Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

chương 258: 258: phẫu thuật trị liệu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thích Vy ngước cằm lên: “Bổn Vương phi có cách riêng của mình để trị liệu thành công, nhưng khâu vết thương cũng không phải là chuyện trong chốc lát, có lẽ cần trị liệu hai lần, ba lần thậm chí là nhiều hơn, quá trình chữa trị sẽ rất lâu, sau khi đợt điều trị kết thúc thì vẫn cần thời gian dài để hồi phục, cuối cùng phục hồi đến mức độ nào thì phụ thuộc vào ý chí nghị lực của người bệnh”.

Cái này không liên quan y thuật của nàng, vết thương kiểu này không thể cứ uống mấy bài thuốc gia truyền là có thế hồi phục trong thời gian ngắn, gãy xương bình thường còn cần một trăm ngày mớl lành lặn, huống gì đây là đứt chân.

“Bổn Vương phi cũng muốn nhắc nhở Giang đại nhân, nên bắt đầu điều trị càng sớm càng tốt, nếu bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất thì xác suất chữa lành sẽ giảm đi rất nhiều”, đến lúc đó thần kinh hoại tử, dù nàng có là thần tiên cũng không cứu được.

“Lão gia…”, Giang phu nhân vô thức nhìn Giang Ninh Viễn, muốn xin ý kiến của ông ta, nhưng gương mặt lại hiện lên nổi lo về hậu quả nếu bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất mà Thích Vy nói.

Giang Ninh Viễn nhìn trướng tử mặt không chút màu máu nằm trên giường, không do dự nói: “Vậy thì nhờ Vương phi chữa trị cho Hàn Nhi, có gì cần, Vương phi cứ nói”.

“Đã thế thì ký vào đơn đồng ý phẫu thuật và đơn miền trừ trách nhiệm này trước đi”.

Đơn đồng ý phẫu thuật? Đơn miễn trách nhiệm? Là gì thế?

Mọi người đều ngơ ngác.

Thích Vy đã chuẩn bị trước một mẫu, chỉ cần thêm vài nội dung khớp với tình trạng của Giang Mộc Hàn vào nữa là có thể sử dụng được rồi.

Giang Ninh Viễn đọc lướt qua đơn đồng ý, trên đó liệt kê tất cả những rủi ro, biến chứng có thế xuất hiện và lời tuyên bố không chịu trách nhiệm.

Cứu người là cứu người, để đề phòng trong quá trình điều trị xảy ra bất trẳc gì, bản thân đã bỏ công sức mà sau đó còn bị giận chó đánh mèo vu oan nữa thì không tốt, nên nói rõ ràng trước thôi.

Giang phu nhân cũng đọc lướt qua nội dung, phản ứng đầu tiên của bà ta là cau mày, bà ta cảm thấy những điều kiện trên đó đều có lợi cho Dục Vương phi chứ không có lợi cho họ, ngộ nhỡ con trai bà ta chữa trị xong lại bị gì thì phải làm sao? Họ có thể tìm ai để chịu trách nhiệm đây?

Vẫn là Giang Ninh Viễn khá lí trí, chỉ một câu đã khiến Giang phu nhân thông suốt.

“Sẽ không có gì tệ hơn tình trạng hiện tại nữa đâu”.

Giang phu nhân lặng thinh.

Đúng thế, chân gần như sẳp bị phế, có tệ đến mấy cũng không đến mức như hiện giờ, đây chỉ là một chút khả năng nhỏ có thể xảy ra thôi, cũng chưa chắc sẽ xảy ra.

Cho đến nay, có bệnh nhân nào từng được Dục Vương phi chữa trị mà không hồi phục đâu nhỉ?

Giang Ninh Viễn nhanh chóng ký tên vào đơn đồng ý, Thích Vy hài lòng thu dọn đồ đạc rồi mới dặn dò: “Tiếp theo, làm phiền những người không liên quan đợi bên ngoài.

Ngoài ra chuẩn bị thêm ít vải gạc sạch để trải cho bệnh nhân nằm, phơi xong thì đem đến dùng”.

NÓI rồi nàng ra hiệu cho Hồng Liên lấy dụng cụ ra.

Dụng cụ phẫu thuật, rượu khử trùng tự chế, áo choàng phẫu thuật, khẩu trang, mũ trùm đầu, thuốc gây tê để đảm bảo quá trình điều trị không bị mất máu quá nhiều, còn phải chuẩn bị túi truyền máu và Ống truyền máu tự chế,… Còn các túi máu thì đợi Thanh Đại đưa người nhà họ Giang đi thử nhóm máu, ai phù hợp thì người đó hiến máu.

Mọi người thấy nàng chuẩn bị kỹ lưỡng và đầy đủ như thế, mặc dù không biết mấy thứ kia dùng để làm gì, nhưng ít nhất họ thấy nàng có chuẩn bị chu đáo thì cũng yên tâm về cách làm của nàng hơn.

Mẳt Thái y sáng ngời, lòng tràn ngập tò mò, vốn dĩ muốn tự đề nghị mình có thể ở lại nhưng lại lo lắng mình sẽ phản ứng quá lớn sau khi nhìn thấy quá trình trị liệu hiếm thấy, làm ảnh hưởng đến việc chữa trị.

ồng ta do dự một lúc, CUỐI cùng vẫn thầm thở dài, rời khỏi phòng cùng với vợ chồng Giang Ninh Viễn đang định đi chuẩn bị đồ.

Đợi những người không liên quan đi hết, Thích Vy nói với Thanh Đại và Hồng Liên: “Lát nữa cứ làm theo quy trình cũ! Một người đưa dao phẫu thuật cho ta, một người giúp đỡ làm sạch chất bẩn trong vết thương, lúc làm thì nhớ lau mồ hôi giúp ta”.

Sau đó lại dặn dò A Tứ: “Cơ hội quan sát hiếm có, ngươi cứ đứng bên cạnh nhìn là được, phẫu thuật kết thúc, ta sẽ kiểm tra bài”.

A Tứ lập tức lấy lại tinh thần: “Vâng thưa Vương phi, nô tài nhất định sẽ nghiêm túc học hỏi”.

Đến khi các vật dụng cần đã chuẩn bị xong, cuộc phẫu thuật bắt đầu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio