Chương :
"Chắc hẳn Lạc lão tiên sinh vẫn không biết hàn thiềm Bảo Châu dùng như thế nào, đây chính là thứ mà đệ tử chân truyền của Lăng gia dùng để luyện tâm pháp phụ trợ cho Phượng Hoàng kiếm." Ngạo Tình chợt nghiêm mắt liếc nhìn, khiến Lạc Nam chột dạ một hồi: " Qua một đêm, Lăng gia chúng ta bị thảm sát diệt môn, bảo bối mất đi toàn bộ đều ở Khổng Tước Sơn Trang, thật là kỳ quái?"
Lời này vừa nói ra, sự ngờ vực của mọi người nổi lên, nhiều ánh mắt hướng về phía Lạc Nam.
"Ngạo nhi, con nói thật sao, hàn thiềm Bảo Châu cũng là của Lăng gia chúng ta sao?" Lăng Ngữ Thu lại nói, kinh ngạc không thua gì bất luận kẻ nào.
"Ngữ Thu di, đây đều là mẫu thân nói. Chỉ là mẫu thân không thích chém giết, cũng không muốn Ngạo nhi canh cánh trong lòng, nhưng mà bây giờ có người muốn dụ Ngạo nhi đi ra, Ngạo nhi cũng đành phải thuận tiện thu hồi lại. Ngữ Thu di, hãy cố gắng nhìn cho tốt, có đôi khi nhìn thấy cũng không phải sự thật, mà dùng tâm mới nhìn thấy. Ngạo nhi còn có việc, ngày khác sẽ tìm Ngữ Thu di, bảo trọng."
Thấy mục đích đã đạt được, một tay Ngạo Tình cầm Bảo Châu, một tay cầm tay Phong Dạ Hàn, cười nói: "Lạc lão tiên sinh, nhiều ngày quấy rầy, cảm kích khôn cùng, cáo từ." Dứt lời, đi về phía ngoài Sơn Trang.
Băng Lam Băng Tâm lập tức ôm hai hộp gấm còn lại, không bỏ phí mà đuổi theo.
Đại hội anh hùng ở Khổng Tước Sơn Trang, chỉ sau một ngày, Hàn vương, Hàn vương phi của Túc Nguyệt quốc đã thành đề tài nghị luận khắp phố lớn ngõ nhỏ của tứ quốc.
Ngạo Tình nhào vào bệ cửa sổ, nhìn tuyết trắng rơi trên không trung, lơ đãng nhìn thấy khách sạn phía sau có mấy cây hồng mai, mà nụ hoa chớm nở, điểm một bông tuyết, chợt, hai mắt tỏa sáng, lại có một khóm hoa lặng lẽ nở rộ rồi, không khỏi nhớ tới một câu thơ "Tuyết rơi ở thôn trên, vài cành mai nở đêm qua", thật là bội phục trí tuệ của cổ nhân.
"Nghĩ gì thế?" Phong Dạ Hàn từ phía sau đi tới bất ngờ đem Ngạo Tình ôm vào ngực.
Ngạo Tình thật bị giật mình, nàng cư nhiên không cảm thấy có người đến gần, xem ra thần công của Phong Dạ Hàn lại lên cấp rồi.
"Đang suy nghĩ, về sau không phải đối thủ của chàng rồi, sợ bị chàng khi dễ." Hai mắt lộ ra một loại thần thái như ánh trăng, đôi môi xinh đẹp lúc này khẽ giương, vẻ mặt tiểu nữ nũng nịu miềm mại.
"Vi phu sẽ bảo vệ nàng, sẽ không khi dễ nàng." Phong Dạ Hàn không quên hướng trên eo chấm mút một phen: "Huống chi kiếm thuật của vi phu vẫn còn kém thua ái thê ."
