Bạch Phi Yên lại rút từ trong áo ra một chiếc khăn tay khác, nhẹ nhàng lau chùi Ngân Tuyết. Ánh mắt ngắm nhìn kiếm phong, trong mắt lóe ra quang mang kỳ dị. “Hai vị, đứng ở chỗ tối không chê mệt sao? Ra đi?” Khóe miệng tươi cười, quỷ quyệt không gì sánh được.
Tần Mộ Phong cũng không thấy quá kinh ngạc, dẫu sao võ công của Bạch Phi Yên cũng cao như vậy, phát hiện sự có mặt của bọn họ cũng không có gì lạ.
Y bước tới bên cạnh Bạch Phi Yên, lãnh đạm liếc nhìn Ngọc La sớm đã hồn lìa khỏi xác, “Nàng giết cô ta rồi sao?” Chỉ một cái liếc mắt, Tần Mộ Phong không nhìn đến lần thứ hai.
Âm Sơn đạo nhân theo sát sau đuôi mắt dán chặt vào Bạch Phi Yên, bàn tay âm thầm vận công.
“Đúng vậy, ta giết ả rồi.” Bạch Phi Yên vẫn lau chùi kiếm phong, ánh mắt chưa từng rời đi.
Âm Sơn đạo nhân nheo lại mắt, “Cô nương võ công giỏi vậy, chẳng biết kế nghiệp vị cao nhân nào?” Kiếm quang lạnh lẽo, liên tục chớp lóe.
“Đạo trưởng nghĩ sao?” Bạch Phi Yên tựa cười mà không cười, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng chớp chớp.
“Ta đoán, sư phụ của cô nương họ Bạch.” Âm Sơn đã vận đủ nội lực.
Bạch Phi Yên vẫn giữ vẻ mặt đó tiếp tục công việc của mình, khiến người khác nhìn không ra nàng đang suy nghĩ điều gì, “Gia sư đã lui ẩn giang hồ nhiều năm, không hỏi thế sự.” Nàng trả lời mập mờ nước đôi.
“Vậy sao....” Ngữ khí của Âm Sơn đạo trưởng đột nhiên trở nên âm lãnh, “Để bần đạo lĩnh giáo kiếm của cô nương một chút.”
Bạch Phi Yên liếc nhìn hắn, khóe miệng cầm một nụ cười mờ nhạt, “Đạo trưởng, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”
“Thế ư?” Vẻ mặt Âm Sơn đạo nhân trong nháy mắt trở nên dữ tợn, một tay đẩy Tần Mộ Phong ra, chưởng phong tung ra thẳng về phía Bạch Phi Yên.
Bạch Phi Yên mâu quang chuyển lạnh, chiếc khăn tay trắng nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Kiếm quang không ngừng chớp lóe, chói lọi khiến Âm Sơn hầu như không mở được mắt. Kiếm quang quỷ dị dày đặc đan vào nhau như chiếc lưới, bao trùm lấy Âm Sơn đạo nhân. Hắn căn bản không thấy được Bạch Phi Yên ra tay lúc nào, càng không thấy rõ Bạch Phi Yên xuất thủ ra sao, trong nháy mắt, Ngân Tuyết đã kề trên cổ hắn. Khí chất tàn bạo trên người nàng vẫn chưa tan hết, đáy mắt lóe ra một tia lạnh lùng khát máu. “Âm Sơn lão đạo, định đánh lén ta? Ngươi vẫn chưa có bản lĩnh đó đâu.”
Hàn Oanh từ sau lưng Bạch Phi Yên thò đầu ra, cười hắc hắc, “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết queo trên bờ cát.” Nàng dùng cán quạt gõ gõ lên kiếm Bạch Phi Yên, “Lấy cái này ra đi, lão tử này niên kỷ cũng không nhỏ, đừng có dọa chết người ta đó.”
Bạch Phi Yên nhìn chằm chằm Âm Sơn một hồi lâu, chậm rãi thu kiếm. Không ai để ý thấy, bờ vai của nàng đang khẽ run run, lòng bàn tay đã ướt đãm mồ hôi lạnh. Chiêu ‘thiên địa vô ảnh’ này là tuyệt kỹ của đại sư phụ, tốc độ của nó nhanh đến mức vô ảnh, nghe nói đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Nếu như chiêu này nàng thất bại, coi như thất bại hoàn toàn.
Một hồi lâu, Âm Sơn mới hít một hơi khí lạnh, run rẩy cất lời, “Thiên địa vô ảnh.” Tuyệt kỹ của Bạch Mạn Điệp năm xưa.
Ánh mắt của Tần Mộ Phong không rời khỏi người Bạch Phi Yên, nhìn chằm chằm vào dung nhan mảnh khảnh của nàng. Mâu quang ảm đạm u tối càng nhìn càng trở nên thâm trầm không gì sánh được.
“Âm Sơn đạo trưởng, ta không biết gia sư và ông có cừu hận gì. Thế nhưng, gia sư đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm rồi, không còn để ý tới chuyện giang hồ nữa.” Bạch Phi Yên cười nhạt, “Ta là đệ tử nhỏ nhất của các vị sư phụ, nếu như đạo trưởng muốn lĩnh giáo võ công của sư phụ, ngày khác mời đến Vô Tranh Sơn Trang làm khách. Ta tin tưởng, các sư huynh sư tỷ của ta, rất vui lòng lĩnh giáo cao chiêu của đạo trưởng.” Miệng nàng lại cong lên thành một nụ cười châm chọc mơ hồ.
“Bạch Thất cô nương.” Tần Mộ Phong thốt lên bốn chữ một cách chắc chắn, nhưng tâm tư lại không biết đã bay đến nơi nào.
