Sau khi xuất cung, Liễu Thiên Mạch cũng không trực tiếp trở về vương phủ. Đối với nàng mà nói, Túy Yên Lâu mới là nhà của nàng. Nàng chán nản, mệt mỏi, muốn tìm một nơi nghỉ lại, mà Túy Yên Lâu, là lựa chọn tốt nhất.
Trở lại Viện Dương Liễu, nàng ngã mình lên chiếc giường mềm mại, không muốn ngồi dậy.
Nàng thật sự mệt mỏi, thật sự muốn ngủ. Nếu có thể tiếp tục ngủ như vậy, liệu có phải là quá nhiều?
Đang ngủ thật sự không có cảm giác sao? Không, đang ngủ còn có thể nằm mơ.
Đôi khi, là ác mộng.
Nàng rốt cuộc vẫn tỉnh, hay chỉ là mộng?
Ngay cả chính nàng, cũng không biết.
Nàng nằm sấp trên giường, tay ngọc buông cạnh mép giường, mệt mỏi không nói nên lời.
Hồng Ngạc lặng lẽ đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Thiên Mạch, “Tiểu thư, cần nô tỳ thay y phục cho người không?” Tiểu thư thực sự mệt mỏi đến vậy sao? Theo tiểu thư nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy thần sắc tiểu thư như thế.
Thiên Mạch kéo chăn che mặt, mơ màng lẩm bẩm, “Chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.” Nàng đã thiu thỉu ngủ, có lẽ hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
“Tiểu thư, cần chuẩn bị đồ ăn không?” Sáng nay tiểu thư vội vội vàng vàng thay y phục lập tức tiến cung, chưa kịp dùng điểm tâm.
“Ừm, ta muốn ăn khoai nướng.” Thiên Mạch ngủ mơ màng, ôm chăn vào ngực.
“Dạ?” Hồng Ngạc ngẩn người, tiểu thư khi nào lại bắt đầu ăn mấy thứ linh tinh như vậy?
Đôi tay nhỏ bé của Thiên Mạch sốt ruột đập lên chăn vài cái, hệt như tiểu hài tử đang làm nũng. “Đi mau, đừng quấy rầy ta ngủ.”
Hồng Ngạc kỳ quái liếc nhìn Liễu Thiên Mạch, trong lòng thầm lải nhải. Tiểu thư rốt cuộc muốn làm gì? Sao nàng thấy có điều gì là lạ.
“Tiểu thư....”
Hồng Ngạc mới mở miệng, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, bậc thang bị dẫm lên nghe thùng thùng. Tiếp theo truyền đến tiếng nói lớn giọng của Hoa Linh, chen giữa lời nàng.
“Tiểu thư, không hay rồi.”
Thân mình Thiên Mạch trên giường run lên, nhanh chóng bật dậy, đồng tử lóe lên tia lạnh buốt, “Chuyện gì?” Mười mấy năm qua, nàng đã có thói quen phòng bị.
“Tiểu thư, bên ngoài có vị công tử nhất định đòi gặp người.” Hoa Linh vỗ vỗ ngực, hổn hển hít mấy hơi.” Y.... Y.... Y xông vào, nô tỳ cản mãi không được.”
Liễu Thiên Mạch biến sắc, vội vàng mang giày vào, trốn đến sau bức bình phong thay y phục.
“Bổn bất tử ngươi[i], với bản lĩnh của Hoa nương, mà có một người cũng không ngăn được sao?” Hồng Ngạc hung hăng trừng mắt liếc xéo Hoa Linh, chạy đến sau bức bình phong giúp Thiên Mạch thay y phục.
Thiên Mạch uể oải hạ hai tay, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc Hồng Ngạc loay hoay.
Hoa Linh thở gấp, hai tay khua loạn lên, “Không phải a, không phải a, y.... y... nói rõ muốn gặp Phi Yên.” Y rốt cuộc là ai? Là một trong hai vị công tử của Vô Tranh sơn trang sao?
Y có thể gọi được tên của tiểu thư, tất là người thân thiết với tiểu thư, nàng muốn ngăn cũng không dám cản trở a.
Ai, làm nha hoàn thật khó, làm nha hoàn tốt lại càng khó.
“A?” Hai tay Hoa Linh đang thay y phục giật mình, y phục trắng như tuyết rơi xuống đất. Hai tay nàng vẫn giữ tư thế lấy y phục, ngây ngẩn đứng một chỗ.
Liễu Thiên Mạch quay đầu nhìn nàng, “Hồng Ngạc, ngươi làm gì vậy?” Nàng đã sớm biết y sẽ đến, cũng không ngạc nhiên.
Y tới thật nhanh.
Hồng Ngạc phục hồi tinh thần, vội vàng nhặt y phục trên mặt đất lên, “Nô tỳ biết sai.”
Thiên Mạch liếc nhìn y phục tuyết trắng xua tay, “Lấy y phục Liễu Thiến lại đây.”
“Vâng” Hồng Ngạc tuy nghi hoặc, cũng không dám hỏi.
Liễu Thiên Mạch cúi đầu sửa sang lại y phục mình, không chút để ý nói, “Hoa Linh, hầu hạ Tần Vật Ly cho tốt, ta sẽ ra sau.”
“Tần Vật Ly?” Tròng mắt Hoa Linh thiếu chút rớt xuống đất. Vị ngoài kia, sẽ không phải là đương kim Hoàng Thượng trong truyền thuyết chứ?
“Đương kim Hoàng Thượng đại giá quang lâm, Túy Yên Lâu không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, bản Hoa khôi tự mình tiếp y.”
Liễu Thiên Mạch ráng sức giả bộ không sợ hãi, hơi thở nặng nhọc, lại sớm tiết lộ nàng đang hoang mang.
Nàng chưa từng sợ hãi như vậy, nhắc tới Tần Vật Ly, nàng lại sợ hãi như vậy.
Trút bỏ thân phận Tuyết Nhạn, nàng thậm chí không dám đối mặt với y.
Vận y phục Tuyết Nhạn, nàng có thể tự cho rằng mình là Tuyết Nhạn, xem y là chủ tử của mình. Một khi nàng không phải Tuyết Nhạn, người nàng đối mặt là Tần Vật Ly, mà không phải là Hoàng Thượng.
Bất luận là Phi Yên hay là Liễu Thiến, nàng dường như đều không có dũng khí đối mặt.
Tay nàng ôm y phục vào ngực, ngẩn ngơ nghĩ ngợi. Móng tay cắm sâu vào da thịt, nàng vẫn không hề có cảm giác.
“Tiểu thư, để nô tỳ giúp người thay y phục.”
Liễu Thiên Mạch ngơ ngác đứng yên, hai tròng mắt trống rỗng vô thần, dường như không nghe thấy lời Hồng Ngạc.
“Tiểu thư, để nô tỳ giúp người thay quần áo.” Tiểu thư nắm chặt quần áo trước ngực, nàng không có cách nào giúp người thay quần áo.
Nghe thấy giọng Hoa Linh, Thiên Mạch mới hồi phục tinh thần, theo thói quen nàng khoát tay, “Không cần, Tần Vật Ly giao cho hai ngươi ứng phó, ta đi trước. Nếu y hỏi Liễu Thiến hay Phi Yên, cứ nói chúng ta đã đi rồi, không biết đi đâu.”
Trở lại vương phủ, Liễu Thiên Mạch vẫn không thể tin được mình sao lại có thể chạy trối chết như vậy.
Năm mười bốn tuổi, nàng đánh một trận đã thành danh, từ đó về sau bước chân vào giang hồ. Nhiều năm như vậy, chỉ có người khác sợ nàng, nàng chưa từng sợ người khác.
Lần này, nàng lại không dám gặp Tần Vật Ly, thảm hại chạy trốn.
Thiên hạ đệ nhất phi tặc đại danh đỉnh đỉnh, thiên hạ đệ nhất sát thủ, lại sợ một nam nhân, ngay cả chính nàng cũng không dám tin.
Nhưng mà, sự thật cứ như vậy xảy ra.
Nàng mãi nghĩ đến nhập thần, căn bản không chú ý tới bên cạnh có người. Nàng sải bước tiến vào cửa lớn Vương phủ, lướt qua hai bóng người. Nàng chẳng những không nhìn rõ người, ngay cả bóng dáng cũng không chú ý tới.
Hoảng hốt, tay nàng đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, “Thiên Mạch, nàng đang làm gì vậy?”
“A?” Thiên Mạch hồi phục lại tinh thần, ngây người nhìn Tần Mộ Phong, “Vương gia, ngài làm gì vậy?” Tần Mộ Phong đến đây từ lúc nào? Tại sao nàng không biết?
Ngọc La và Thái Y bên cạnh ngầm trao đổi ánh mắt, chia ra đứng cạnh bên hông Tần Mộ Phong, vô cùng thân thiết khoác cánh tay y, làm bộ làm tịch uyển chuyển cúi chào, “Liễu phi nương nương kim an.” Hai tiếng Liễu phi nương nương này, nghe thật chói tai.
Liễu Thiên Mạch nhìn không chớp mắt, cao ngạo đáp “Ừ” một tiếng, gỡ tay của Tần Mộ Phong ra.
Thái Y kéo tay Tần Mộ Phong thật chặt, dương dương tự đắc, cao giọng nói, “Liễu phi nương nương, Vương gia còn muốn đưa ta cùng các tỷ muội ra ngoài mua son phấn, không thể bồi tiếp người, ủy khuất cho tỷ tỷ rồi.” Đối với điệu bộ của nàng, Liễu Thiên Mạch không hề có cảm giác.
Nàng thản nhiên liếc về phía tay Thái Y đang khoác tay Tần Mộ Phong, cười châm chọc, “Vương gia quả thật là phong lưu phóng khoáng a, trái ôm phải ấp, chẳng phải là vui lắm sao.” Ánh mắt của nàng đảo qua Ngọc La, “Không quấy rầy các vị ân ái, cáo từ.” Ngữ khí mặc dù mang vẻ mỉa mai, lại thiếu vị chua.
Tần Mộ Phong gỡ tay Ngọc La, chộp lấy cổ tay Thiên Mạch, “Thiên Mạch, nàng đừng tức giận.”
Khóe miệng Thiên Mạch nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, “Ta làm sao phải tức giận?” Đối với vẻ phong lưu của y, nàng đã sớm nhìn quen.
Ngọc La bị vứt sang một bên không cam lòng, vươn tay ôm choàng cổ Tần Mộ Phong, nũng nịu nói, “Vương gia, đi nhanh đi.”
Tần Mộ Phong không để ý tới Ngọc La, siết chặt kéo cổ tay Thiên Mạch, “Thiên Mạch, nàng gả cho ta lâu như vậy, ta chưa từng ra ngoài cùng nàng, bây giờ chúng ta cùng đi, được không.” Giọng nói của y nhỏ nhẹ mềm mại như cầu khẩn.
“Xin lỗi, ta không thích nhiều người.” Ánh mắt Thiên Mạch thản nhiên đảo qua Thái Y cùng Ngọc La, ý tứ thực rõ ràng.
Tần Mộ Phong lập tức hiểu được ý tứ của Liễu Thiên Mạch, đẩy Thái Y ra, lạnh lùng nói, “Hai người các nàng đi về trước.”
“Vương...” Thái Y mới vừa mở miệng, nhận được ngay một tia nhìn lạnh buốt. Trong mắt Thiên Mạch tràn đầy khiêu khích, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo vẻ châm chọc nồng đậm.
Thái Y chạm phải đôi đồng tử lạnh như băng của nàng, vội cúi đầu, ngoan ngoãn lui sang một bên.
Ngọc La nhướn mày, “Vương gia đối với Liễu phi nương nương thật sự là sủng ái có thừa.” Giọng điệu hờn tủi, vị chua nồng nặc.
Tần Mộ Phong hình như không nghe thấy lời ả, ôn nhu nói với Liễu Thiên Mạch, “Thiên Mạch, chúng ta đi.”
Đối mặt với sự dịu dàng bất ngờ từ y, Liễu Thiên Mạch cả người không được tự nhiên, cả người nổi da gà.
Trực giác nói cho nàng biết, trên người Tần Mộ Phong tuyệt đối có điều gì cổ quái.
Y đột nhiên tốt với nàng như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Sóng đôi cùng y, Liễu Thiên Mạch sởn cả gai ốc, nàng có cảm giác đằng sau luôn có ánh mắt sắc lạnh như kiếm nhìn chằm chằm mình.
Tần Mộ Phong chậm rãi tới gần nàng, thình lình nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng.
Thiên Mạch lùi lại theo bản năng, lại nhận được cái siết tay chặt hơn.
“Tay nàng thật lạnh.” Giọng nói dịu dàng, như đối với người yêu dấu.
“Từ nhỏ ta đã vậy, tay chân không có độ ấm.” Thiên Mạch thản nhiên nói, “Nếu ngài ngại lạnh, có thể buông ra.”
Tần Mộ Phong đột nhiên dừng lại, Liễu Thiên Mạch cũng tự nhiên dừng lại theo.
Nàng nghiêng đầu, ngước mắt nhìn y, “Làm gì?”
Tần Mộ Phong cường ngạnh ôm lấy cơ thể nàng, để bọn họ mặt đối mặt, cánh môi mỏng nhếch lên tạo thành ý cười tà mị, “Ngốc.” Nụ cười tà mị kia, ôn nhu vô cùng.
Con ngươi ẩn chứa nhu tình, đối diện mắt nàng.
Đồng tử sâu thăm thẳm, làm nàng sợ hãi.