"Lời này ta thích nghe." Ngạo Tình xoay người, hướng về gương mặt tuấn tú khẽ hôn một cái, muốn đi ra ngoài cửa, cảm thấy bóng người bên cạnh có chút nguy hiểm, nhanh chân muốn chạy, cánh tay sắt sớm đã gắt gao cố định bên hông.
"Làm cho vi phu dục hỏa đốt người, ái thê có hay không nên. . ."
Khi Ngạo Tình thấy hối hận thì đã muộn, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, không chịu nổi mỹ nam kế của Phong Dạ Hàn, cam chịu số phận thôi. Nhưng mình mới mười bảy tuổi, còn ham chơi, còn muốn chơi nhiều thêm mấy năm. Nhưng theo tình hình hiện tại, không tới mấy ngày sẽ có thêm miếng thịt trong bụng mất.
"Hàn, ta thương lượng với chàng một chuyện được không." Ngạo Tình nghiêm mặt nói, cũng không quản người đang mò mẫm trên người mình.
Phong Dạ Hàn nghe Ngạo Tình nói nghiêm túc như thế, lửa dục ngược lại tắt không ít, thở gấp nặng nề hỏi: "Ngạo nhi nói một chút xem?" Vẫn không dừng động tác trên tay lại.
"Hàn, ta không muốn sớm có bảo bảo." Ngạo Tình đưa tay vòng lên cổ Phong Dạ Hàn nói, đem kiến thức sinh sản nói cho Phong Dạ Hàn.
Phong Dạ Hàn nghe xong, hơi ngẩn ra, ghi nhớ hết trong lòng, nhất là khi nghe đến việc mang thai sớm ảnh hưởng không tốt đến cơ thể nữ nhân, tay bỗng ngừng lại, lật người nằm ngang ở trên giường, khiến Ngạo Tình cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Vậy làm sao bây giờ?" Mắt phượng mang theo sự đè nén dục vọng, lại có yêu thương nồng đậm.
Ngạo Tình không khỏi cười một tiếng: "Ta tự có biện pháp, chỉ là chàng phải phối hợp mới được, bảo đảm sẽ không có nhiều ảnh hưởng tới tính phúc sau này của chàng."
Lúc này Phong Dạ Hàn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài, ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng Ngạo Tình len lén vui vẻ một phen, lật người một cái, nằm lên người ai đó, mập mờ nói: "Nhưng mà hôm nay có thể."
Mắt phượng của Phong Dạ Hàn nguy hiểm nhíu lại, liền xấu xa cười một tiếng, tay dùng sức một cái, y phục trên người Ngạo Tình lập tức rách tan, hơi lạnh ập đến, ngay lúc đó cơ thể ấm nóng áp lên.
Mông lung tỉnh lại, Phong Dạ Hàn không còn nằm bên cạnh, còn chút hơi ấm. Bên ngoài khách điếm một mảnh ầm ỹ, hình như còn có vài giọng nói quen thuộc của nữ tử. Thay đổi diện mạo, đổi một bộ y phục trắng ngà rồi ra cửa.
"Sao lại ra làm gì?" Phong Dạ Hàn cảm thấy hơi thở quen thuộc đến gần, quay người lại mang theo chút tức giận nhưng lại chứa đựng cưng chiều, cởi áo choàng trên người nhẹ chàng choàng cho Ngạo Tình, hôn nhẹ lên trán nàng.
Mọi người phía sau Phong Dạ Hàn hít vào một hơi, chuyện này. . . Đây chính là Hàn Vương mới vừa rồi lãnh ngạo, không thèm ngó ngàng tới bọn họ sao, dường như bây giờ trở thành một người khác, nhu tình làm nhiều nữ tử hâm mộ.
Trong nháy mắt, Ngạo Tình cảm thấy trong lòng ấp áp, yêu kiều nói: "Ta ra xem một chút, người nào om sòm như vậy?"
