Đôi mắt Thiên Mạch từ từ mở ra, chớp chớp vài cái, làm bộ trở mình ngồi dậy. Hoắc Thiên nhanh chóng đến trước giường, đỡ nàng ngồi dậy, tiện tay lấy một cái gối mềm để ở sau lưng nàng, ghé vào tai nàng mà nói "Hãy cẩn thận, đừng để đụng vào vết thương."
"Ân" Trái tim Thiên Mạch đập rộn lên, bên tai nóng rực, bối rối lùi về phía sau, cùng Hoắc Thiên giữ một khoảng cách nhất định, đưa tay ra đón lấy bát thuốc.
"Đừng cử động, để ta đút cho ngươi, cẩn thận vết thương." Hắn bất đắc dĩ nói, nàng tựa hồ đã thất thố, nàng không kịp quay đi nên toàn bộ vẻ mặt của nàng đã bị hắn nhìn thấy hết, tại sao trong lòng hắn vẫn không thể tự khống chế mà cảm thấy đau đơn? Nỗi đau tột đỉnh này như những con sóng mãnh liệt bao phủ lấy hắn nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu buông tay, hợp rồi lại tan, cứ như vậy tuần hoàn, hắn vĩnh viễn cũng không thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Thiên Mạch lạnh lùng từ chối "Cám ơn Hoắc Thiên đại ca, để ta tự mình uống thuốc. Ta mà không đứt tay đứt chân, cũng không phải là người tàn phế."
"Hả, hả...Vậy cũng được." Ngoài việc cảm giác xấu hổ và chua xót ra thì còn cái gì nữa?
Thiên Mạch nhắm mắt lại, lấy một tay bịt mũi, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra liếm nước thuốc, cảm giác đắng ngắt làm cho nàng run lên, Thiên Mạch lắc đầu, mạnh mẽ khiếu nại "Rất đắng a, rất đắng a, không uống."
Hoắc Thiên không thể không lo lắng, lập tức đi đến bên bàn lấy một viên mứt quả, vội vã đưa đến trước mặt nàng, miệng thúc giục "Mau, mau ăn viên mứt quả này cho hết đắng."
Cho đến khi Thiên Mạch đem viên mứt quả bỏ vào trong miệng thì lông mày của nàng mới không còn nhíu lại nữa, ánh mắt chờ mong nhìn về phía trước, chép chép mỉệng, thẳng thắn đến đáng yêu, ngón tay chỉ chỉ vào chỗ mứt quả còn lại ở trên bàn, lúm đồng tiền hiện ra, tiếng nói giống như châu ngọc rơi trên đất "Ta còn muốn cái kia." Đúng là mứt quả ngon hơn thuốc nhiều.
Nụ cười của nàng rạng rỡ như mặt trời mọc ở hướng đông, ánh sáng chói loà chiếu thẳng vào trong trái tim của Hoắc Thiên. Hắn chăm chú nhìn nàng, con ngươi trong suốt như pha lê ẩn chứa sự chân thành và chấp nhất.
Hoắc Thiên cảm thấy rất vui vẻ, lấy một viên mứt quả trên đĩa đút cho nàng ăn, khó có thể kiềm chế được sự sung sướng trong lòng "Ngươi thích ăn cái này sao?"
"Ta rất thích ăn đồ ngọt." Thiên Mạch lại bốc thêm một viên mứt quả ăn đến ngon lành. Nàng hoàn toàn không biết nụ cười ngây thơ của nàng khiến cho nam tử bên cạnh vô cùng hưng phấn.
"Ta chưa từng thấy ngươi ăn cái này." Hắn tự cho là đúng, một nữ tử thanh cao như nàng không phải luôn khinh thường những món đồ ăn vặt này sao. Có lẽ bản thân hắn cũng không hiểu thấu được nàng. Có thể chuẩn bị mứt quả cho nàng, trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn. Hiện giờ thấy bộ dạng thích thú khi ăn đồ ngọt của nàng, hắn thấy mình đã làm đúng.