Mâu quang, rõ ràng ôn nhu như vậy. Nhưng nàng lại cảm thấy, trong mắt y cất giấu rất nhiều bí mật không muốn kẻ khác biết. Đằng sau vẻ dịu dàng, mang theo tia lãnh khốc.
“Ngài rốt cuộc muốn làm gì?” Thiên Mạch quay đầu, không dám nhìn vào mắt y.
“Ta đau lòng, tại sao lại ruồng rẫy ta như vậy.” Y kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, xoa bóp bàn tay, thỉnh thoảng truyền nhiệt khí, giúp bàn tay lạnh lẽo của nàng thêm một chút ấm áp.
“Cám ơn.” Thiên Mạch rút tay lại, dấu đi vết tích, “Ta hết lạnh rồi.”
Tần Mộ Phong bá đạo kéo tay nàng, tiếp tục xoa bóp, “Nàng là nữ nhân của ta, ta cũng không hy vọng ôm nàng như ôm một khối băng.”
Liễu Thiên Mạch nhịn không được khinh thường, “Đây là đường cái.”
Y dường như không nghe thấy lời Liễu Thiên Mạch, tiếp tục nói, “Ta sẽ làm cho nàng một phòng tắm, dẫn ôn tuyền từ núi xuống, ngày nào cũng ngâm mình.”
“Ngài biết dẫn ôn tuyền sao?” Nếu biết, trong vương phủ sớm đã có ôn tuyền.
“Năm đó ta cùng Hoắc Thiên đến Nam Sơn săn bắn, phát hiện một dòng suối nóng. Ta không thích loại đó, bằng không cũng không đợi đến ngày hôm nay.” Tần Mộ Phong tựa cười mà không cười nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Thiên Mạch, phòng tắm tướng quân phủ chẳng phải nàng từng đến rồi sao? Cảm giác như thế nào?”
Ngữ khí của y thực ôn nhu, Thiên Mạch lại cảm thấy lạnh cả người.
Liễu Thiên Mạch lạnh lùng lườm y một cái, “So với ôn tuyền trên núi, còn kém một chút.” Y rốt cuộc có ý tứ gì?
Tần Mộ Phong suy tư, “Được, ngày mai ta đưa nàng đi Nam Sơn.”
Thiên Mạch rút về tay về, không trả lời y. Biên quan chiến sự hiện đang căng thẳng, y còn có khí lực đưa nàng tìm thú vui, thật không biết y làm Bình Nam tướng quân như thế nào nữa.
“Ta chưa từng đưa bất cứ ai đi, nàng là người đầu tiên.” Cho dù đi, cũng là lén lút đi thư giãn một mình.
“Thực vinh hạnh.” Thiên Mạch lạnh lùng liếc nhìn y, tránh sang bên bỏ đi.
“Thiên Mạch, chờ ta.” Tần Mộ Phong mặt dày mày dạn đuổi theo, giữ chặt tay Thiên Mạch. Hơi ấm trong lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng truyền sang tay Thiên Mạch, nàng lại cảm giác lạnh hơn.
Tần Mộ Phong rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao đột nhiên tốt với nàng như vậy?
Nàng đã quen nhìn người khác sợ nàng, hận nàng, lại chẳng quen có người đối tốt với nàng.
Sự dịu dàng của Tần Vật Ly, làm nàng trầm luân. Hoắc Thiên thật lòng thật dạ, giúp nàng hiểu được thế nào là tình bằng hữu chân chính. Nhưng mà, nàng phải cần thời gian rất lâu, mới quen được với sự dịu dàng của bọn họ.
Tần Mộ Phong ngay từ đầu chưa từng đối tốt với nàng, đối với sự dịu dàng của y, nàng đang có cảnh giác.
Có lẽ do trời sinh mẫn cảm, nàng cảm thấy y mọi nơi đều lộ ra vẻ cổ quái. Đằng sau vẻ ôn nhu tươi cười kia, ẩn chứa sự lãnh liệt.
Tại sao lại có loại cảm giác kì quái này, nàng không biết.
“Vào xem.” Tần Mộ Phong nắm tay Thiên Mạch, bước vào một tiệm châu bảo.
Không phải nữ nhân nào cũng đều đam mê trang sức châu báu, Liễu Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng, bị y kéo tay bước vào.
Chưởng quầy mắt vừa thấy phục trang bọn họ, lập tức biết khách quý tới nhà, thân thiện chào đón, vẻ mặt tươi cười, “Hai vị cần gì? Tiểu điếm có đủ tất cả.”
Tần Mộ Phong kéo Thiên Mạch bước qua, “Qua đây nhìn xem.”