Hàn Oanh đứng bên cạnh Bạch Phi Yên, tiêu sái phe phẩy quạt, “Ha ha, tiểu Thất à, danh tiếng của muội so Ngọc Phiến công tử ta còn lớn hơn nhiều, ngay cả đường đường Vương gia cũng biết đến.”
“Tỷ thật giống…… Tam ca. Trời lạnh như thế, tỷ muốn chết cóng sao?” Bạch Phi Yên vốn định nói giống Tần Vật Ly, lời ra đến miệng lại vội vàng nuốt trở vào.
“Bạch thất tiểu thư, cô gả cho Vương gia rốt cuộc dụng ý gì?” Âm Sơn tuy rằng e ngại Bạch Phi Yên, cũng không quên hộ chủ.
“Vương gia biết mà, không phải sao?” Bạch Phi Yên ngước cằm, chậm rãi nhìn về phía Tần Mộ Phong.
“Phải.” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không dám chắc. Thái hậu và tiên hoàng là bạn bè thân thiết với Vô Tranh Sơn Trang, cho dù Liễu Thiên Mạch làm việc cho Tần Vật Ly cũng không có gì lạ. Nhưng y lại không dám chắc nàng gả cho y là vì mục đích riêng gì, tỷ như, thay Tần Vật Ly giám thị y.
Cho dù hoài nghi, nhưng trên mặt vẫn không có bất luận biểu tình gì.
Âm Sơn theo bản năng bảo vệ sau người Tần Mộ Phong, dùng ánh mắt hoài nghi canh chừng Phi Yên, “Bạch cô nương, ngươi biết thân phận của bần đạo? Trừ điều đó ra còn biết những gì?” Thân phận của Tần Mộ Phong, nàng có biết hay không.
“Trong lòng ta và ngươi đều biết rõ.” Bạch Phi Yên xoay kiếm, chắp Ngân Tuyết ra sau người, mặt không đổi.
“Nàng đã biết từ lâu?” Tần Mộ Phong nheo mắt lại, ngữ khí trở nên rất nguy hiểm.
Những lúc rảnh rỗi, đại sư phụ thường thích đem những chuyện năm xưa kể cho nàng nghe, khoe khoang chiến công vĩ đại của bản thân. Nghe từ nhỏ đến lớn, hai lỗ tai đã muốn chai luôn.
“Ngài tự nói mà.” Bạch Phi Yên không trả lời thẳng.
“Ta nói sao?” Tần Mộ Phong càng thêm hoài nghi. “Ta nói với nàng lúc nào.”
“Lần trước khi ta hôn mê, ngài đã nói ở trên giường của ta.” Bạch Phi Yên nói tỉnh rụi.
Cơn tức giận trong lòng Tần Mộ Phong bùng lên dữ dội, ngữ khí cũng ác liệt theo, “Nàng không hôn mê ư? Vì sao không chịu tỉnh lại?”
Bạch Phi Yên liếc nhìn y, “Ta chỉ tỉnh lại trong giây lát. Thật ngại quá, đúng lúc nghe được.”
“Sau đó vì sao không hỏi ta?” Tần Mộ Phong càng nghi ngờ thêm, Liễu Thiên Mạch càng ngày càng khả nghi. Y thậm chí hoài nghi, vụ ám sát kia, phải chăng chỉ là khổ nhục kế.
Ban đâu, y vì nàng, hạ mình cầu xin Hoàng Thượng tìm kiếm tà thủ thần y. Kết quả là, giờ phát hiện nàng lại là sư muội của tà thủ thần y. Nàng nhất định cười nhạo y trong lòng? Y thật ngốc, đích thực ngu ngốc.
Y thở dài, chỉ còn biết cười khổ.
“Ngài ngồi bên giường ta, khóc nức nở như mưa, nếu ta nói ra, mặt mũi ngài để đi đâu?” Bạch Phi Yên nhìn không chớp mắt.
Hàn Oanh bật cười khúc khích, che miệng lại, mất một lúc lâu mới ngăn chặn tiếng cười, không phải vì hết buồn cười mà vì hết hơi, “Tiểu thất, các ngươi cứ tiếp tục.... ta.. haha... đi qua bên kia cười tiếp.” Nàng vừa mới quay người, liền bật cười khanh khách.
Trên gương mặt anh tuấn của Tần Mộ Phong thấp thoáng hai vệt đỏ hồng, giả vờ ho khan một tiếng, “Nàng đã biết hết rồi.”
“Vương gia.” Âm Sơn có chút bất ngờ.
Tuy có thể nói, Tần Mộ Phong thừa hưởng tính cách phong lưu của phụ thân y, thay nữ nhân như thay y phục. Thế nhưng, y cư nhiên lại vì một nữ nhân làm ra chuyện tổn hại khí khái nam nhi như vậy, thực sự không thể ngờ. Hơn nữa, nữ nhân kia lại còn là truyền nhân của kẻ thù giết cha y.
Giờ khắc này, Âm Sơn hy vọng bản thân ngất xỉu đi cho rồi, để khỏi nghe thấy cuộc nói chuyện này.
“Lúc đầu ngài nói, bảo ta đừng rời bỏ ngài, cả nhà ngài đều chết sạch. Sau đó, ta thấy có chút nghi ngờ, nên thỉnh tam ca hỗ trợ điều tra một chút.” Bạch Phi Yên thu hồi Ngân Tuyết vào trong tay áo.
“Nàng đều đã biết hết?” Tần Mộ Phong cười thê lương, “Ta là con của kẻ phản tặc, chứ không phải là Vương gia gì cả, nàng có khinh thường ta không?”
“Ta là người trong giang hồ, ngài là ai đâu có liên quan gì tới ta.” Phi Yên thầm bổ sung thêm một câu, chỉ cần ngài đừng làm những chuyện bất lợi với Tần Vật Ly và thái hậu.
Trước khi tiên hoàng băng hà nửa tháng, Bạch Phi Yên và Đông Phương Tuyết vào cung thăm. Tiên hoàng đã nắm tay các nàng, nhờ các nàng bảo hộ an toàn của thái hậu và Tần Vật Ly. Lúc đó, nàng đã đáp ứng không hề do dự. Thái hậu vốn định giữ nàng ở lại trong cung làm bạn, nhưng nàng từ chối.
Nàng đã quen sống không bó buộc không câu nệ, không thích cuộc sống vàng son rực rỡ chốn cung đình.
Tiểu sư tỷ nhất thời ham của lạ, ở lại trong cung. Không quá mấy tháng, liền trở thành đại nội mật thám. Sau đó lại kêu gào là bị thái hậu và đại sư phụ liên thủ đưa vào tròng. May mà nàng chạy nhanh, bằng không cũng bị sập bẫy rồi.
“Nàng thực sự không để ý?” Vô Tranh Sơn Trang và phụ thân y là kẻ thù của nhau, nàng thực sự sẽ không để ý sao? Y muốn tin, cũng không dám tin.
Dường như, trên đời này không có người nào đáng để y tin tưởng thật sự.
“Ta nghĩ, ta phải đi.” Bạch Phi Yên liếc nhìn Âm Sơn đạo nhân bên cạnh, lời nói sâu xa, “Bên cạnh ngài cao thủ rất nhiều, bớt đi ta cũng không nhằm nhò gì.” Năm xưa, dưới trướng Lỗ vương cao thủ như mây, không phải chỉ mình Âm Sơn.
Vừa nghe Bạch Phi Yên muốn đi, Âm Sơn đạo nhân vội lên tiếng, “Bạch cô nương, nếu cô đã là nữ nhân của Vương gia, lão đạo không muốn làm khó, cô đi đi.” Giữ người của Vô Tranh Sơn Trang bên cạnh, sớm muộn cũng là mối họa.
Bạch Phi Yên xoay người, đưa lưng về phía bọn họ, “Tần Mộ Phong, còn ngài? Ý ngài thế nào?”
Trong lúc nhất thời, Tần Mộ Phong không biết phải nói gì, “Hài tử....” Câu tiếp theo không thốt nên lời, nụ cười thê lương, nhưng còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Giọng nói đau khổ, khiến sống mũi nàng cay cay, mâu trung mờ đi vì nước mắt.
Âm Sơn kinh ngạc nhìn Tần Mộ Phong, “Vương gia, nữ nhân này mang hài tử của ngài?” Trời ơi, không ngờ hắn lại để thiếu chủ làm ra chuyện có lỗi với chủ nhân như vậy. Hắn chết đi còn mặt mũi đâu mà đi gặp chủ nhân?
Không ai để ý tới Âm Sơn đạo nhân.
Bạch Phi Yên cười còn thê lương hơn y, “Có hài tử thì thế nào? Ngài đã chọn lựa rồi, không phải sao? Giữa chúng ta căn bản không có khả năng. Từ cái đêm tuyết bay mù trời kia, ngài đã chọn lựa. Àh, cả hai chúng ta cùng chọn lựa.” Buổi tối hôm đó, bọn họ cùng chọn cách từ bỏ đối phương. Từ giây phút đó trở đi, hai người sẽ đi về hai hướng, không bao giờ lại đi chung một con đường.
“Nàng sẽ sinh nó ra sao?” Tần Mộ Phong nhìn bóng lưng Bạch Phi Yên, mắt nhạt nhòa.
Nghe đến câu này, Bạch Phi Yên đã hiểu rõ quyết định của y, y lại từ bỏ nàng một lần nữa.
Tần Mộ Phong vốn đa nghi, làm sao có thể thật lòng tin tưởng nàng? Trước đây đã không, hiện tại lại càng không.
Nàng là truyền nhân của Bạch Mạn Điệp, người không đội chung trời với phụ thân y. Một kẻ đa nghi như Tần Mộ Phong, sao tin tưởng nàng được đây?
Đã từng ân ái bên nhau, đã từng tim đập thình thịch, đã từng đi dạo dưới trăng, nhưng chẳng qua chỉ là hoa trong kính, trăng trong nước mà thôi.
“Không biết.” Nàng chậm rãi lắc đầu.
Hài tử ư? Làm gì có hài tử nào chứ?
Đang là mùa hoa nở sao, thế nhưng, những cánh hoa thuộc về Bạch Phi Yên dường như đã tàn rồi.
Câu chuyện chốn Vương phủ, cũng nên chính thức hạ màn đi thôi.
Nàng ngẩng đầu, dường như trước mắt muôn ngàn hoa tuôn rơi.....
Xuân sự đáo thanh minh
Thập phân hoa liễu.
Hoán đắc sanh ca khuyến quân tửu.
Tửu như xuân hảo, xuân sắc niên niên như cựu.
Gảy nhẹ dây đàn, Bạch Phi Yên chơi hết bản này sang bản khác.
Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên cầm huyền.
Ngồi trong đình, nàng gảy một khúc rồi lại một khúc nhạc.
Chẳng biết khi nào, ngón tay gảy đàn đã bật máu. Những giọt máu như những viên ngọc trai đỏ rơi ra, rồi nở bung như hoa đào tháng Ba.
Tê liệt rồi, có thêm nữa cũng không cảm thấy đau đớn.
Giọt nước mắt nóng hổi, hạt trai đỏ tươi đẹp, thấm đẫm trên ‘Bích Tuyền’.
Lần đầu tiên gặp Tần Vật Ly ở nơi này, đất ngập lá vàng, còn bay giờ, xuân về hoa nở. Đào hoa y cựu tiếu xuân phong, nhân diện bất tri hà xử khứ (). Mặt người, từ lâu đã chẳng biết ở nơi nào.
() Mặt người chẳng biết đâu rồi, hoa đào còn đó vẫn cười gió đông (Trần Trọng Kim dịch)
Bạch Phi Yên thật không ngờ, mình còn có thể trở lại nơi này.
Nàng không biết vì sao lại trở về, đến lúc nàng hồi phục lại tinh thần, người đã ở đây rồi.
Trong lòng ôm ‘Bích Tuyền’, ngồi gảy những khúc nhạc ai oán triền miên.
Y sẽ không tới đâu, nàng đã từng thất hẹn, cho nên y sẽ không trở lại.
Trở về chốn cũ, nhưng chẳng gặp cố nhân.
Trời mưa, một cơn mưa bụi. Phi phi yên vũ (mưa bụi bay bay), giống hệt như cái tên của nàng.
Mưa hoa đào, ẩm ướt bạch y nàng. Gió dương liễu, thổi rét gương mặt nàng.
Một bộ váy trắng đã ướt một nửa, mái tóc bay phật phù, che khuất tầm mắt nàng.
Nhưng tiếng đàn vẫn triền miên không dứt.
“Phi Yên, nàng đến rồi.”
Tiếng đàn như tắc nghẹn, dây đàn đứt. Ngọc trai đỏ tươi đẹp, nhuộm hồng Bích Tuyền.
Y đã tới!
Nàng không có nghe nhầm, đúng là y.
“Vì sao không quay đầu lại nhìn ta?” Trong giọng nói thấp thoáng một ý cười, như ma chú mê hoặc nàng.
Bạch Phi Yên hai tay nắm chặt để trên cầm huyền, cố hết sức giữ cho giọng nói được bình tĩnh, “Vì sao ta phải quay đầu?” Nhưng vai nàng khẽ run run.
Nàng nghĩ rằng y sẽ không tới.
Nàng thất hẹn nhiều lần như vậy, đáng lẽ y không nên đến nữa, thế nhưng....
“Phi Yên, tháng trước ta đợi nàng cả ngày.” Hắn cúi đầu, thì thầm vô cùng thân thiết. Hơi thở ấm áp, phả ra trên mặt nàng. Nó khiến nàng nhớ tới cái ngày cùng y triền miên đó. Mặt Bạch Phi Yên đột nhiên đỏ hồng, “Nói chuyện đàng hoàng, đừng như vậy.” Vai nàng càng run rẩy hơn.
“Nàng sợ ư?” Đôi tay to lớn của Tần Vật Ly nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.
“Ta không sợ?” Bạch Phi Yên cố nén cơn chấn kinh, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn. Mỗi một lần gảy, là một lần đau đớn như kim châm vào lòng.
Ánh mắt Tần Vật Ly nhìn xuống Bích Tuyền, liền thấy những vết máu, “Tay nàng làm sao vậy?” Y chộp lấy tay Bạch Phi Yên, giận dữ.
“Đánh đàn quá lâu.” Bạch Phi Yên trả lời đúng sự thật.
“Không được đàn nữa.” Tiện tay đẩy ‘ Bích Tuyền ’ ra, y ngậm ngón tay nàng, mút nhẹ.
“Sao ngài lại tới?” Bạch Phi Yên khẽ thở dài, “Mấy tháng rồi ta đều không xuất hiện, ngài....”
Tần Vật Ly buông tay nàng ra, nhún vai như chẳng có chuyện gì, “Ngày mười lăm tháng nào, ta cũng đến.” Đúng vậy, tháng nào y cũng đến đây một lần. Y cảm nhận được, Phi Yên có tình cảm với mình. Nếu đã có tình, sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Rồi nàng sẽ trở lại, y vẫn luôn tin như thế.
Cuối cùng, y cũng đợi được rồi.
Bạch Phi Yên không nói gì, nàng chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía y.
Tần Vật Ly nhìn về phía chiếc bàn đá, ngón tay gảy lên cầm huyền, “Là Bích Tuyền của Hoắc Thiên?”
“Nhìn nhầm rồi.” Bạch Phi Yên không thừa nhận, “Bích Tuyền là thượng cổ danh cầm, một thanh lâu nữ tử như ta chẳng lẽ không thể sở hữu.” Nàng nhắc nhở y thân phận của mình, thanh lâu nữ tử.
Tần Vật Ly chẳng hề để ý cầm đuôi tóc đen nhánh của nàng lên, không đứng đắn hít lấy mùi hương quen thuộc, “Ưm, thơm quá.”
“Ngài... không nói gì sao?” Bạch Phi Yên nhìn mưa rơi ngoài đình, ánh mắt mơ màng.
Nàng rất muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời. Khi là Phi Yên, nàng không biết nên đối mặt y như thế nào.
“Nàng muốn ta nói cái gì?” Tần Vật Ly cười cười, “Hỏi nàng vì sao không đến? Hỏi nàng vì sao lẩn tránh ta ư?”
“Không muốn hỏi sao?” Nàng cho rằng y sẽ hỏi.
“Ta tin nàng, nàng có nỗi khổ tâm.” Ngón tay y chậm rãi lướt qua cầm huyền, mâu quang trở nên sâu thẳm.
Đây là ‘ Bích Tuyền ’ của Hoắc Thiên, đây là ‘ Bích Tuyền ’, y tuyệt đối không có thể nhìn lầm. Hoắc Thiên luôn luôn yêu đàn như mạng, tuyệt sẽ không dễ dàng mang tặng ai,
hắn và Phi Yên rốt cuộc có quan hệ gì?
“Tin ta ư? Vì sao ngài luôn tin tưởng ta vô điều kiện?” Một giọt nước mắt, lặng lẽ rơi không một tiếng động.
Niềm tin của y, thâm tình của y, chỉ càng khiến nàng thấy hổ thẹn. Nàng là một kẻ lừa đảo, là một nữ nhân dơ bẩn, ở cùng y, chỉ có thể làm vấy bẩn y.
