lời nói của Âu Dương Cẩm Nguyệt mà có chút dao động nào.
"Chẳng lẽ hoàng thượng không lo lắng chút nào sao?"
Tay vẫn bị nắm, chân mày Âu Dương Cẩm Nguyệt nhíu chặt, hỏi.
"Lo lắng cái gì, có chuyện gì cần phải lo lắng sao , vì sao trẫm phải lo lắng?"
Mặc Ngạo Đình chỉ cảm thấy buồn cười, hắn nhìn chăm chú Âu Dương Cẩm Nguyệt, khẽ cười nói: "Hoàng hậu lo lắng cái gì?"
"Hoàng thượng, nô tì lo lắng cái gì, chẳng lẽ ngài thật không hiểu sao? Nô tì làm tất cả, tất cả đều là vì nô tì yêu ngài, hoàng thượng, tại sao người không thể quan tâm đến nô tì một chút?"
Vô cùng uất ức, đã dồn ép nàng, bỏ qua sự tự tôn.
Có lưu lại cũng chỉ là một hơi tàn. . . . . .
"Ngươi thật sự đang lo lắng cho trẫm sao? Hay là sợ địa vị hoàng hậu của mình khó giữ được?"
Mặc Ngạo Đình vung tay lên, đẩy Âu Dương Cẩm Nguyệt ngã xuống giường, còn mình thì đứng lên, đi về phía trước. . . . . .
Âu Dương Cẩm Nguyệt vội vàng đứng dậy, đuổi theo Mặc Ngạo Đình, không để ý phép tắc mà kéo ống tay áo Mặc Ngạo Đình. . . . . .
"Hoàng thượng, ngàn lỗi vạn lỗi của nô tì trong một năm, chuộc tội được không? Hoàng thượng vì sao không thể quan tâm đến nô tì một chút? Nô tì phạm vào đại kỵ, chẳng lẽ liền xử tử hình sao? Hoàng thượng, nô tì lo lắng cho hoàng thượng. . . . . ."
"Đủ rồi."
Mặc Ngạo Đình vung ống tay áo, người đi tới đi lui, chân mày nhíu chặt lại. . . . . .
"Hoàng thượng. . . . . ."
Âu Dương Cẩm Nguyệt ngã xuống đất, bò dậy, nàng không biết vì sao mình phải chịu đựng tất cả.
Nàng là hoàng hậu, là chính thê của Mặc Ngạo Đình, là quốc mẫu của Lung Nguyệt, có ai biết, cuộc sống của nàng trôi qua sống không bằng chết!
"Đi ra ngoài ——"
Mặc Ngạo Đình trầm giọng thét chói tai, vuốt vuốt tay áo, sải bước đi qua khỏi Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nâng tay, cố gắng đi nắm lấy bóng dáng đang lướt nhanh qua. . . . . .
Đáng tiếc, nàng nắm không được, cái gì cũng nắm không được. . . . . .
Lảo đảo từ dưới đất ngồi dậy, Âu Dương Cẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, nước mắt chảy ra, nồng đậm hận ý, hiện lên trong nước mắt. . . . . .