Vương Phi Thất Sủng

chương 5: hoa khôi nương tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phi Dương mang theo nha hoàn đến Đạm Tình cư đúng lúc Thiên Mạch đang đứng tại cửa phòng, bạch y lay động, mái tóc tung bay khiến cho người ta thấy nàng càng thêm mờ ảo.

"Phu nhân, đây là nha hoàn của người." Phi Dương đối với nàng cung kính cũng giống như đối với Vương gia vậy.

Thiên Mạch xoay người, mỉm cười, "Cảm ơn" Này cười khiến cho dung nhan thanh tú của nàng càng thêm quyến rũ.

"Phu nhân khách khí rồi, nàng ta là Hương nhi, sau này sẽ phụ trách ăn ở của người." Con mắt hắn liếc về nha hoàn đang ở phía sau.

Tiểu nha hoàn lập tức quỳ xuống "nô tỳ tham kiến phu nhân."

Thiên Mạch thản nhiên nói, "Đứng lên đi."

"Phu nhân." Phi Dương ngừng một lát "Phu nhân, nàng đừng trách Vương gia."

"Phu nhân", nàng sao dám nhận danh xưng này.

Thiên Mạch cười nhạt "Ta có tư cách gì trách hắn?" Là nàng tự mình đi vào Vương phủ, vô luận con đường tương lai phía trước có ra sao, nàng cũng không có tư cách trách bất cứ kẻ nào.

"Phu nhân, ân oán của Liễu gia và Vương gia, người biết không?"

Thiên Mạch lắc đầu "Không biết, và cũng không muốn biết."

"Phu nhân, người nghỉ ngơi đi, bên trái chính là nơi ở của Phi Dương, người có gì cần cứ mặc tình phân phó." Một nữ tử ưu nhã như vậy mà bị mai một tại Vương phủ, quả là đáng tiếc.

Thẳng đến khi hắn đi rất xa, Thiên Mạch mới khẽ nói một câu "Cảm ơn ngươi."

Thiên Mạch đứng một chỗ, thân hình mờ ảo, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một hồi lâu, nàng vẫn không nhúc nhích

Hương nhi không biết từ lúc nào đem từ trong phòng ra một cái áo, choàng lên người nàng "Phu nhân, trời trở lạnh, vào nhà đi thôi."

"Gọi ta cô nương đi." Phu nhân hai chữ nghe rồi giống như một loại châm chọc.

"Vâng, cô nương" Bốn vị thị thiếp kia tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán cũng chỉ vì cái danh hiệu này, vậy mà nàng lại chán ghét.

Thiên Mạch khoé miệng khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười châm chọc "Cô nương nghe giống như noãn sàng thị thiếp." Nàng vốn là công cụ làm ấm giường, xưng hô như vậy mới hợp với nàng.

Quán tần lầu sở, tiêu kim oa.

Nơi yên hoa, từ xưa đã là nơi khiến người ta tranh luận. Nam nhân đã đến thì không muốn về. Nữ tử đàng hoàng thì chạy trốn không kịp.

Thiên hạ nam tử háo sắc đầy rẫy cho nên có rất nhiều quán Tần lầu Sở.

Nam tử háo sắc thời nào cũng có, quán Tần lầu Sở cũng như vậy trường tồn.

Tuý yên lâu là kinh thành đệ nhất thanh lâu, cũng là cả nước đệ nhất thanh lâu. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng tràn ngập khách nhân. Tuý Yên lâu có một quy củ, cô nương đã ngoài không thể tiếp tục tiếp khách. Nếu muốn rời đi, sẽ cấp một số bạc để mưu sinh, không muốn rời đi sẽ dạy các cô nương mới tới hoặc làm việc vặt.

Bởi vậy mỗi cô nương ở đây đều trẻ trung xinh đẹp, đa tài đa nghệ. Tuý Yên lâu mỗi vị cô nương đều là cực phẩm, vì vậy không có hoa khôi. Mỗi vị cô nương đều có phong vận của hoa khôi, tài nghệ của hoa khôi, vậy nên cần gì tranh giành.

Tần Mộ Phong là khách thường xuyên của tuý yên lâu. Trước khi gặp Thải Hà, trong phủ của hắn không có đàn bà, cơ hồ suốt ngày ở tại Tuý Yên lâu. Sau khi gặp Thải Hà, hắn không hề ra vào thanh lâu, mới nạp bốn cái thị thiếp. Lúc nạp thị thiếp, các cô nương ở Tuý Yên lâu đều cự tuyệt hảo ý của hắn, nếu không thì tất cả thị thiếp trong phủ đều xuất thân từ Tuý Yên lâu.

"Vương gia, ba ngày trước ngươi mới cưới tể tướng chi nữ, hôm nay lại ra vào Tuý Yên lâu, nàng khiến cho ngươi không hài lòng sao?" ngồi ở trong Tuý Yên lâu, đại tướng quân Hoắc thiên ở một bên vui vẻ uống rượu.

Bọn họ là bạn tốt, từng ở sa trường sanh tử có nhau, có tình bằng hữu phi thường thâm hậu.