Thiên Mạch nghe vậy lập tức xìu mặt xuống, nụ cười rạng rỡ cùng gương mặt vui vẻ đã biến mất, cái còn lại chỉ là sự thê lương bi thiết và cảm giác mất mát "Đó là bởi vì Vương phủ ngoài bữa ăn chính ra thì cái gì cũng không cho ta ăn. Không có nước uống, không có hoa quả, không có đồ ăn vặt. Nhân gian địa ngục cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong lòng Hoắc Thiên cảm thấy khó chịu, trong đáy mắt lộ ra một tia sắc lạnh, hắn sủng nịnh vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, nhẹ nhàng an ủi "Nếu ngươi thích thì lúc nào cũng có thể đến tướng quân phủ, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi."
"Được" Mứt hoa quả trong miệng đột nhiên mất đi mùi vị, một luồng khí ấm áp chạy dọc toàn thân, cảm giác thoải mái cực kỳ. Tư vị được người yêu thương quan tâm thật sự là ngọt ngào, so với mứt quả trên tay còn muốn ngọt hơn.
Hoắc Thiên đối với nàng thật tốt, tốt như Nhị sư trượng đối với Nhị sư phó vậy.
Một đĩa mứt quả bị ăn sạch bách còn thuốc thì một ngụm cũng không có uống.
Hoắc Thiên nhìn nàng đang chép chép cái miệng nhỏ nhắn, bất đắc dĩ nhún nhún vai, đem cái đĩa không đặt lên trên bàn, dịu dàng khuyên nhủ "Hiện tại nên uống thuốc, lần này nhất định phải uống, biết không?"
Vừa nghe đến từ thuốc, Thiên Mạch bất giác nhíu mày. Tròng mắt vừa chuyển, trong mắt loé lên tia sáng "Hoắc đại ca, ta muốn ăn điểm tâm ngọt, ngươi đi bảo người hầu làm cho ta đi, ta sẽ tự uống thuốc."
"Được" Liễu Thiên Mạch là một nữ tử cao ngạo lạnh lùng, là dạng nữ nhân nói được làm được. Hắn không hề nghi ngờ nàng chút nào, mở miệng đáp ứng.
Thiên hạ đệ nhất thông minh cũng có lúc đoán sai, hắn vừa mới xoay người đi, Thiên Mạch đã dáo dác nhìn ra bên ngoài. Nhìn bóng dáng hắn biến mất, Thiên Mạch đi chân đất xuống giường, đem bát thuốc đen tuyền đổ vào trong chậu hoa. Nàng xem nước thuốc ngấm dần xuống đất, che miệng cười trộm vài tiếng, sau đó bưng bát không quay về giường ngủ.
Liễu Thiên Mạch cũng có lúc bướng bỉnh như thế.
Nàng lấy trong chiếc vòng tay bạch ngọc ra một viên thuốc màu hồng, nhét vào trong miệng, chậm rãi nhắm mắt lại. Một trăm bát thuốc cũng không bằng một viên thuốc của nàng
Một lúc lâu sau, thanh âm thuần hậu của Hoắc Thiên từ từ vang lên, một cái bóng đen in trên cửa sổ. Thiên Mạch mơ màng mở mắt, nói bằng giọng ngái ngủ "Vào đi." Cảnh cửa bị Hoắc Thiên đẩy ra kêu "kẹt" một tiếng. Lúc Hoắc Thiên đi vào, nhìn thấy cái bát sứ trắng có vân hoa màu xanh để trên bàn chỉ còn lại một ít nước màu đen, hắn cười hài lòng "Ngoan lắm."
Thiên Mạch vươn cái lưỡi liếm liếm khoé miệng, thổn thức nói "Rất đắng a, rất đắng a. Ngươi xem, đầu lưỡi của ta còn có màu đen đây nè, ta không lừa ngươi đâu."
Hoắc Thiên nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, không nhịn được cười ra một tiếng. Một tay che miệng, một tay cầm cái bát không lên, cười mỉa "Ngươi bị bệnh, phải tiếp tục ngoan ngoãn uống thuốc.
"Ta sẽ ngoan ngoãn ăn, có hay không điểm tâm ngọt để hết đắng a." Nói đến điểm tâm ngọt, Thiên Mạch đang bướng bỉnh cũng phải chảy nước miếng.
Bộ dạng khờ dại, thuần khiết, ngốc nghếch như thế này Hoắc Thiên mới nhìn thấy lần đầu tiên, nhìn vào đôi mắt mị hoặc của nàng, Hoắc Thiên lập tức di chuyển tâm mắt, vội vã quay đầu đi chỗ khác.