“Bởi vì ta yêu nàng, ngay từ ánh mắt đầu tiên, ta liền biết mình phải tin tưởng nàng.” Y dịu dàng lau giọt nước mắt cho nàng.
“Đồ ngốc.” Nàng khẽ thở dài.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang run lên nhè nhẹ của nàng, “Nàng biết ta là ai không?”
“Ngài là tên hôn quân trong truyền thuyết.” Vòng tay ôm bên hông y chầm chậm buông lơi, Bạch Phi Yên ngẩng đầu nhìn y. Muốn cười, nhưng cười không nổi. Giọng điệu đó sao mà chua xót.
“Ừ, ta là vua của một nước. Trên đời này, không có gì ta làm không được.” Ngón tay lướt nhẹ qua khuôn mặt nàng, Tần Vật Ly nhìn nàng không chớp mắt.
Rõ ràng lưu luyến y, nhưng lại trốn tránh. Tiểu nữ nhân này, nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ.
“Ta....” Bạch Phi Yên gạt nước mắt, ra sức lắc đầu, “Không có việc gì, thực sự không có việc gì.” Thông minh như Bạch Phi Yên, sao lại không rõ ẩn ý trong lời nói của y.
Tần Vật Ly nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, từ từ quay mặt. “Đây là ‘ Bích Tuyền ’, ‘ Bích Tuyền ’ của Hoắc Thiên.” Miệng thấp thoáng một nụ cười, ánh mắt cũng không rời khỏi cây đàn trên bàn đá, “Ta không hỏi thân thế của nàng, nhưng hiếu kỳ vì sao Bích Tuyền lại ở trong tay nàng.”
“Biết ta thạo cầm kỹ, sau khi hắn được Tần Mộ Phong tặng cho Thu Thủy, nên đã đem Bích Tuyền tặng cho ta.” Bạch Phi Yên khôi phục lại vẻ lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn Tần Vật Ly. “Cái
đáp án này, ngài thoả mãn chưa.” Không qua nổi mắt y, cũng không cần giấu diếm nữa.
“Thoả mãn.” Tần Vật Ly mỉm cười, rút quạt ra, đập đập vào lòng bàn tay.
Bạch Phi Yên lườm y một cái, “Đồ điên, giống hệt Hàn Oanh. Trời lạnh thế này, mà suốt ngày dùng quạt. Định tạo dáng thì cũng phải nghĩ cho sức khỏe của bản thân một chút chứ.” Bạch Phi Yên nói xong, mới phát hiện mình lỡ lời. Nàng cả kinh, vội quay đầu nhìn mưa ngoài đình.
Tần Vật Ly quay đầu lại nhìn nàng, cười cười, “Nàng nói cái gì? Nói lại lần nữa xem, ta không nghe rõ.”
Không nghe rõ ư? Bạch Phi Yên thở phào nhẹ nhõm, “Không có gì!”
Tần Vật Ly khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười như có như không.
Y xoay xoay chiết phiến trong tay, lơ đãng nói, “Hôm nay mưa lớn thật.” Đôi mắt nheo nheo, ngắm nhìn màn mưa.
“Đúng vậy, mưa hôm nay rất lớn.” Tâm tư Bạch Phi Yên đang trôi nổi nơi nào, đôi mắt trong veo thoáng ý cười nhàn nhạt, “Mười lăm năm trước, hình như trời cũng đổ mưa như vậy, phi phi yên vũ. Cho nên, sư phụ gọi ta là Phi Yên.” Đâu ngờ, y có thể mở miệng đoán đúng ngay tên của nàng.
“Phi Yên?” Tần Vật Ly như mê đi.
“Đúng vậy, ta tên là Phi Yên.” Bạch Phi Yên mỉm cười, “Ai biết ngài lợi hại như vậy, đoán trúng phóc tên ta.” Có thể, nàng lừa dối y rất nhiều, thế nhưng, nàng tên Bạch Phi Yên là thật.
Tần Vật Ly cũng cảm thấy kinh ngạc, “Vì sao đột nhiên nói với ta điều này?”
Bạch Phi Yên mạ mi, cười buồn, “Có thể, tất cả đều là giả, thế nhưng, Phi Yên là thật.” Trong nụ cười của nàng pha lẫn một chút cô đơn.
Y cũng không nói tiếp, cố ý chuyển hướng câu chuyện, “Vì sao đóng cửa Túy Yên Lâu?”
“Chẳng sao cả.” Bạch Phi Yên vỗ vỗ trán, chỉ cảm thấy choáng váng.
Tần Vật Ly nghiêng đầu, liếc nhìn nàng, cười nói, “Cố ý lẩn tránh ta, có đúng không?”
“Không phải.” Phải, nhưng không dám thừa nhận.
“Tần Vật Ly ta giống loại đàn ông bội tình bạc nghĩa lắm sao?” Hắn ưu nhã xoay xoay quạt, bộ dạng bất cần đời, “Nếu là như vậy, ta từ lâu đã lập tam cung lục viện rồi.”
“Ngài... ngài định....” Thần sắc Bạch Phi Yên bỗng trở nên mất tự nhiên.
Tần Vật Ly đưa tay chống cằm, nháy mắt mấy cái, “Đưa nàng về dinh.” Phải, lần đầu tiên gặp nàng, y đã nghĩ đến điều đó. Cái gọi là nhất kiến chung tình, chính là như vậy.
“Không được.” Ánh mắt Bạch Phi đột nhiên biến sắc, thẳng thừng từ chối.
Nàng không xứng, từ trước đây rất lâu, nàng đã không xứng làm tân nương của y.