Trước khi Thải Hà xuất hiện, bọn họ ra vào Tuý Yên lâu, cùng nhau hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương. Lúc Thải Hà xuất hiện, Tần Mộ Phong không hề xuất hiện nơi yên hoa, hại hắn mấy tháng tịch mịch. Hôm nay không biết phát điên cái gì, lại gọi hắn cùng tiến vào Tuý Yên lâu.

Tần Mộ Phong nuốt ngụm rượu trong miệng "Đừng có nhắc đến con đàn bà hạ tiện đó trước mặt ta, trước ta không biết ả đã từng có bao nhiêu đàn ông?"

Hoắc Thiên lắc đầu, cười "Chỉ sợ ngươi ăn người ta mà lại không muốn thừa nhận."

"Lúc ta ăn nàng, nàng đã không còn là xử nữ" Trong mắt Tần Mộ Phong ánh lên một tia nguy hiểm. Hắn càng nghĩ càng lộn ruột, hắn muốn dạng đàn bà nào mà không có, nhưng lại trở thành phu của một người đàn bà hạ tiện.

"Ta đồng tình ngươi" Hoắc Thiên cười nói "Ngươi không phải là đồng nam, vậy cần gì quan tâm nàng có phải xử nữ hay không?"

Tần Mộ Phong cười lạnh "đàn bà kia cấp ta sỉ nhục, ta nhất định đòi lại gấp bội" Liễu thiên Mạch bức tử Thải Hà, lại đem thân thể không còn trong trắng tiến nhập Vương phủ, ân oán giữa hắn và Liễu gia, từng chuyện từng chuyện, hắn nhất định chậm rãi thanh toán.

Hoắc Thiên bất đắc dĩ lắc đầu "Nàng là vô tội, cái chết của Thải Hà không liên quan đến nàng"

"Cho dù không phải nàng bức tử Thải Hà, nhưng nàng chính là tai mắt của Liễu Tương" đối đãi với gian tế, hắn cũng không cần hạ thủ lưu tình.

"Ngươi cùng Liễu Tương rốt cuộc có ân oán gì?" Không cần biết là lúc nào, hắn cũng cùng Liễu Tương đối nghịch.

Tần Mộ Phong hung hăng trừng mắt liếc hắn "Ngươi không cần biết."

"Không nói thì thôi." Hắn còn không có hứng thú nghe. "Vậy còn bốn vị mỹ nhân kia hầu hạ không tốt sao, phải đến nơi này tìm khoái lạc?"

"Cho dù tốt cũng vậy." Hắn đối với đàn bà hứng thú sẽ không vượt qua ba tháng, ngoại trừ Thải Hà, bốn cái thị thiếp kia hầu hạ hắn đã nửa năm, hắn chán rồi.

"Ngươi tâm tình không tốt?" Bằng hữu nhiều năm, hắn có tâm sự Hoắc Thiên sao lại không nhận biết.

"Đều vì ả đàn bà đáng chết kia." Hắn cũng rất kinh ngạc, Liễu Thiên Mạch vốn không có mỵ lực nhưng lại làm cho hắn bị ảnh hưởng. Hắn có một cảm giác kỳ quái, cảm giác Liễu Thiên Tạch lúc nào cũng luẩn quẩn bên người hắn.

"Mộ Phong, ngươi sẽ không thực sự thích nàng chứ?" Hắn không bâo giờ cũng đem đàn bà đặt ở trong tâm trí, ngoại trừ Thải Hà, Liễu Thiên Mạch là người thứ nhất.

"Ta hận nàng." Nhắc tới người đàn bà kia, Tần Mộ Phong nghiến răng nghiến lợi.

"Tuý Yên lâu xuất hiện một vị hoa khôi, có hay không hứng thú?" Nếu nói tiếp về Liễu Thiên Mạch, hắn có thể bị Tần Mộ Phong giận cá chém thớt.

"Hoa khôi?" Túy Yên lâu luôn luốn không có hoa khôi, như thế nào xuất hiện một vị?

"Liễu Thiến cô nương mới đến hôm qua, chưa có người nào nhìn thấy dung nhan của nàng. Hoa nương truyền ra tin tức, nàng chính là nhất đại hoa khôi của tuý yên lâu. Hắn - đại tướng quân, đối với vị hoa khôi nương tử này thật có hứng thú rất lớn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tuý Yên lâu nhất đại hoa khôi? Đương nhiên là tuyệt sắc nhân gian, Tần Mộ Phong cũng có hứng thú "Như vậy thần kỳ?" Rốt cuộc là dạng gì nữ tử, tài năng có thể vượt qua đông đảo giai lệ ở Tuý Yên lâu để chiếm hàng thứ nhất sao?

Hoắc thiên tựa lưng trên ghế "Ngày mai là ngày nàng lộ diện, ngươi xem qua thì biết"

"Ngày mai đồng thời đến đây." Hắn thật sự muốn xem người đàn bà này có gì xuất chúng, có thể trở thành hoa khôi của Tuý Yên lâu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio