Ngày tiếp theo, nhìn một thân quân trang hiên ngang oai hùng, phút chốc Ngạo Tình lơ đãng, choáng váng. Trong thoáng chốc, một bàn tay đưa ra ôm nàng, đỉnh đầu vang lên tiếng nói dịu dàng như nước giống như làn nước ấm chảy vào trái tim nàng.
"Ta chờ nàng."
Ngạo Tình cảm nhận mùi hương quen thuộc, ngẩng đầu nhìn kỹ gương mặt tuấn tú, chậm rãi nhìn ngắm mỗi một chỗ đều nhìn thật kỹ, ánh mắt dừng lại ở bờ môi khêu gợi, bên trong tận cùng khóe môi có một vết thương nhỏ, phải nhìn thật kĩ mới có thể phát hiện ra.
Ngạo Tình cười mờ ám, gật đầu đáp ứng. Phong Dạ Hàn đột nhiên nhớ tới kích tình tối hôm qua, vẻ mặt không ngừng lúng túng.
Gần đây ánh mắt của Băng Tâm sắc bén như mắt chim ưng, tự nhiên có thể nhìn thấy trao đổi ánh mắt của hai người, trong lòng thở dài, cô gia thật đáng thương, tự nhiên lại đụng phải một sắc quỷ như tiểu thư.
"Chăm sóc tốt tiểu thư." Phong Dạ Hàn nhìn lướt qua Băng Lam cùng Băng Tâm, nghiêm túc nói.
"Vâng thưa cô gia." Hai người đồng thanh, rất cung kính cúi đầu đáp.
Cô gia? Sắc mặt Phong Khiếu Thiên kéo ra. Mọi người phản ứng liên tiếp.
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Phong Dạ Hàn trực tiếp lên ngựa, sau lưng bốn người Xuất Nguyệt chắp tay hướng Ngạo Tình nói lời tạm biệt, "Vương phi, bảo trọng." Dứt lời, thấy Ngạo Tình khẽ gật đầu, lập tức không hẹn mà cùng lên ngựa.
Thái tử không kiên nhẫn chờ nên đã sớm ở trên ngựa, hắn không hề lưu luyến ánh mắt dịu dàng của thái tử phi cùng Bách Lý Chi Nhu chút nào.
Đốc đốc đốc.
Nhìn bóng người càng lúc càng xa, tiếng võ ngựa mơ hồ, Ngạo Tình hít một hơi thật sâu.
"Ngạo nhi, không ở thêm mấy ngày?" Phong Khiếu Thiên là người đầu tiên liên tiếng hỏi
"Không, nhi thần đã chuẩn bị xong tất cả, lập tức trở về biên cương." Ngạo Tình xoay người, cung kính hành lễ.
Nhìn thấy ba con ngựa ở bên cạnh, cũng biết Ngạo Tình ý đã quyết, cũng đành để cho nàng đi thôi.
"Hoàng thượng, có thể để nô tì cùng Hàn vương phi hàn huyên mấy câu không?" Chẳng biết lúc nào, Nhu phi từ phía sau đã đi lên. Một thân cung trang nhẹ nhàng, sắc mặt tiều tụy, chắc hẳn những ngày qua không dễ chịu.
Phong Khiếu Thiên tự biết nỗi khổ trong lòng Nhu phi, gật đầu đồng ý.
Ngạo Tình nhìn mỹ phụ mềm mại như vậy, trong lòng dâng lên vài tia thương hại, dù sao nàng cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh mới sinh ra Phong Dạ Hàn, chỉ là một lúc sơ sót để cho người khác thừa cơ làm máu mủ chia lìa năm.
Đi tới chỗ hẻo lánh, sau khi hành lễ Ngạo Tình liền nói "Không biết Nhu phi nương nương có gì phân phó?"
"Ngạo nhi, ta... " Chưa nói lệ đã rơi đầy mặt, nhìn từng hàng lệ trong suốt của Nhu phi, lòng của Ngạo Tình mềm nhũn.
"Nhu phi nương nương không cần như thế, muốn Hàn tiếp nhận người, còn cần chút thời gian, dù sao hai mươi ba năm nay trong lòng hắn đều là người kia." Nghe được những lời này của Ngạo Tình, Nhu phi vui mừng gật đầu.
Nhu phi khẽ lau lau nước mắt nước, từ trong lòng ngực móc ra một vật: "Giúp ta đưa cho Hàn Nhi."
Ngạo Tình biến sắc, hắc ngọc Lang Đầu, là tín vật của người đứng đầu Tây Vực Lang Nha. Nàng Á khẩu không trả lời được.
Nhu phi nương nương áy náy cúi thấp đầu, tâm tình muốn chết cũng đều có rồi.
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ngựa chạy hết tốc lực bốn ngày bốn đêm trở lại Hầu phủ. Cũng không nghỉ ngơi, nàng trực tiếp triệu tập ba vị thúc thúc, thẩm thẩm, cùng các di nương đến đại viện.
Ống tay áo Ngạo Tình vung lên, một túi gấm có thêu Thược Dược tượng trưng cho phúc, bức tranh thêu Mẫu Đơn cùng ba phong thư ném lên bàn đá, cười lạnh nói: "Ba vị thẩm thẩm, xem kỹ một chút, những thứ này đều là kiệt tác của các ngươi."
Ba người vừa nhìn, sắc mặt chợt biến, nhất thời, cùng nhau quỳ rạp xuống cầu xin tha thứ. Đám người Bách Lý Dung Bác nghi ngờ, rối rít lần lượt nhìn thư, sắc mặt trầm xuống.
