Rời đi trước, nhưng mắt hắn vẫn nhìn Âu Dương Sùng Hoa sắp biến mất nơi cửa phòng, nói: "Lâu chủ, nếu thật sự muốn bỏ đi vết máu kia, thì hãy cân nhắc lời nói của thuộc hạ. Thuộc hạ cáo từ."
Âu Dương Sùng Hoa không ngừng bước chân, vượt qua cánh cửa, đi vào trong phòng. . . . . .
Tấm lưng kia phút chốc biến mất trong ánh mắt, mắt tím đột nhiên tối sầm lại, rồi lại trong khoảnh khắc chuyển sáng, ý cười trên môi càng thêm sâu sắc…….
Mạc Phi Lê ngẩng đầu lên, mắt nhìn trăng bạc treo cao ở cuối chân trời . . . . . .
"Lại đến mười lăm rồi sao. . . . . ."
Lời nói nhàn nhạt theo chiều gió rồi biến mất. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bóng dáng kia từ từ đi xa. . . . . .
Lời Mạc Phi Lê nói, quanh quẩn ở trong đầu thật lâu, gạt bỏ không được.
Giống như bị cắm rễ, mặc dù muốn rút ra nhưng là một chuyện rất khó.
Giơ tay lên, vuốt ve đóa Anh Hoa nở rộ trên trán, Âu Dương Sùng Hoa biết, nàng phải đi gặp Mặc Âm Trần lần nữa. . . . . .
Nếu như, thật sự là hắn. . . . . .
Vì sao, hắn phải làm ra cái huyết ấn này cho Âu Dương Sùng Hoa?
Gió bỗng nhiên nổi lên quanh quẩn trên người, mang tới là một trận run rẩy khó nhịn . . . . . .
Đó không phải là lạnh, mà là một loại từ xương tủy gầm rú phát ra.
Một đêm này, mặc dù Âu Dương Sùng Hoa có ngủ qua chút,nhưng lại ngủ rất bất an.
Mộng càng không ngừng xuất hiện ở trong đầu, một cảnh kia khiến cho nàng dù là ở trong mộng, vẫn cảm thấy bi thương. . . . . .
Trong mộng, nàng là nàng, rồi lại không phải nàng. . . . . .
Đó là người nào?
Là Âu Dương Sùng Hoa, hay là nàng?
Rốt cuộc là ai?
"Tại sao? Tại sao ngươi phải đối với ta như vậy!"
Lòng đang đồng cảm, phát ra từng trận như tê liệt đau đớn, nước mắt trượt ra hốc mắt, dữ dội chân thật. . . . . .
Giống như là của nàng.
"Tại sao?"
Một nụ cười lạnh lùng hiện ra trên gương mặt tuấn mỹ, lại có thể là khuôn mặt của Mặc Âm Trần, Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên ngẩn người ra.
Nhưng mà, hiện tại nàng lại không cách nào lên tiếng, càng không có thể làm được gì.
Chỉ có thể để mặc cho nước mắt chảy xuống từ hốc mắt. . . . . .
"Đây là hài tử của chúng ta, tại sao ngươi phải làm như vậy? Mặc Âm Trần, ta rốt cuộc có lỗi gì với ngươi hay sao?"
Đột nhiên rơi vào trong mắt, đôi tay dính đầy máu tươi, hình như ở trên còn có cái gì nhúc nhích. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy trước mắt trời đất một trận quay cuồng.
Cái gì cũng không phân biệt được, cái gì cũng không suy nghĩ ra.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không làm được!
Chỉ là một mảnh hồng cầu đỏ ở trong mắt đang khuếch tán. . . . . .
"Không cần ——"
Trong tiếng thét chói tai, Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên mở ra hai mắt, ánh sáng lọt vào trong mắt, khiến cho nàng sau một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. . . . . .
Ngơ ngác nhìn lên đầu giường, màn lụa theo chiều gió lay động.
Mệt mỏi, mệt mỏi tựa như nước thủy triều cuốn sạch nàng. . . . . .
Cho dù hiện tại nàng nằm ở trên giường, nhưng vẫn cảm giác được phần mệt mỏi. . . . . .
"Thế nào Sùng Hoa, gặp ác mộng sao?"
Từ Mộc Dương đột nhiên xuất hiện, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa thật sự ý thức được, thì ra là nàng đang nằm mơ.
Giấc mộng kia khiến cho nàng rã rời kiệt sức.
"Trời đã sáng sao. . . . . ."
Đầu có chút hỗn loạn, tứ chi không còn chút sức lực nào.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ ngồi dậy, mắt nhìn xa xa ở phía trước. . . . . .
"Đúng vậy a, giờ cũng sắp đến buổi trưa rồi, ta thấy ngươi còn chưa có đi ra, nên cứ tới đây xem một chút, không nghĩ tới người còn chưa đi vào, thì đã nghe đến tiếng kêu của ngươi rồi."
Từ Mộc Dương nói xong, ngồi xuống trên mép giường, hoài nghi nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.
"Đây là cái gì? ——"
Khi tầm mắt Từ Mộc Dương dừng lại trên trán Âu Dương Sùng Hoa thì không khỏi kinh ngạc nhảy dựng.
"Không có gì."
Âu Dương Sùng Hoa vội vàng đem tóc che lại cái trán, nàng tự biết trên trán nàng rất quỷ dị, nên không muốn ai nhìn thấy nó.
"Như thế nào không có gì, ngươi lấy tay ra, ta muốn nhìn xem rõ ràng, này.. trên trán làm sao có thể. . . . . ."
Từ Mộc Dương không có buông tha hỏi tới, hắn thậm chí muốn đưa tay qua. . . . . .
"Từ giáo sư, ta rất mệt mỏi, có thể mời ngươi đi ra ngoài trước hay không?"
Âu Dương Sùng Hoa xoay người một cái, hướng về Từ Mộc Dương ra lệnh đuổi khách.
Tay Từ Mộc Dương giơ ra giữa không trung, bỗng dưng dừng lại, nhìn Âu Dương Sùng Hoa có phần xa lánh, hắn đã nhận ra cái gì.
Không khỏi thu tay lại, cười cười xấu hổ: "Quả thật là ta nhiều chuyện, ngươi đã mệt mỏi, vậy ta đi ra ngoài trước."
Âu Dương Sùng Hoa không có trả lời câu nào, chỉ chậm rãi nằm xuống. . . . . .
Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa nằm trở lại, muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được. . . . . .
Từ lúc đi vào trong phòng, hắn nên nhận ra Âu Dương Sùng Hoa có gì khác biệt, nói cho cùng, có thể khiến cho Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cũng đã hết sức bất thường.
Cộng thêm, trên trán kia. . . . . .
"Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi ra ngoài trước."
Từ Mộc Dương đứng ở trước mép giường thật lâu, cuối cùng âm thầm thở dài, cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời rời đi.
Âu Dương Sùng Hoa nghe tiếng bước chân kia càng lúc càng xa, tay gắt gao túm chặt khăn trải giường. . . . . .
Đối với tình hình này nàng không hiểu ra sao, cảm thấy hoang mang.
Chỉ là một giấc mộng, chẳng qua chỉ là nằm mơ thôi.
Vì sao, nàng lại phiền não như vậy.
Thậm chí còn đem phần tức giận này, trút hết lên người của Từ Mộc Dương.
Này, thật sự một chút cũng không giống là nàng. . . . . .