Tần Vật Ly vẫn tỉnh bơ xoay chiết phiến trong tay, bên môi lộ rõ một nụ cười bí hiểm, “Nàng là nữ nhân của ta, ngoại trừ ta, nàng còn có thể đi với ai?” Y nhất quyết phải có được nàng.
Nữ nhân của y? Bạch Phi Yên chấn động. Ngón tay bất giác nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói, mà nàng vẫn không chịu thả ra.
Nữ nhân của y? Nàng không phải, trước y, nàng đã là nữ nhân của người đàn ông khác.
Môi nàng khẽ run run, thần sắc phức tạp nhìn về phía y, “Ta...” Ta không hoàn bích. Ý ra đến miệng nhưng lại không thốt thành lời.
“Ta cái gì?” Tần Vật Ly cười tươi như gió xuân, giọng nói ôn nhu.
Thường chỉ có trong một khoảnh khắc nào đó, con người mới có dũng khí nói ra chân tướng sự thật. Nhưng nếu lần lựa không nói ra, thì vĩnh viễn không thể nào mở miệng được nữa.
Nàng thở dài, mâu quang ẩn chứa một nỗi thê lương.
Nàng thà rằng làm một Phi Yên sạch sẽ, tốt đẹp nhất trong lòng y, chứ không muốn để y căm ghét nàng, khinh thường nàng, “Ngài có để ý, giữa chúng ta, hình như rất bình thản. Tựa hồ, không có cái cảm xúc mãnh liệt ban đầu.” Móng tay đâm thật sâu vào trong thịt, nhưng Bạch Phi Yên không còn cảm nhận được đau đớn nữa rồi. Khoảnh khắc đó, nàng tựa hồ như đã tê liệt.
“Ố? Phi Yên đã từng có cảm xúc mãnh liệt với ta ư?” Bên môi càng lộ rõ nụ cười chòng ghẹo.
“Hình như là có.” Bạch Phi Yên thấy nghi ngờ điều đó, “Cũng không rõ, chắc là, cũng có tình cảm mãnh liệt.
“Phi Yên, lúc mới gặp ta, nàng lạnh lùng thờ ơ. Giữa chúng ta, thật sự có tình cảm mãnh liệt sao?” Tần Vật Ly cười càng ôn nhu, nhưng mâu quang sắc bén hình như đã nhìn thấu lòng nàng.
Bạch Phi Yên khẽ thở dài, “Ta tới đây là muốn nói với ngài rằng, chúng ta nên kết thúc ở đây.” Nàng không muốn tiếp tục cho Tần Vật Ly nuôi hy vọng với mình.
“Vì sao?”
“Bởi vì, ta đã có người mình thích.” Nhìn về phía Bình Nam Vương phủ, nàng thoáng nở một nụ cười chua xót.
“Không thể nào.” Nếu đã có người trong lòng, vì sao lại ở cùng với y?
Bạch Phi Yên ôm lấy ‘ Bích Tuyền ’, xoay người bước đi, “Ta đi đây, từ nay về sau, chúng ta đừng gặp lại nữa.” Giọng nói thanh nhã theo gió thổi vào trong tai Tần Vật Ly, càng thêm phiêu bồng.
Màn đêm tĩnh lặng. Ngoại trừ tiếng mưa gió, chỉ còn lại tiếng hoa rơi sầu thảm.
Kỳ thực, tiếng hoa rơi nào ai có thể nghe được. Thế nhưng, Bạch Phi Yên nghe được.
Không có đốt đèn, chỉ có ánh sáng của dạ minh châu, nhưng Phi Yên vẫn có thể nhìn rõ chữ viết trên tín phiệt. Lại đến ngày mười sáu, nàng không phải Bạch Phi Yên, không phải Liễu Thiên Mạch, mà là Phi Yến.
Nàng thích khiêu chiến, thích tìm kiếm kích thích. Những lúc gặp áp lực, thường sẽ luôn tiếp nhận một vài vụ làm ăn, để bản thân trầm luân trong tiền tài và máu huyết.
Nàng quá suy đồi chăng? Một nữ tử đam mê giết chóc và tiền tài, có thể không suy đồi sao?
Tần Vật Ly khiến lòng nàng rối loạn, cho nên, nàng đến Yêu Nguyệt tiểu lâu. Nàng muốn nhận các vụ làm ăn, muốn phân tán sự chú ý của mình.
Mọi thứ chẳng còn như trước. Rốt cuộc là khác biệt ở chỗ nào, nàng không thể nói rõ.
Thư ủy thác chất cao như núi kèm theo những tờ ngân phiếu đóng dấu đỏ đặt ở trước mặt nàng, mà nàng lại chẳng hề động tâm.
Xem xong tất cả thư ủy thác, nàng vẫn không tìm ra được một vụ nào vừa ý.
Đủ thứ lý do, khiến nàng không muốn nhận.
Mà những lý do đó, lại khiến nàng không biết nên khóc hay cười.
Tuổi tác đối thủ quá cao, không nhận.
Đối thủ có vợ con, không nhận.
Con trai độc nhất của đối thủ, không nhận...
Hiểu được tình yêu, trái tim nàng cũng trở nên mềm yếu.
Có người nói, sát thủ không thể hiểu tình yêu. Một khi đã hiểu, sẽ có ràng buộc, lúc giết người sẽ lo trước nghĩ sau mà không thể dốc lòng ứng phó. Không thể toàn lực ứng phó, thì không thể làm sát thủ nữa. Bằng không, sẽ chết ở trong tay đối phương. Đạo lý này, nàng hiểu, người giang hồ ai cũng hiểu.
Võ lâm đệ nhất sát thủ đã hiểu được tình yêu là gì, trên đời này dường như không nên có nữa Phi Yến rồi.
Ánh mắt rơi trên bức rèm châu, nhưng tâm tư lại không biết đã bay tới nơi nào. Bức thư trong tay, chậm rãi rơi xuống đất.
Nàng nghĩ quá nhập thần, không nhận ra có người đang nhẹ nhàng đi lên tầng ba. Mãi đến khi đối phương ngồi xuống, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
“Phi Yến?” Đối phương lên tiếng.
“Không sai.” Nàng lạnh nhạt trả lời. Nàng là Phi Yến, trên người cần có ngạo khí của đệ nhất phi tặc, sát khí của đệ nhất sát thủ.
“Giá cả tùy ngươi ra, thay ta trộm đầu của một người.” Rõ ràng là lời nói hung ác, nhưng từ miệng ả nói ra lại mang theo mấy phần nhu tình.
Bạch Phi Yên thoáng kinh ngạc, khẽ cúi đầu, nhưng lại cười ra tiếng, “Phi Yến lòng tham không đáy, ngươi trả nổi sao?” Đợi cả đêm, rốt cục đợi được một vụ làm ăn lớn. Thế nhưng, nàng không có sự thích thú nóng lòng lao vào như thuở xưa, chỉ cảm thấy mỉa mai. Nàng là sát thủ, là một sát thủ trốn ở sau rèm cùng cố chủ cò kè mặc cả. Mùi máu tanh trên người nàng, bất luận thế nào cũng không tẩy sạch được.
“Chỉ cần ngươi mở miệng.” Ngữ khí vẫn dịu dàng như trước, mơ hồ tựa như không thật.
Bạch Phi Yên gõ ngón tay ở trên bàn vài cái, khóe miệng cong lên, “Giết ai?”
“Bình Nam Vương.”
Ý cười trên môi Phi Yên đột nhiên lạnh đi, mâu quang dữ tợn, chậm rãi ngẩng đầu, “Ngươi là người của Nam Việt?”
“Phải.” Ả không hề phủ nhận.
Đáy mắt nàng xẹt qua một tia tinh quang, chậm rãi nói, “Thỉnh Diêm Môn ra tay, phải chăng cũng là ngươi?” Nàng vẫn luôn nghi hoặc rốt cuộc là ai thỉnh Khúc Vô Tình ra tay ám sát Tần Mộ Phong, dò hỏi lâu ngày, vẫn không tra được đầu mối. Lời tuy hỏi ra miệng, nhưng nàng hoàn toàn không có dám chắc. Chỉ là thuận miệng đoán đại mà thôi.
“Phi Yến quả nhiên danh bất hư truyền.” Ả kia cũng kinh ngạc.
Bạch Phi Yên nhếch miệng, nụ cười quạnh quẽ chưa đạt lên đáy mắt. “Giờ ngươi mới biết sao? Chậm rồi. Phi Yến ta chuyện gì cũng làm, chỉ không làm quân bán nước.” Cái lạnh trong ánh mắt khiến người ta khiếp đảm.
Cảm thụ được sát khí nặng nề trên người Bạch Phi Yên, người ngồi đối diện cười trào phúng, “Thế nào? Muốn giết ta sao?”
Phi Yên cười mỉa mai, mắt đầy vẻ khinh thường, “Giết ngươi, ngươi xứng sao? Nếu như ta đoán không sai, tên đầu xỏ thật sự, là chủ tử của ngươi?” Ả chỉ là một nữ tử, không có lý do gì giết Tần Mộ Phong.
“Phi Yến, ngươi thông minh hơn ta tưởng tượng.” Hắc y nữ tử ưu nhã đứng dậy.
“Quá khen.” Bạch Phi Yên không thèm đến xỉa cầm lấy tờ ngân phiếu trước mặt lên nhìn.
“Kiếm tốt, còn chưa ra khỏi vỏ, ta đã cảm nhận được sát khí của nó.” Hắc y nữ tử chậm rãi từ sau lưng rút ra một thanh kiếm, ánh kiếm hòa lẫn vào dạ minh châu thành một thể.
Phi Yên lãnh đạm liếc nhìn ả, khóe miệng vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, “Chưa từng có ai dám mang binh khí vào Yêu Nguyệt Lâu, càng không có ai dám rút kiếm ở trước mặt ta.”
“Vậy để ta làm người đầu tiên vậy.” Ngữ điệu của ả đột nhiên biến lãnh, kiếm phong sắc nhọn lao qua bức rèm.
Bạch Phi Yên đang khí định thần nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, Ngân Tuyết ra khỏi vỏ, “Vậy thì, ngươi có thể đến địa phủ gặp mặt Diêm Vương rồi.” Hai thanh bảo kiếm giao nhau, kiếm quang lóe sáng phản chiếu mâu quanh lạnh lùng của nàng, mơ hồ phản chiếu cái bóng của nàng. Giết người vô số, nàng đã sớm quen với sự sắc bén của kiếm quang.
Một tay cuốn lấy kiếm của ả, tay kia nhân cơ hội tung ra một chưởng. Chưởng phong rung động bức rèm, chiếc khăn che mặt hắc y nữ tử rơi xuống.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, ánh mắt Bạch Phi Yên nheo lại, vội vàng dừng tay.
Thừa cơ Bạch Phi Yên phân tâm, hắc y nữ tử chuyển động bảo kiếm trong tay, đẩy ngân tuyết đang đè trên kiếm phong của ả ra. Ả thối lui vài bước, hơi nghi hoặc, “Vì sao lại thu tay?”
Bạch Phi Yên cúi đầu, từ trong áo rút ra một chiếc khăn tay lau sạch Ngân Tuyết. Một hồi lâu, mới thấp giọng lên tiếng, “Dạ Cơ, giữa chúng ta chẳng phải không nên đánh nhau sao?”
Dạ Cơ ngẩn ra, bảo kiếm chỉ vào Bạch Phi Yên, “Ngươi là ai?”
