Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

chương 17: c17: sao hắn lại không được chứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Miệng nàng ta nói như vậy nhưng không hề đưa tay ra kéo áo lên, ngược lại còn càng dụi vào trong lòng Bạch Tử Huân.

Bình thường Vương gia thích nhất là kiểu này, Lạc Như Tình thử qua nhiều lần thấy đúng như vậy.

Bạch Tử Huân nhìn gương mặt nhỏ quyến rũ trước mặt, làn da trắng bóc như tuyết, da dẻ mịn màng săn chắc, mắt phượng hơi nhướn mê hoặc người khác. Bên dưới xương quai xanh cánh bướm là cảnh đẹp nửa kín nửa hở, làm người nhìn phải xịt máu mũi.

Hô hấp của Bạch Tử Huân tự nhiên trở nên nặng hơn, ánh mắt thâm trầm đi mấy phần, bàn tay lớn ôm chặt lấy eo của Lạc Như Tình, hôn nàng ta đầy thô lỗ.

Điên cuồng chiếm đoạt, không hề thương tiếc, bá đạo cường thế.

Môi trên của Lạc Như Tình đau muốn chết, bình thường vương gia đều rất dịu dàng, trước giờ chưa từng cường thế bá đạo như vậy, Bạch Tử Huân như vậy làm nàng ta kinh ngạc, sợ hãi nhưng cũng có thêm vài phần mong chờ.

Lạc Như Tình to gan, vươn tay ôm lấy cổ Bạch Tử Huân, đáp trả lại hắn ta.

Đáy mắt Bạch Tử Huân thoáng qua một tia hài lòng, nữ nhân nên như vậy, trời sinh dựa dẫm vào đàn ông, nghĩ đến người phụ nữ xấu xa Ngọc Ý kia, Bạch Tử Huân càng tức giận và coi thường, ph/át tiết hết toàn bộ lửa giận trong lòng ra ngoài.

Bình rượu và chén rượu trên bàn không biết từ lúc nào đã bị Bạch Tử Huân làm rơi hết xuống đất, cả người Lạc Như Tình dựa lên bàn, hai người ý loạn tì.nh mê, lúc chuẩn bị vào việc chính thì tự nhiên sắc mặt của Bạch Tử Huân tự nhiên lạnh đi, đanh lại.

"Vương gia, người làm sao vậy?" Lạc Như Tình không hiểu hỏi.

"Cút, cút ra ngoài." Bạch Tử Huân tức giận hét lên một tiếng rồi đẩy nàng ta ra đất.

Lạc Như Tình đập vào cạnh bàn, đầu gối đau muốn chết, sắc mặt trắng nhợt nhưng nàng ta không dám chậm trễ, nhặt bừa quần áo dưới đất choàng lên người rồi vội vàng lui ra.

Bạch Tử Huân tức giận, đập tay xuống chiếc bàn trước mặt, chiếc bàn dài lập tức gãy ra làm đôi.

"Đáng chết!" Đôi mắt đen của Bạch Tử Huân sắc lạnh, giận dữ chửi bới, sắc mặt khó chịu vô kể.

Đúng thời điểm quan trọng, tại sao hắn ta lại không được chứ?

Bình thường hắn ta đều vô cùng uy phong, ở bên cạnh Lạc Như Tình cả tối không nghỉ ngơi cũng không có chuyện gì, vì sao lần này lại đột nhiên như vậy?

Bạch Tử Huân nghĩ không thông, trong đầu lại hiện lên gương mặt vô cùng xấu xí của Ngọc Ý, càng tức giận hơn.

Nhất định là do ban ngày bị người phụ nữ xấu xí đó làm cho buồn nôn, trong lòng Bạch Tử Huân tự an ủi mình như vậy.

……

Sáng sớm hôm sau, Phủ thế tử khua chiêng gõ trống, vô cùng náo nhiệt, đội rước dâu hùng dũng khiêng gần trăm rương lễ đỏ lên phố, vô cùng hoành tráng, có thể nói là thập lý hồng trang.