Nàng là nữ nhi của tể tướng. lại là thiếp của Bình Nam Vương, vậy mà khi nói đến món điểm tâm lại lộ ra cái vẻ mặt này, giống như một tiểu hài tử mong chờ đồ ăn vặt.
Liễu gia trước kia đã đối xử với nàng như thế nào? Bình Nam Vương lại đối xử với nàng ra sao?
"Có, nếu ngươi thích, có thể ăn mỗi ngày." Sau khi nói xong, hắn quay người chậm rãi đi ra khỏi phòng, nàng nhìn theo bóng lưng cao lớn tiêu sái của hắn. Một cơn gió lạnh thổi qua, tay áo bay lên, tất cả tinh hoa ẩn dấu vào trong, thần vận siêu quần xuất chúng.
"Lúc ta trở về, có thể đóng gói cho ta được không?" Thiên Mạch mắt sáng rõ, không hề dấu vẻ thèm thuồng. Thấy hắn sắp rời đi, vội vã thúc giục. (đã ăn rồi còn bắt người ta gói đem về )
Hoắc Thiên quay lại cười với nàng "Đương nhiên có thể."
******
Đêm đã khuya, đêm đông đặc biệt yên tĩnh, những cơn gió lạnh thấu xương đang gào thét ngoài cửa sổ. Tiếng gió thổi nghe có vẻ giống như tiếng kể chuyện của một hồn ma chết oan, từng thanh âm thê lương ai oán, những nụ cười âm hiểm liên tục vang lên. Làm cho người ta không thể không kinh hãi.
Đúng lúc này, Bình Nam Vương đại giá quang lâm.
Đột nhiên nghe được tin tức này, Thiên Mạch có hơi sửng sốt.
Đêm đã khuya, Tần Mộ Phong tới đây làm gì? Chẳng nhẽ muốn khởi binh hỏi tội sao? Hắn vì Liễu Tự Hoạ mà vội vã đến đây đòi công đạo.
Không thể giải thích nổi cảm giác chua xót đang dâng lên trong lòng, bất giác một nụ cười lạnh như băng đá hiện lên trên môi nàng.
Ngẩng đầu, ánh mắt của nàng giống như một thanh kiếm sắc bén. Nàng chờ, chờ Tần Mộ Phong mang người đến hỏi tội.
Nàng nhìn hắn ngạc nhiên, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy yên tâm. Gương mặt hắn mệt mỏi, mồ hôi thấm ướt áo bào. Sắc mặt tuy mệt mỏi xanh xao nhưng đôi mắt vẫn rất tinh tường, trong đáy mắt còn chứa đựng một tình yêu say đắm. Thiên Mạch theo bản năng quay mặt đi, lại bất ngờ rơi vào một vòng tay ấm áp. Mùi hương bạc hà tự nhiên phân tán trong không khí, một hơi thở ấm áp như ánh nắng mặt trời bao phủ lấy nàng, cảm giác ấm áp này khiến cho Thiên Mạch thấy thích thú đến mức không hề muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Mộ Phong.
"Thiên Mạch." Thiên Mạch ngẩng đầu,nhìn thấy thấy trong mắt hắn có sự ôn nhu cùng cưng chiều, trái tim tự nhiên đập thình thịch. Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng tim đập vang lên một cách rất rõ ràng.
Hắn vùi sâu vào trong cái cổ trắng nõn của nàng, tham lam hít lấy mùi thơm hoa quế trên người nàng, sau đó bực bội nói "Ta nghe hạ nhân nói nàng té xỉu, nàng có biết ta lo lắng thế nào không, nếu đã tỉnh lại sao không về Vương phủ?" Bên tai vai lên một giọng nam nhân rất quyến rũ, cơ hô khiến cho người ta trầm mê.
"Ngươi không phải mang người đến hỏi tội sao?" Đôi môi run lên, nàng nghiêng, đầu dựa vào đôi vai rộng của hắn. Hai tay do dự hồi lâu không biết có nên ôm hắn hay không. Cuối cùng nàng cũng thuận theo trái tim mình, đem hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn.
"Cái gì mà mang người đến hỏi tội, người ta lo lắng nhất chính là nàng." Tần Mộ Phong vẫn như cũ vùi đầu vào cổ nàng, không hờn giận mà nói. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ Thiên Mạch, một sự tê dại giống như dòng điện lưu chuyển khắp tứ chi nàng, giống như gió xuân thổi vào mặt, làm cho nàng choáng ngợp.
"Nhưng là, nàng đang mang thai." Mỗi khi nghĩ đến chuyện này nàng thuỷ chúng vẫn có cảm giác hờn giận.
"Nữ nhân kia nói bị nàng hãm hại nên mới sảy thai, ta kêu ngự y đến xem xét mới biết nữ nhân kia thực chất không có mang thai, ngay cả Hoắc Thiên cũng bị nàng lừa." Đối với việc Liễu Tự Hoạ mang thai, trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ, giọng nói bình thản không có chút gợn sóng.
"Nàng đã có dự liệu." Thiên Mạch thản nhiên nói.
"Nữ nhân kia dùng thuốc làm thay đổi mạch tượng." Giọng nói của Tần Mộ Phong tự nhiên trở nên nặng nề "Ta vẫn hoài nghi Liễu Tự Hoạ bày trò nên sai người đi kiểm tra gian phòng kia, mới biết được trong phòng có một cái chậu có thể mê hoặc tâm trí gì gì đó. Ta bị người ta lừa, đừng trách ta."
Trách hắn? A, nàng có tư cách gì. Liễu Thiên Mạch nàng chỉ là một cái tiểu thiếp nho nhỏ không đáng nhắc đến. Nghĩ đến cái này, trong lòng nàng lại cảm thấy đau nhức.
"Ta không có tư cách, ta chỉ là một tiểu thiếp, là một trong số những nữ nhân của ngươi." Đã trải qua nhiều sóng gió như vậy mà Tần Mộ Phong vẫn không chịu thừa nhận hắn yêu nàng. Nếu hắn không hứa hẹn gì với nàng thì nàng có tư cách gì để trách hắn?
Bỗng dưng, một cánh tay cứng rắn siết chặt lấy eo của Thiên Mạch, đau đến mức khiến cho nàng phải khắc cốt ghi tâm.
Một lúc lâu sau, đôi môi của Tần Mộ Phong ghé vào bên tai Thiên Mạch, nhẹ nhàng thở dài.
Tần Mộ Phong từ từ buông nàng ra, hai tay giữ lấy bả vai của nàng, con ngươi đen chằm chú nhìn nàng, hắn giống như biết được nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn nhìn nàng chân thành, gằn từng câu từng chữ "Từ nay về sau, nàng là nữ chủ nhân duy nhất của Bình Nam Vương phủ, là nữ nhân duy nhất của Tần Mộ phong ta."
Trong lòng Thiên Mạch chấn động "Có ý gì?" Nhìn cả người Tần Mộ Phong được bao phủ bởi ánh trăng màu bạc, khiến cho người ta như túy như si, đã làm khuấy động trái tim của Thiên Mạch. Bàn tay nắm chặt lại, đáy lòng lại có một tia chờ mong.
"Các nàng đều đã bị ta cho đi, từ nay về sau, Bình Nam Vương phủ chỉ có một vị phu nhân." Ánh mắt cười của hắn giống như trăng non sáng tỏ trong trời đêm. Đây là lời hứa hẹn của hắn đối với Liễu Thiên Mạch, hiện giờ, hắn đã làm được.
Từ nay về sau, hắn chỉ có một nữ nhân.
Hốc mắt của Thiên Mạch nóng lên, nước mắt chảy vòng quanh "Ngươi cần gì phải làm như vậy?" Tình cảm giữa bọn họ chỉ là những món tiền sắp được giao dịch. Nàng đến tột cùng có cái gì tốt mà có thể làm cho một kẻ phong lưu như hắn hồi tầm?
"Ta chỉ muốn nàng." Tần Mộ Phong đưa tay ra vuốt mái tóc dài của nàng, yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng, giống như trên mặt nàng đang dính cái gì vậy.
Bàn tay Thiên Mạch nắm chặt, giọng nói của nàng gần như run rẩy "Kia...Thải Hà? Liễu Thiến thì sao?" Một câu vô cùng đơn giản nhưng phải có một dũng khí rất lớn mới có thể nói ra. Nàng nhìn trộm hắn, thấy sắc mặt hắn vẫn chưa biến đổi, ý cười trong mắt bỗng dưng biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa đang chớp động.
Yêu càng sâu đậm, càng sợ phải đối mặt với chân tình của Tần Mộ Phong. Nàng sợ hãi, nàng sợ nàng sẽ nghe được đáp án mà nàng không muốn nghe. Trong cái gọi là tình yêu, nàng yếu đuối vô lực, không có dũng khĩ để đối mặt với nó.