“Nàng thích thứ gì không?” Ánh mắt Tần Mộ Phong lướt qua đống trang sức thượng lưu.
Thiên Mạch hết nhìn đông tới nhìn tây, từ đầu tới cuối không có thèm liếc mắt nhìn đống trang sức. Trang sức của nàng đều là bảo vật vô giá, những thứ tục vật này, nàng chưa bao giờ để vào mắt.
“Không.”
Tần Mộ Phong cong môi cười, cầm một chiếc ngọc trâm cài trên đầu nàng, “Thứ này thật hợp với nàng.”
Thiên Mạch lắc mình xem thường, “Nhàm chán.” Ngọc trâm nàng dùng chính là hàn ngọc ngàn năm, ngọc kia phẩm chất dù tốt, nàng cũng không thèm liếc mắt một cái.
“Mĩ ngọc tự nhiên xứng giai nhân thôi.” Tần Mộ Phong cầm lấy một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy, đeo trên tay nàng.”Xứng thành một đôi.”
Lão bản tay cầm một đôi bông tai bằng ngọc tiến lại gần, nịnh nọt nói, “Vị công tử này, có thêm một đôi bông tai không phải rất tốt sao.”
“Phải, không tồi.” Tần Mộ Phong nhìn thoáng qua, cầm lổ tai đeo hộ nàng.
Thiên Mạch đẩy tay y ra, “Bỏ ra, ta không cần loại thấp kém như thế này.”
Lão bản thần sắc cứng đờ, lập tức cười xòa, “Cô nương, cô nói cái gì vậy, đây chính là loại phỉ thúy hảo hạng a.”
“Phỉ thúy thật sự hảo hạng, màu sắc không chỉ phải đậm rực rỡ mà còn phải đều, sắc chính. Phẩm chất nhẵn mịn, màu xanh biếc cùng xanh thẫm trong suốt, như nước suối trong suốt, sẵn có sự lộng lẫy. Giữa phỉ thúy không có vết nhơ, lốm đốm, không bị rạn nứt, không có ngấn hoa. Hình dạng phỉ thúy, lớn nhỏ, độ dày phải thích hợp, độ dày khi mài phải bằng nhau.” Thiên Mạch cởi chiếc vòng phỉ thúy trên tay, tiện tay nhét vào quầy trang sức, “Xin hỏi chiếc vòng ngọc này là loại phỉ thúy hảo hạng sao?”
“Cái này...” Lão bản chỉ có thể cười xòa, gần như nói không ra lời.
Nàng mặt không chút thay đổi gở cây trâm trên đầu xuống, “Cây trâm bạch ngọc này, ngọc thạch phẩm chất thượng đẳng, đáng tiếc chế tác quá kém. Loại ngọc thạch này thân mình giòn, chạm trổ không như vậy, dễ dàng bẻ gẫy.” Tay nàng chậm rãi mơn trớn ngọc trâm, “Điêu khắc chưa tinh vi, chạm vào không có cảm giác trơn mượt.”
Tần Mộ Phong hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt lại, tựa cười mà không cười nhìn Thiên Mạch. Nữ nhân này, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật y không biết đây?
Trên mặt lão bản lúc xanh lúc trắng, nhanh chóng giật lại cây trâm trên tay Thiên Mạch, “Ta không bán, các vị đến chỗ khác mua đi.” Nha đầu kia thật lợi hại, nói không sai chút nào. Nàng rốt cuộc muốn tới mua đò, hay là muốn gây sự?
Ra khỏi tiệm nữ trang, Tần Mộ Phong làm bộ không chút để ý liếc nhìn nàng một cái, “Nàng hiểu ngọc lắm sao?” Nàng rốt cuộc giấu y bao nhiêu?
“Bình thường.” Nàng là kẻ trộm, phương diện giám định và thưởng thức bảo vật, tự nhiên là quan điểm nhất lưu.
“Nàng là hành gia[ii], về sau muốn tặng vật, ta cũng không biết tặng cái gì.” Tần Mộ Phong thở dài, “Thiên Mạch a Thiên Mạch, mắt nhìn người của Tần Mộ Phong ta thật sự càng ngày càng kém, không nhìn ra nàng là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh bậc này.”
“Trên đời này, nữ nhân thông minh có rất nhiều.” Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình thông minh.
Tần Mộ Phong đột nhiên dừng lại, “Đói bụng không? Vào ăn cơm đi.”
Thiên Mạch đằng trước quay đầu lại. “Cho dù ta đói bụng, ngài đứng ở kia làm gì?”
Y cười, hếch cằm chỉ bên cạnh, “Nàng xem.”