"Chát" một tiếng, cái tát vang dội một tiếng, Bách Lý Dung Bác gầm lên: "Ngươi thật là một đố phụ, cư nhiên giựt giây Chi Nhu hại Ngạo nhi, ngươi... Ngươi quả thật không có thuốc nào cứu được, hôm nay ta Bách Lý Dung Bác liền hưu đố phụ này, đúng là độc phụ."
"Phu quân, ta biết sai rồi, về sau ta sẽ không thế nữa, sẽ không tái phạm nữa." Nhị thẩm quỳ dưới chân Bách Lý Dung Bác cầu xin.
"Hừ! Không dám? Biến, cút ra khỏi Bách Lý gia ta." Nhị thúc nhấc chân đá một cái ngay giữa ngực Nhị thẩm, phốc.
Bách Lý Dung Thụy, Bách Lý Dung Lỗi cũng tức giận, quát mắng thê tử của mình. Ba người vốn đã chịu đựng các nàng lâu rồi, hiện tại trên tay có bằng chứng dựa vào, tự nhiên cũng có chút khí thế gia chủ.
"Ta sớm đã nói, nếu như các ngươi còn muốn sống ở Hầu phủ, nên an phận, ít bày trò. Lại còn dám đem chủ ý đó nhằm vào ta, có phải dựa vào việc tình cảm nhiều năm của ta cùng ba vị thúc thúc không tốt chứ gì." Ngạo Tình lạnh lùng nhìn ba khuôn mặt làm cho người ta mất hết khẩu vị bên dưới, thở dài lắc đầu.
"Ba vị thúc thúc, ta đã nói rồi, ba người giờ là đương gia của Hầu phủ, chuyện của ba vị thẩm thẩm cũng do ba người quyết định. Hơn nữa hoàng thượng cũng cam kết, người thừa kế tước vị Hầu phủ sẽ do gia gia quyết định, cho nên Ngạo nhi hi vọng mọi người có thể cùng nhau cố gắng, cạnh tranh công bằng để đạt được tước vị này."
Ba người Bách Lý Dung Bác không khỏi kích động, gật đầu nói phải, chúng di nương tươi cười lúm đồng tiền như hoa, ai cũng cảm thấy loại cảm giác khổ tận cam lai.
Cuối cùng sau khi thương nghị, nể tình họ dù sao cũng là nhạc mẫu của đương kim thái tử cùng các vị Thân Vương, hưu thư có thể miễn, giam lỏng ở Từ Đường Hầu phủ, cả đời ăn chay niệm Phật, rửa sạch tội nghiệt, vì con cháu cầu phúc.
"Nhị thúc, Tam thúc, Tứ thúc, Ngạo nhi gần đây phải xa nhà một chuyến, đại khái chừng một tháng, cho nên chuyện ở nhà mọi người phải vất vả quan tâm rồi." Ngạo Tình cười nhìn ba vị thúc thúc, thật ra thì bản tính bọn họ cũng không tệ, chính là nhất thời đi nhầm đường, hiện tại lãng tử quay đầu, khẳng định trong lòng gia gia nhưng nở hoa.
"Ngạo nhi, ngươi nói gì vậy, nếu không phải là ngươi nhiều năm khổ tâm kinh thương, Hầu phủ chúng ta sớm đã bị vét sạch, người làm thúc thúc như ta thật hổ thẹn với phụ thân và đại ca đại tẩu a!" Đôi mắt Bách Lý Dung Bác ướt ướt nói.
Hai người Bách Lý Dung Thụy cũng vô cùng áy náy.
"Quá khứ đã qua liền đi qua, quan trọng là về sau, các vị thúc thúc cần phải làm tấm gương tốt, khiến các hầu nhi(khỉ con) sau này cũng trờ thành những nam nhi đỉnh thiên lập địa." Ngạo Tình cười nói giỡn.
Hầu nhi? Ba vị thúc thúc cười ha ha, chúng di nương cũng che miệng mà cười.
Ngạo Tình kéo tay các vị di nương, đặt chung một chỗ, "Về sau chuyện trong nhà, các vị di nương cần phải đồng tâm hiệp lực, không cần tranh đấu gay gắt như ba vị thẩm thẩm, cuối cùng đều không có kết quả tốt."
Chúng di nương đều nhanh chóng gật đầu, nước mắt chảy ra đầy cảm kích. Ngạo Tình lấy từ ngăn kéo ra một chùm chìa khóa, giao cho Đại di nương Lan Lăng "Lan di nương, đây là chìa khóa tổng kho Hầu phủ, về sau nội vụ trong phủ phiền người rồi. Ngạo nhi cũng bớt lo hơn nhiều. Có cái gì không hiểu di nương có thể tìm lão quản gia."
Mọi người sững sờ, nhất là Bách Lý Dung Bác, trong đầu trống rỗng.
Lan Lăng sững sờ, không thể tin nhìn Ngạo Tình, âm thanh kích động: "Nhị tiểu thư, ta... "
Ngạo Tình vỗ nhẹ tay nàng ấy: "Ngạo nhi tin tưởng Lan di nương, tin tưởng ngươi có thể dẫn dắt các vị di nương quản lí tốt Hầu phủ."
Bên trong đại đường trầm mặc một hồi, một mảnh tiếng hút khí.
"Nhị tỷ tỷ." Khe cửa càng mở càng lớn, mấy đầu hầu tử chen lấn đi vào.