Trăng, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, dưới ánh trăng, bóng cây xao động.
Nguyên bản hậu viện vốn tĩnh lặng, hiện giờ lại náo nhiệt phi thường, mười mấy tên hộ vệ, tay cầm cây đuốc, đem khoảng sân vắng vẻ chiếu sáng như ban ngày.
Ở trung tâm đàn thị vệ vây quanh, Tần Mộ Phong tựa vào ghế thái sư, tay cầm một ly hương trà, giống như đang nhàn nhã xem diễn. Với hắn mà nói, quả thật là xem diễn.
Phi Dương cùng Liễu Thiên Mạch bị trói trên một cái ghế dài, bên người có hai gã thị vệ cầm sẵn gậy.
Phi Dương cố gắng quay đầu nhìn Liễu Thiên Mạch, an ủi nói,"Liễu cô nương, chỉ cần nhịn một chút sẽ qua nhanh thôi, ngươi cố gắng chống đỡ." Hắn không hề cầu tình, lấy tính tình Vương gia, hắn thay Liễu Thiên Mạch cầu tình chỉ làm sự việc thêm tồi tệ.
"Phi Dương đại ca, đại ân đại đức của ngươi, ta đời này kiếp này nhất định sẽ không quên." Liễu Thiên Mạch nở nụ cười, nàng chưa từng có nụ cười động lòng người đến như vậy.
"Đánh." Tần Mộ Phong ra lệnh một tiếng, bản tử như mưa dừng trên người Liễu Thiên Mạch.
Nàng cắn môi, không khóc, cũng không kêu. Khuôn mặt đạm mạc, căn bản nhìn không ra nàng đang chịu hình.
Liễu Thiên Mạch phảng phất nhớ lại mùa đông năm đó, trở lại cái rét lạnh buốt của mùa đông mười bốn năm trước.
Mùa đông nàng năm tuổi, phụ thân từ một tú tài, trở thành tân khoa Trạng Nguyên. Nàng cùng nương từ nông thôn, nghĩ rằng mình nhất định sẽ được sống sung túc trong căn nhà lớn.
Nhưng mà, các nàng chỉ có thể ở tại hoang viên dột nát.
Cha đã muốn từ nương, cưới con gái đương triều đại học sĩ.
Tiếp theo, cha lục tục tuyển thêm thị thiếp, hai tỷ tỷ cùng ba muội muội.
Đừng hoài nghi, đây đều là tỷ muội của nàng.
Lúc cha vẫn còn là tú tài, đã thích lưu luyến thanh lâu, thông đồng cùng hoàng hoa nữ tử. Thậm chí, đã có con cùng rất nhiều nữ nhân.
Hắn cưới rất nhiều cận hữu lộ thủy tình duyên nữ tử, lại từ bỏ người nương tử đã đồng cam cộng khổ với hắn. nguồn TruyenFull.vn
Đây là chủ ý của đại học sĩ chi nữ. Nàng có thể cho phép Liễu Sóc có vô số nữ nhân, nhưng không cách nào dễ dàng tha thứ nguyên phối của hắn. Chỉ cần nguyên phối của hắn không tồn tại, nàng mới có thể cảm thấy chính mình là thê tử chân chính của hắn.
Liễu Sóc cùng thê tử kết hôn tám năm, chỉ có một đứa con gái nhỏ là nàng.
Nàng đã tưởng rằng, nàng là viên dạ minh châu của cha...
Nhưng mà...
Là nàng sai lầm rồi, nàng không phải. Ở trong mắt cha, nàng chẳng là cái gì cả. Hắn đã có rất nhiều nữ nhi, cũng không kém Liễu Thiên Mạch bao nhiêu.
Vào cái mùa đông lạnh buốt kia, mấy nữ nhân của cha cùng bọn tỷ muội đều liên tục nhục nhã nàng, đánh chửi nàng, ở trong mắt các nàng, mẹ con nàng chẳng bằng một con cẩu.
Mùa đông trôi qua, Liễu Thiên Mạch mình đầy thương tích, đau đớn sớm đã chết lặng.
Vào cái mùa đông kia, Liễu Thiên Mạch nàng đã trưởng thành.
Mùa đông năm ấy, là mùa đông đau khổ nhất trong cả đời Liễu Thiên Mạch.
Đau đớn trên người, làm cho nàng cảm thấy nàng lại nhớ tới cái mùa đông tràn ngập khuất nhục cùng đau đớn kia.
Mùa đông năm ấy có nương an ủi nàng, mang lại sự ấm áp cho nàng, hiện tại đâu?
Hiện tại là mùa đông sao? Tại sao...... Phảng phất so với mùa đông kia còn lạnh hơn......
Liễu Thiên Mạch cắn răng chịu đựng năm mươi gậy, không có kêu ra một tiếng, không có lưu lại một giọt nước mắt.
Sư phó từng nói, chỉ có kẻ yếu mới có thể rơi nước mắt. Phi Yến thường xuyên nhắc nhở nàng, thế giới này sẽ không cảm thông cho kẻ yếu.
Nàng không khóc, cũng không có kêu, ngay cả thị vệ hành hình cũng bị nghị lực của nàng thuyết phục. Liễu Thiên Mạch, có nghị lực cứng cỏi như dương liễu.
Nhưng mà, nàng vẫn là bị bệnh.
Đánh xong gậy cuối cùng một lúc, nàng ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn Tần Mộ Phong cười lạnh một tiếng, rồi ngất đi.
*****
"Nương, nương, ngươi ở đâu, đừng bỏ lại ta, nương, ngươi đừng bỏ lại ta." Liễu Thiên Mạch trên giường hét lên những lời vô nghĩa, người đầm đìa mồ hôi.
Hương nhi ngồi bên giường, lấy khăn mặt lạnh lau mặt cho nàng, lòng nóng như lửa đốt, thập phần lo lắng.
Người nàng nóng như vậy, chỉ sợ chống đỡ không được, lại có sự tình gì... Vương gia cố tình hạ lệnh không chuẩn tìm đại phu, ngay cả kim sang dược bình thường, cũng không chuẩn cấp nàng, ý định bắt nàng phải chết a.
Vết thương trên trán không tính là nghiêm trọng, Hương nhi đã thay nàng tẩy trừ băng bó.
Nhưng là...... Vết thương ở đồn thượng......
"Lão thiên gia, nếu ngươi thật sự có mắt, mời các ngươi cứu cô nương đi. Nàng là người tốt, người tốt không nên đoản mệnh. Hương nhi quỳ xuống cầu xin ngươi, ngươi mau cứu cô nương đi." Nàng khẽ lẩm bẩm trong miệng, hi vọng trời phù hộ.
Liễu Thiên Mạch khó nhọc mở to mắt, suy yếu nhìn Hương nhi cười cười,"Ta không sao, ngươi không cần sốt ruột."
"Cô nương, ngươi bị như vậy, còn nói không có việc gì." Nước mắt Hương nhi rơi lên tay Liễu Thiên Mạch.
"Nha đầu ngốc, ngươi khóc làm cái gì. Vương gia hy vọng ta chết, kỳ thật ta chết cũng tốt, không cần phải chịu hắn tra tấn nữa."
Hương nhi khóc càng dữ hơn,"Cô nương, không đúng. Tiểu thư, ngươi nói cái gì ngốc vậy? Nếu ngươi có cái không hay xảy ra, Hương nhi không phải là phải trở lại hầu hạ mấy vị cô nương bên người hắn sao? Hương nhi chỉ nguyện hầu hạ duy nhất tiểu thư, không cần hầu hạ ai khác." Nàng đã phải hầu hạ nhiều chủ tử như vậy, chỉ có Liễu Thiên Mạch xem nàng như con người.
"Ta sẽ không chết." Nhiệm vụ của nàng còn chưa hoàn thành, tuyệt đối không thể chết được.
Tần Mộ Phong, một ngày nào đó ta sẽ tìm được chứng cớ ngươi thông đồng với địch bán nước, đến lúc đó làm cho Hoàng Thượng bắt ngươi thiên đao vạn quả, báo thù cừu hận ngày hôm nay.
"Tiểu thư, ngươi phải kiên trì a." Nữ tử bình thường sao có thể nhận được năm mươi bản, nàng có thể chống được hiện tại, đã là kỳ tích rồi.
"Khụ......" Liễu Thiên Mạch ho khan một tiếng, lấy ra trong lòng một bình sứ nhỏ đưa cho Hương nhi,"Vương gia không cho ta trị thương, cũng sẽ không để ý tới Phi Dương đại ca. Phiền ngươi thay ta chiếu cố cho hắn, được không?" Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có một người nào che chở cho nàng như vậy.
"Tiểu thư...... Đây là?" Hầu hạ Liễu Thiên Mạch lâu như vậy, còn không biết nàng có thói quen tàng dược trên người.
"Đây là thuốc giảm đau, ngươi đưa cho Phi Dương đại ca đi."
"Nếu là thuốc giảm đau, tiểu thư vì cái gì không ăn?"
"Ta còn một ít, đừng động đến ta nữa, đi trước chiếu cố cho Phi Dương đại ca." Liễu Thiên Mạch nói xong, lại lấy lòng ra một bình sứ nhỏ, đổ ra mấy viên thuốc, nhét vào miệng."Ngươi xem, ta không phải đã ăn sao? Ngươi không đi, ta sẽ tự đi vậy." Liễu Thiên Mạch nói xong làm bộ muốn xuống giường.
Hương nhi vội đỡ Liễu Thiên Mạch ngồi xuống,"Tiểu thư, ngươi đừng động, ta đi một chút rồi về ngay thôi."
Hương nhi vừa chạy đi, Yên Chi, một trong bốn vị thị thiếp mang theo nha hoàn hầu cận bước vào phòng.
Trên khuôn mặt diễm lệ vô song kia, lộ vẻ lo lắng.
những nữ tử mới chỉ gặp một hai lần
thuốc trị thương
mông
Một hình phạt của thời xưa, băm thành ngàn mảnh