ánh mắt Thiên Mạch nhìn theo phương hướng y chỉ, ba chữ ‘ Phúc Mãn Lâu ’ to lớn đập vào mắt.
Phúc Mãn Lâu là tửu lâu nổi tiếng, xa hoa nhất kinh thành, tiếng tăm không thua gì Túy Yên Lâu. Cô nương Túy Yên Lâu, đẹp nhất kinh thành. đồ ăn Phúc Mãn Lâu, đắt tiền xa hoa nhất kinh thành. Nghe nói, món ăn Phúc Mãn Lâu ngon nhất. Có điều, nàng chưa từng nếm qua.
Nàng vừa muốn bước vào, chỉ thấy điếm tiểu nhị xách theo một tiểu cô nương đi ra. Y nhẹ buông tay, ném thật mạnh tiểu cô nương xuống đất.
“Van cầu người, cho ta một cái bánh mỳ đi, ta đã đói mấy ngày rồi.” Tiểu cô nương quần áo tả tơi đến trước mặt tiểu nhị, liều chết túm lấy y phục hắn.
“Cút ngay cút ngay, đồ ăn mày thối.” Tiểu nhị một cước đá văng tiểu cô nương, “Ngươi cho đây là nơi nào? Nếu không cút ta sẽ đánh ngươi.”
Thiên Mạch nhìn thấy cảnh này, mũi đau xót, một giọt nước mắt từ hốc mắt tràn ra.
Mười bốn năm trước, cũng có một tiểu cô nương quỳ gối trước cửa Phúc Mãn Lâu.
Mười bốn năm trước, cũng có một cô bé trong này chịu hết khuất nhục.
Mười bốn năm trước....
“Thúc thúc, van cầu người, cho cháu một chút cơm với đồ ăn thừa lại đi. Mẹ ta bị bệnh rất nặng, mấy ngày rồi chưa ăn cái gì. Lão bản, xin người thương xót.”
“Cút ngay cút ngay, mày cho đây là thiên đường a? Dọa khách nhân đến, mày chịu không nổi.”
“Thúc thúc, nhiều đồ thừa như vậy, thật đáng tiếc, cho cháu một chút đi.”
Hắn nhổ một ngụm nước miếng, đẩy nàng ra, “Ngay cả cho chó ăn, cũng không cho mày. Mày a, ngay cả một con chó cũng không bằng.”
“Thúc thúc, cháu không bằng một con chó cũng tốt, xin chú cho cháu một chút đồ ăn, mẹ cháu sắp chết.” Nàng ôm chân tiểu nhị, không chịu buông tay.
Tiểu nhị kiêu căng liếc nhìn nàng, lấy từ người ra một chiếc bánh bao vứt xuống đất, giọng nói lộ vẻ khinh thường, “Cho ngươi này.”
Tiểu cô nương vui vẻ, buông ra chân hắn ra, vội vã chạy đi nhặt bánh bao. Tay nó vừa mới chạm vào chiếc bánh, đột nhiên bị một bàn chân giẫm lên.
Đau đớn, nước mắt từ nước mắt trào ra. Nó ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đắc ý của tên tiểu nhị.
Khoảnh khắc kia, Thiên Mạch tự nhủ, nàng tiếp tục muốn sống. Cho dù sống như một con chó, nàng vẫn tiếp tục muốn sống. Bất luận phát sinh chuyện gì, sống sót mới là là điều quan trọng. Sống sót, nàng mới có thể báo thù. Sống sót, nàng mới có thể đem những kẻ từng hành hạ nàng, dẫm nát dưới chân.
Nàng làm được, đã thành công. Tiểu nhị từng khi dễ nàng, bị nàng đánh gãy tay chân, cho làm ăn xin đầu đường.
Chỉ là, còn tiểu cô nương kia thì sao? Nó có thể may mắn giống nàng được không?
“Xú nha đầu, nếu không đi ta đánh ngươi.” Tiểu nhị nâng tay lên, chuẩn bị đánh tiếp.
Thiên Mạch cả kinh, sợ tiểu cô nương bị đánh. Nàng còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe đến một tiếng gầm lên, “Dừng tay.”
Thiên Mạch theo bản năng quay đầu, thấy Hoắc Thiên từ xa tiến đến.
Y vội đến cạnh tiểu nhị, ôm tiểu cô nương vào ngực, thương tiếc lau đi nước mắt trên mặt nó, “Cô bé không sao chứ?”
Tiểu cô nương không ngừng khóc, quật cường dùng ống tay áo quệt nước mắt, “Không có việc gì.” Cô bé thật quật cường, thật giống hệt nàng lúc trước.
“Đừng khóc.” Hoắc Thiên hiển nhiên không biết dỗ dành tiểu hài tử thế nào, chân tay vụng về. Tuy ngốc nghếch, sự dịu dàng lại không giảm.
Sự ôn nhu của Hoắc Thiên, so với vị đang đứng bên cạnh nàng, thật là một trời một vực.
Nàng tiến lên phía trước, nhẹ nhàng chụp bả vai Hoắc Thiên, “Hoắc đại ca, chúng ta mang nó về.”
“Thiên Mạch?” Hoắc Thiên có chút khác biệt.
“Ân.” Thiên Mạch mỉm cười, gật gật đầu với Hoắc Thiên, đưa mắt nhìn thấy Tần Mộ Phong, “Vương gia, chúng ta thu dưỡng nó được không?”
Đôi mắt Tần Mộ Phong lóe lên một tia hung ác nham hiểm, chán ghét, “Không cần, tự nàng nuôi đi.”
Liễu Thiên Mạch mặt trầm xuống, hàm răng cắn chặt xuống môi. Nam nhân này, thật vô tình.
Liễu Thiên Mạch tuy lãnh khốc vô tình, nhưng, nàng đối với bé gái này có lòng thương cảm đặc biệt. Có thể, là do bọn họ đều gặp phải cảnh ngộ giống nhau.
Mười bốn năm trước, nếu không có sư phụ thu dưỡng nàng, bây giờ nàng có thể đã biến thành một đống xương trắng.
Năm đó, nàng ao ước được người hảo tâm thu dưỡng, không cần tiếp tục ăn xin bên đường. Nàng tin rằng, ý nghĩ của nữ hài tử này cũng giống với nàng năm đó.
Hoắc Thiên liếc nhìn Tần Mộ Phong, bất đắc dĩ thở dài, ôm tiểu cô nương vào lòng, “Thiên Mạch, ta sẽ thu dưỡng nó.”
Tiểu nhị mắt thấy trang phục bọn họ không tầm thường, sợ gặp phải phiền toái, sớm đã chuồn mất.
Thiên Mạch không còn sự lãnh đạm ngày thường, dịu dàng lấy khăn tay giúp cô bé lau đi những vết dơ trên khuôn mặt, ôn nhu nói, “Tiểu muội muội, muội tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Bé con ngước đôi mắt nhỏ nhỏ tròn xoe đề phòng nhìn Thiên Mạch, sợ hãi nói, “Muội tên là Nhị Nha, sáu tuổi.” Nhị Nha chớp mắt, nước mắt lập tức từ hốc mắt tuôn trào.
Thiên Mạch vươn tay, dùng ngón cái gạt đi nước mắt trên mặt Nhị Nha, “Gọi nó là Tử Linh được không?”
“Tử Linh? Tại sao nàng đột nhiên nghĩ ra tên này.”
“Nhìn phía sau đầu nó kìa.” Thiên Mạch mỉm cười.
Hoắc Thiên nghi hoặc, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn, một chiếc bớt nhỏ màu tím lộ ra.
“Nàng nhìn thấy từ bao giờ?”
“Ta sớm thấy được.” Nàng vẫn chú ý tới nhất cử nhất động của Tử Linh.
“Đã vậy gọi nó là Tử Linh, Hoắc Tử Linh.”
Thiên Mạch mở miệng, cũng không nói gì, chỉ có thể cười cười. Vốn định gọi là Bạch Tử Linh, lại để Hoắc Thiên nói trước.
Nàng dịu dàng vuốt tóc Tử Linh, khóe miệng giữ ý cười ôn nhu.
Sự ôn nhu kia, chưa từng xuất hiện vì ai.
Hoắc Thiên, Liễu Thiên Mạch, Hoắc Tử Linh ngồi xổm cùng nhau, như một gia đình thân thiết.
Bọn họ trong lúc đó vô cùng thân mật, không để ý tới trong mắt Tần Mộ Phong lóe lên tia chán ghét.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Tử Linh, là một tiểu mỹ nhân thực sự.
Đôi mắt nhỏ nhỏ tròn xoe, khuôn mặt trẻ thơ bụ bẫm như trái táo đỏ mọng, làm người khác không tự chủ muốn cắn một cái.
Mái tóc bù xù được tết lại thành bím, dùng sợi dây màu tím thắt lại, y phục trên người thay bằng một chiếc váy tím. Cả người ngăn nắp sạch sẽ, khiến người khác phải yêu thương.
Tiểu Tử Linh đứng giữa phòng khách, ánh mắt tràn đầy vẻ phòng bị, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch. Vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai? Tại sao lại đối tốt với nàng như vậy?
