Cảm giác thật quen thuộc, khiến Từ Mộc Dương cảm thấy khốn hoặc, chẳng lẽ mình đã gặp Mạc Phi Lê ở đâu rồi? . . . . . .
Trong phòng.
Liễu Trần Yên dẫn Mạc Phi Lê tới trước giường . . . . .
"Tả sứ, thuộc hạ mới vừa bắt mạch cho lâu chủ, mạch đập hết sức bất ổn, khi có khi không."
Liễu Trần Yên bẩm báo với Mạc Phi Lê nàng vừa rồi đã chẩn mạch cho Âu Dương Sùng Hoa.
"Ngươi đi ngoài đi."
Mạc Phi Lê phẩy tay, từ từ ngồi lên giường.
Liễu Trần Yên đáp lời, khom người nói: "Dạ, thuộc hạ ở bên ngoài, tả sứ có chuyện, thì kêu thuộc hạ."
"Ừ."
Mạc Phi Lê đáp một tiếng, hắn vừa nói tay vừa dò cái trán của Âu Dương Sùng Hoa, vén lọn tóc đen lên. . . . . .
Từ Mộc Dương đang muốn đi vào trong phòng, lại bị Liễu Trần Yên từ trong phòng đi ra chặn lại.
"Làm cái gì vậy? Ta muốn vào xem Sùng Hoa."
Cặp mắt Từ Mộc Dương trợn to, ngưng mắt nhìn Liễu Trần Yên ngăn ở cửa.
"Tả sứ ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào."
Liễu Trần Yên lạnh lùng nói, không có cho phép Từ Mộc Dương đi vào.
"Tả sứ? Hắn quả nhiên là Mạc Phi Lê!"
Nghe Liễu Trần Yên trả lời, Từ Mộc Dương lần này càng thêm khẳng định, nam tử mắt tím tóc trắng xuất hiện với Liễu Trần Yên kia . . . . .
Quả nhiên chính là Mạc Phi Lê trong miệng Âu Dương Sùng Hoa, Mạc tả sứ của Mãn Nguyệt lâu.
"Từ công tử, tả sứ đã đến, người nhất định sẽ có biện pháp cứu lâu chủ, công tử nên ở đây chờ thôi."
Trong mắt Liễu Trần Yên lạnh lùng dần dần ấm lại, thanh âm dường như cũng mềm mại rất nhiều.
Từ Mộc Dương đưa mắt, nhìn về phía phòng trong, nhưng mà, Liễu Trần Yên ngăn cửa phòng như vậy, hắn cũng không tiện tiến vào. . . . . .
Hiện tại, hắn nào có lựa chọn khác?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng than nhẹ quanh quẩn trong phòng. . . . . .
Mạc Phi Lê vén sợi tóc trên trán Âu Dương Sùng Hoa, tử nhãn sâu kín nhìn huyết ấn anh hoa đang nở rộ trên trán. . . . . .
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa, dừng lại trên nhụy hoa. . . . . .
Một luồng ánh sáng trắng từ đầu ngón tay của hắn từ từ truyền vào nhuỵ hoa, thấm sâu vào da thịt Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Cái trán vốn có chút ánh sáng đỏ, lại vì ánh sáng trắng mà sâu kín thay đổi, đến cuối cùng biến mất.
Đến khi nhuỵ hoa hoàn toàn biến thành màu trắng thì Mạc Phi Lê mới dừng tay.
Nhưng, tầm mắt của hắn vẫn nhìn Âu Dương Sùng Hoa chăm chú, tra xét tình huống của nàng.
Vẻ mặt có hơi tái nhợt, cuối cùng cũng hồng hào lên một chút.
"Đáng tiếc nụ hoa này thật khó khăn mới lớn lên. . . . . ."
Lời nói nhỏ mang theo tiếng thở dài, cửa phòng âm thầm bị đẩy ra, Mạc Phi Lê rút tay lại, kéo tay áo, lau cái trán đầy mồ hôi.
Hắn đứng lên, dạo bước đi ra khỏi phòng. . . . . .
Từ Mộc Dương thấy bóng dáng của Mạc Phi Lê, lại hỏi: "Sùng Hoa như thế nào?"
Mạc Phi Lê nhíu mày, con mắt híp lại, từ từ nhìn lướt qua Từ Mộc Dương, khóe môi nhàn nhạt gợi lên nụ cười: "Lâu chủ đã không sao."
"Thật không sao? Ta muốn vào xem nàng một chút. . . . . ."
Từ Mộc Dương hưng phấn mà nói lập tức muốn đi vào phòng, xem Âu Dương Sùng Hoa.
"Từ công tử trước không nên gấp, lâu chủ cần nghỉ ngơi."
Mạc Phi Lê nâng một tay lên, chặn đường Từ Mộc Dương.
Từ Mộc Dương nâng mắt, ánh mắt có chút tức giận nhìn Mạc Phi Lê, "Ngươi tại sao không cho ta vào, ai biết ngươi rốt cuộc làm gì Sùng Hoa."
"Từ công tử không tin tưởng Mạc Phi Lê cũng được, chỉ là lâu chủ hiện tại quả thật cần an tĩnh nghỉ ngơi. Từ công tử nếu muốn thăm lâu chủ, hãy chờ một lát đi."
Mạc Phi Lê không nhanh không chậm cười nói.
Từ Mộc Dương bị sự thong dong cùng bình tĩnh của Mạc Phi Lê, làm ặt đỏ tới mang tai.
"Mạc Phi Lê, ý của người rốt cuộc là gì? Tại sao Sùng Hoa phải tìm Cửu vương gia, Sùng Hoa làm lâu chủ, cũng bởi vì ngươi lập bẫy thôi."
Từ Mộc Dương không để ý cảm giác nóng bỏng trên mặt, chất vấn Mạc Phi Lê.
Bộ dạng Mạc Phi Lê, khiến cho hắn có cảm giác mình giống như người không hiểu tình lý, mà cái cảm giác quen thuộc, để cho trong đầu hắn không khỏi có vài phần phiền não.
Thật giống như, hắn cùng nam nhân tuấn mỹ không phải phàm nhân này vốn có thù oán .
Đúng, cảm giác quen thuộc kia chính là một phần thù hận.
Không dễ dàng tha thứ!
Mạc Phi Lê lại không cho là đúng, chỉ có ý cười, nói: "Từ công tử, một hơi hỏi nhiều như vậy, Mạc Phi Lê nên trả lời câu hỏi nào trước đây?"
Quạt giấy mở ra, nhẹ nhàng quạt.
Từ Mộc Dương cứng họng, mặt đỏ lên, có một tia lúng túng cùng chua chát thoáng qua. . . . . .
"Từ công tử có thể, cùng uống trà với Mạc Phi Lê không, ngươi muốn hỏi cái gì, đến lúc đó Mạc Phi Lê cũng có thể từ từ sẽ nói với ngươi."
Mạc Phi Lê dùng giọng buôn bán thương lượng, hỏi Từ Mộc Dương.
Sắc mặt Từ Mộc Dương hàng loạt biến chuyển, hắn cảm giác mình ở trước mặt nam nhân khí chất cao nhã, quả thật thấp một nửa.
"Trần Yên, ngươi đi sai bọn họ chuẩn bị nước trà bánh ngọt, ta muốn cùng Từ công tử uống trà."
Mạc Phi Lê nói xong, nhìn về phía Liễu Trần Yên phân phó nói.
"Dạ, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay."
Liễu Trần Yên đáp lời, xoay người rời đi.
Từ Mộc Dương nhìn bóng lưng Liễu Trần Yên, có một khắc xung động, muốn ngăn cản nàng. . . . . .
Nếu nói như vậy, có thể ra vẻ mình cố tình gây sự không?
Nhất thời, tức giận đều tan thành mây khói.
Đây coi như là cái gì.
Hiện tại khiến cho hắn cởi hổ khó xuống, không đáp ứng cũng không được.