Âm thanh của nàng êm tai như tiếng trời, khiến Phong Dạ Hàn ngẩn ngơ một chút, nghiêng người ôm eo nhỏ của Ngạo Tình, quay lại nói: "Vậy Ngạo nhi xem một chút đi."
Chợt nhìn, thật không ít người mà, dẫn đầu là Sở Linh Nhi, trên mặt mang theo giận giữ, ba tỷ muội Lạc gia, còn có Vưu Ngữ Nhứ, cùng mấy nha đầu vô danh.
Ngạo Tình mỉa mai nói: " Ha ha, thì ra là một Nương Tử Quân (đội quân tóc dài). Lúc băng tuyết đầy trời như vậy, không ở nhà cho tốt, chạy tới đây làm gì?"
" Tiểu yêu tinh ác độc này, ngươi dùng kiếm pháp gì, không chỉ làm tổn thương ca ca ta, còn hại hắn khí lạnh xâm nhập vào thân thể." Tốt cho một tiểu yêu tinh ác độc.
"Khi tỉ thí, đao kiếm không có mắt, đâu có gì lạ đâu, huống chi một chút hàn khí như vậy cũng coi như trả lại nhân tình mà ngươi tặng một con mê tình cổ, Ngạo Tình nghĩ không có gì là không ổn." Môi hồng khẽ mở, sương mù nhàn nhạt phun ra, một cỗ mùi hương thoang thoảng. Phong Dạ Hàn không khỏi ôm sát lại chút.
Sở Linh Nhi vẻ mặt thoáng một cái, rất nhanh liền khôi phục, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Ngạo Tình.
"Linh Nhi." Một thanh âm nóng nảy, bệnh tật vang lên, Sở Mộc Hi chạy đến, nhìn dáng dấp hắn chắc là không biết chuyện này. Sau lưng cũng đi theo mấy nam tử, Tam huynh đệ Lạc gia, vẻ mặt xem náo nhiệt Thượng Quan Dực, Công Tôn Vũ Hiên.
"Mộc Hi, làm sao ngươi lại đi ra?" Vưu Ngữ Nhứ lo âu đến gần Sở Mộc Hi một chút, muốn đưa tay nâng đỡ nhưng lại do dự giữa không trung, phong cách điềm đạm đáng yêu, vừa thấy đã thương.
Sở Mộc Hi ấm áp cười một tiếng: "Ta không sao." Liền lễ phép hướng về đám người Ngạo Tình áy náy nói liên tiếp: "Xin lỗi, xá muội tính tình quá mức tùy hứng, quấy rầy."
"Hi ca ca, là nàng ta làm ca ca bị thương, làm sao ca ca còn ăn nói khép nép như vậy." Sở Linh Nhi bất khuất không buông tha, thật là một bông hoa hồng có gai trong nhà ấm mà.
"Tranh tài bị thương là chuyện thường, nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt. Cùng ta trở về." Sở Mộc Hi khó có lúc tức giận, quát lên.
"Muội không trở về, hôm nay muội nhất định vì ca ca đòi một lời giải thích. Không phải nói khi tỉ thí tới chỗ là dừng sao, nàng làm ca ca bị thương, chính là phạm quy, rõ ràng là cố ý mà." Sở Linh Nhi căm tức nhìn Ngạo Tình mang vẻ mặt không sao cả đứng bên cạnh, hung hăng nói.
Không ngờ năng lực điên đảo thị phi của Sở Linh Nhi thật không nhỏ.
"Hả? Tới chỗ là dừng, vậy phu quân ta chịu một chưởng kia tính thế nào? Dùng mê tình cổ đánh lén ta lại như thế nào? Nếu Sở tiểu thư muốn nói, ta lại muốn hảo hảo so đo một phen." Ngạo Tình vuốt vuốt ngón tay của Phong Dạ Hàn, lạnh nhạt cười nói, nhìn tuyết trắng trên đỉnh đầu mọi người, hoàn toàn xem như không thấy.