Bàn tay trắng nõn của Tiểu Tử Linh giữ chặt tà váy, sợ hãi nói, “Các người là ai? Đây là đâu?”
Ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng của nàng, khiến Thiên Mạch bất giác quặn lòng. Nhìn Tử Linh, nàng nhớ lại mình năm đó.
Còn nhỏ tuổi, ánh mắt lại có vẻ đề phòng như vậy, rốt cuộc nó đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?
Thiên Mạch đến cạnh Tử Linh, ngồi xổm trước mặt nó, “Đây là phủ tướng quân, về sau sẽ là nhà của muội.” Kỳ thật, nàng muốn đưa Tử Linh về Vô Tranh sơn trang.
Tần Mộ Phong không cho là đúng hừ hừ nói, “Tiểu quỷ, cha mi là Đại tướng quân Hoắc Thiên danh chấn thiên hạ.”
Tử Linh ấm ức nhăn mặt với Tần Mộ Phong, “Là cha nuôi.”
“Làm sao mi biết là cha nuôi?” Tần Mộ Phong lại hừ lạnh, tiểu quỷ này rất thông minh.
“Bởi vì cha mẹ ta đều đã chết a, y tự nhiên là cha nuôi.” Tử Linh chu miệng lên, “Ngươi bắt nạt ta, ngươi là người xấu.”
Lời nói trẻ con làm Liễu Thiên Mạch cười khẽ, “Đúng vậy, hắn là người xấu.”
Đôi mắt trong veo của Tử Linh một nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch, như nhìn thấy bảo bối, “Tỷ nhất định là mẹ nuôi của muội, từ nay về sau muội sẽ gọi tỷ là mẹ được không.”
“Sao lại gọi ta là mẹ?” Thiên Mạch ôm Tử Linh, ngồi lại trên ghế.
Tử Linh gãi gãi đầu suy nghĩ nửa ngày, “Vì muội không biết mẹ có hình dáng thế nào a, tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định là một mẫu thân tốt.”
“Được, muội có thể gọi ta là mẹ.”
Nàng mới hai mươi tuổi, lại có thể có một đứa con sáu tuổi?
Nàng cùng Hoắc Thiên có con gái sáu tuổi? Aizz, cái gì cũng có thể xảy ra được.
Tần Mộ Phong híp mí, trừng mắt nhìn Tử Linh, “Mi chưa từng gặp qua mẹ mi, sao lại biết nàng đã chết?”
“Ma ma ở kỹ viện nói.” Tử Linh ảm đạm cúi đầu, “Ta từ nhỏ đã bị vứt bỏ trước cửa kỹ viện, được ma ma nhặt về, bà nói cha mẹ ta đã chết.”
“Sao muội lại chạy đến đây?” Thiên Mạch trong giọng nói tràn ngập thương xót.
Trên đời này, những kẻ nhẫn tâm như đám người Liễu gia quả nhiên không ít. Đưa một nữ hài tử đến trước cửa kỹ viện, rõ ràng là hại nàng cả đời.
“Có một a di xinh đẹp nói cho muội biết, chờ muội trưởng thành, ma ma nhất định sẽ bắt muội tiếp khách, giúp muội lén lút chạy đến đây. Muội thật đói bụng a, nhưng mà không ai bằng lòng giúp muội, nên muội buộc phải đến trước tiểu điếm kiếm chút cơm thừa canh cặn.”
Thiên Mạch ôm chặt Tử Linh, hốc mắt chợt hồng lên.
Mười bốn năm trước, nàng xin cơm giữa bão tuyết mấy ngày, lại không ai sẵn lòng cho nàng một đồng. Buộc rơi vào đường cùng, nàng mới phải đến Phúc Mãn Lâu nhặt nhạnh đồ ăn thừa. Thật không ngờ, lịch sử lại tái diễn.
Trên đời này, người tuyệt tình nhiều lắm.
Là bọn chúng tàn nhẫn, tạo nên nàng ngày hôm nay.
Tần Mộ Phong giở giọng xem thường, “Tiểu quỷ, mi nhìn thế nào cũng không giống đứa nhỏ sáu tuổi.”
“Người xấu.” Tử Linh chu miệng, hung hăng trừng mắt lại.
Hoắc Thiên nhìn Tần Mộ Phong cùng một tiểu hài tử đấu võ mồm, dở khóc dở cười. Tử Linh mới có sáu tuổi, y đường đường là một đại nam nhân, sao lại gây khó dễ cho nó?
Mà Thiên Mạch, trong lòng thầm khinh bỉ y.
[i] Đồ vô dụng nhà ngươi
[ii] Người trong nghề