Bạch Phi Yên cất Ngân Tuyết về lại chỗ cũ, cười, “Bạch — Phi — Yên.”
Dạ Cơ căn bản không ngờ tới sẽ nghe được đáp án như vậy từ miệng Phi Yến, chỉ cảm thấy trong đầu nổ oành oành.”Bạch Phi Yên?” Ả nghi hoặc.
“Ngu ngốc, Phi Yến và Phi Yên, là đồng âm.” Nàng ưu nhã đứng lên, hai tay vén rèm che. Toàn thân trắng toát, hiện rõ trước mặt Dạ Cơ.
Phi Yên cả người áo trắng, vẫn cao ngạo, vẫn quạnh quẽ như trước.
Dạ Cơ nhìn nàng một hồi lâu, lắc đầu cười khổ, “Ha ha, Phi Yến. Phi Yên, Phi Yến, ta quả thực ngốc nghếch.”
Bạch Phi Yên không muốn nhiều lời, trực tiếp nói chủ đề chính, “Nam Hận Thiên phái ngươi tới sao?”
“Phải.” Dạ Cơ không phủ nhận.
Bạch Phi Yên là Phi Yến, là thiên hạ đệ nhất sát thủ, là thiên hạ đệ nhất phi tặc, trên đời này, có thứ gì mà nàng không biết. Cho dù ả không thừa nhận thì nàng cũng có thể đoán được.
Buông rèm xuống, Bạch Phi Yên ngồi trở lại sau rèm, “Nam Hận Thiên căm ghét Tần Mộ Phong đến thế ư? Vì sao năm lần bảy lượt muốn giết y? Lúc trước, hắn thỉnh Diêm Môn xuất thủ, hôm nay lại mời ta ra tay, Tần Mộ Phong không chết thì không được ư. Giữa bọn họ, rốt cuộc có cừu hận gì?”
Nhưng mà, nếu Nam Hận Thiên đã căm ghét Tần Mộ Phong như vậy, sao lại cùng y mưu đồ bí mật?
Dạ Cơ hít sâu một hơi, một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Người không thể dùng, sẽ không thể lưu lại.”
Bạch Phi Yên nhất thời hiểu ra một chút, “Mộ Phong... không có ý phản nghịch?”
Dạ Cơ không tiếp tục nói chuyện đó nữa, “Ngươi biết không? Tại Nam Việt, người trong phủ thái tử đều gọi ta là tiểu thư. Địa vị của ta tại phủ thái tử, chỉ thấp hơn mỗi mình điện hạ. Nhưng mà, ta chẳng phải là thiên kim tiểu thư gì cả. Ta là con gái của một nữ tử thanh lâu; để gả cho một người đàn ông giàu có, mẹ ném tỷ muội ta ra đường ăn xin mà sống. Là thái tử điện hạ cho ta cuộc sống cẩm y ngọc thực. Còn mời danh sư, dạy ta một thân võ nghệ cao cường. Ta mắc nợ điện hạ, vĩnh viễn cũng không thể trả hết nợ. Ta chẳng khác gì muội muội của ngài. Xin lỗi, ta không thể phản bội điện hạ.” Nàng nói đã quá nhiều, với tài trí của Bạch Phi Yên, có thể đoán tiếp đoạn sau.
Số phận của bọn họ, sao mà giống nhau.
Hàn quang trong mắt nàng chậm rãi thu lại, thấp thoáng vẻ thương tiếc, “Thế nhưng, ngươi vì Tần Mộ Phong cãi lại mệnh lệnh của hắn, còn giết chết tỷ tỷ của ngươi. Dạ Cơ, ta không hiểu ngươi. Nếu ngươi đã có thể vì Tần Mộ Phong cãi lại mệnh lệnh của Nam Hận Thiên, vì sao lại còn muốn mời ta ra tay giết y?”
Dạ Cơ mỉm cười, “Nếu như Mộ Phong chết đi rồi, ta cũng không sống nữa. Điện hạ nếu lỡ có chuyện gì, ta cũng sẽ đi theo.” Trong mắt từ lâu đã lấp lánh lệ quang.
“Cho nên, ngươi thay Nam Hận Thiên mời ta xuất thủ, cũng là quyết tâm tìm cái chết.” Bàn tay Bạch Phi Yên đặt trên gối khẽ siết chặt làn váy.
“Đúng vậy.” Dạ Cơ hạ mi, cười càng thêm cay đắng, “Xin lỗi, ta đã đồng ý với ngươi sẽ sống tốt, thế nhưng ta không làm được, khiến ngươi thất vọng rồi.” Ân và tình, ả không thể nào chọn một. Điều duy nhất có thể làm, đó là không phụ bên nào.
Phi Yên mũi cay cay, nước mắt gần như tràn mi, “Dạ Cơ, ngươi thật ngốc.”
“Phải, ta ngốc.” Một giọt nước mắt chảy dài trên gò má. Sâu thẳm trong tình yêu không hề có oán hận.
Có lẽ, bởi vì bọn họ là cùng một loại người. Ở trước mặt Bạch Phi Yên, ả có thể là chính bản thân mình, có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ thật dày. Đã lâu chưa từng rơi nước mắt, nhưng ở trước mặt Bạch Phi Yên, lại không thể nào kềm chế.
Nỗi bi ai của Dạ Cơ, khiến lòng Phi Yên chua xót. Nàng ngoảnh mặt, cố nén dòng nước mắt, “Ngươi đi đi.” Dạ Cơ lãnh khốc vô tình nổi tiếng thiên hạ, thật ra cũng chỉ là một nữ tử bình thường. Cũng giống như nàng, đều chỉ là một nữ tử bình thường.
Nàng mơ hồ lại nghe thấy tiếng hoa rơi. Một đóa hoa đào xinh đẹp lại lìa cành trong cơn mưa phùn lay phay, sao mà thê lương?