Trong đôi mắt đen của Tần Mộ Phong hiện ra một tia ảm đạm, hắn hít một hơi thật sâu "Thiên Mạch, ta không muốn lừa nàng. Ta yêu Thải Hà, trước sau như một. Đối với Liễu Thiến, ta thưởng thức nàng, thích nàng. Ta vẫn yêu Thải Hà, bời vì Thải Hà đã chết, nàng ấy không thể tranh đấu với nàng. Còn về phần Liễu Thiến, ta vẫn sẽ đi tìm, nhưng ta sẽ không lấy nàng ấy. So với Liễu Thiến, ta thích nàng hơn. Nếu nàng không tồn tại, ta sẽ giữ Liễu Thiến lại bên người. Nhưng hiện tại, nàng là nữ nhân duy nhất ta muốn giữ lại bên người." Bất tri bất giác, bóng hình xinh đẹp của Thiên Mạch đã in sâu trong trái tim hắn. Trừ nàng ra, trong lòng hắn không thể chứa đựng bất cứ nữ nhân nào khác.
Tần Mộ Phong không biét bản thân có yêu nàng hay không, nhưng là hắn biết mình không thể không có nàng. Nàng sinh ra là để dành cho hắn, là một nửa không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Mất đi Thải Hà, hắn tuyệt đối không cho phép mình lại mất đi nàng.
Giọng nói của hắn bay đến bên tai Thiên Mạch, tựa như mây trắng bay trên chín tầng trời cao, lại giống như bong bong nước dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, như thực như mơ, hư không xa tắp.
Một giọt nước mắt nóng bỏng trào ra từ mi mắt, nặng nề rơi lên váy, giống như tình yêu không trọn vẹn của nàng "Mộ Phong..Ta yêu chàng." Nàng yếu ớt nỉ non. Nàng toàn tâm toàn ý yêu thương hắn đồng thời cũng muốn hắn một lòng một dạ với nàng. Nàng thầm mong mình có được một tình yêu trọn vẹn.
Là nàng đã đến muội sao? Tất cả đều đã muộn sao? Vì sao hắn thuỷ chung không chịu nói ra ba chữ kia? Vì cái gì không thể cho nàng miình tình yêu trọn vẹn?
Nàng có điểm nào không bằng Thải Hà, vì sao Tần Mộ Phong không thể nói một câu ta yêu nàng?
Là nàng đã quá tham lam? Hay là Tần Mộ Phong đối với nàng vô tình?
Không, hắn yêu nàng, nàng biết chắc chắn như vậy, Tần Mộ Phong thực sự rất yêu nàng. Nếu yêu, vì sao lại chôn dấu ở tận đáy lòng, không thể cho nàng một câu trả lời rõ ràng?
Cái nàng muốn, chính là ba chữ vô cùng đơn giản kia thôi. Thế nhưng thật sự khó khăn đến vậy sao? Một kẻ luôn bừng bừng khí thế, oai phong lẫm liệt, phong lưu phóng khoáng như hắn lại không dám đói mặt với tình cảm chân thật của mình.
Thiên Mạch nàng tự xưng thiên hạ đệ nhất lại bại trong tay một nữ nhân đã chết. Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Máu, trong nháy mắt ngưng trệ, hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân truyền tới trái tim, lan rộng ra khắp cơ thể.
Hai cánh tay của Thiên Mạch gắt gao ôm chặt lấy Tần Mộ Phong, tựa hồ muốn hắn cùng nàng chia sẻ những đau đớn khổ sở, chua xót đắng cay trong lòng. Mặt nàng chôn sâu ở trong ngực hắn, ngăn không cho nước mắt rơi ra ngoài. Nàng chán ghét sự yếu đuối của bản thân, nàng không muốn hắn nhìn thấy sự kém cỏi của nàng.
Trong trò chơi này, bọn họ đều thua. Phi Yến đại danh lừng lẫy đã thất bại, thất bại thảm hại. Nhưng nàng nguyện ý, nguyện ý vì hắn mà trầm luân.
Hơi thở nóng bỏng của hắn không ngừng nhắc nhở nàng, Tần Mộ phong hắn vĩnh viễn để lại trong lòng Liễu Thiên Mạch nàng một dấu ấn khó quên