Từ sáng sớm bách tính đã đổ ra ngoài vây xem, không khỏi ngưỡng mộ thế tử cũng thật xa hoa.

Mọi người nhìn thấy dẫn đầu đoàn người, người ngồi trên con ngựa lớn không phải là Vu Kì Thiên mà là Liêu Tinh, bách tính lập tức xôn xao bàn tán.

"Thế tử lấy vợ nhưng không tự mình đi đón dâu mà lại để thị vệ thân cận đi, không lẽ thế tử căn bản không muốn lấy Ngọc Ý sao?" Một người trong bách tính nói.

"Ngươi cũng không nghĩ xem, Quân thế tử là người thế nào mà lại nhìn trúng người phụ nữ xấu xí như Ngọc Ý, hơn nữa còn đã từng bị chồng bỏ."

"Tối hôm qua còn khoe ân ái với thế tử ngay giữa phố, kết quả hôm nay thế tử không tự mình đi đón dâu, bị vả mặt như vậy Ngọc Ý này cũng thật mất mặt."

Hình Lâm ngồi trên xe ngựa, nghe thấy những lời bàn tán của bách tính về Ngọc Ý, lập tức nổi điên, đang định phản bác thì đã bị ánh mắt của Liêu Tinh ngăn lại.

"Làm theo lời quản gia nói." Liêu Tinh dặn dò.

"Được rồi." Hình Lâm lấy chiếc hộp lớn đằng sau mở ra, sau đó hét lớn: "Hôm nay, thế tử nhà ta không được khỏe, không thể tự mình đi đón dâu, vô cùng áy náy, biết rõ mình đối xử không phải với Ngọc tiểu thư nên thế tử ra lệnh cho ta rải một vạn quan tiền, thay cho việc mắc nợ Ngọc tiểu thư, mọi người hôm nay ai nhìn thấy cũng đều có phần, không cần khách sáo."

Hình Lâm vừa nói vừa thò tay bốc một nắm tiền đồng trong hộp rải ra. Những thủ hạ phía sau nhìn thấy đồng loạt cầm hộp rải tiền.

Bách tính vây xem xung quanh đều ngơ ngác hết cả, thế tử cũng thật thổ hào, không thể tự mình đi đón dâu nhưng lại rải tiền như vậy, như thế mọi người cũng không dám nghị luận thị phi gì về Ngọc Ý nữa, tất cả đều ngồi xuống nhặt tiền.

Gương mặt Hình Lâm lộ ra vẻ đắc ý, ý kiến này của quản gia đúng thật là hay, thế này lấy lại được hết mặt mũi cho Ngọc tiểu thư.

Một quán trà bên đường, ở một vị trí sát cửa sổ trên lầu hai, hai bóng người nhìn thấy hết cảnh tượng trên phố.

"Ngươi nói xem Vu Kì Thiên có phải bị lừa đá vào đầu rồi không mà lại đi cưới một người phụ nữ xấu xí như Ngọc Ý. Lại còn rải tiền vì cô ta, nghĩ không thông đến như vậy sao?" Tứ hoàng tử Bạch Chiến nói xấu.

"Vu Kì Thiên không giống loại người nghĩ không thông." Kiều Chính Tâm ở đối diện nhấp một ngụm trà, trả lời.

Bạch Chiến nhướn mày nhìn sang: "Ý của ngươi là?"

"Mặc dù mạng của Vu Kì Thiên không kéo dài được lâu nhưng hắn cũng là thế tử của nước Thiên Hòa, thân phận tôn quý, muốn người phụ nữ thế nào mà không có chứ, vì sao nhất định phải chọn Ngọc Ý, nếu nói hắn yêu thật lòng thì ngươi có tin được không?" Kiều Chính Tâm hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là không tin, với gương mặt đen như than của Ngọc Ý, nhìn thấy đã muốn nôn, nếu không nhị ca ta cũng không thôi vợ." Bạch Chiến bĩu môi nói.

Chuyện Ly vương bỏ Ngọc Ý vô cùng ầm ĩ, Bạch Chiến và Kiều Chính Tâm đương nhiên là biết.

"Nếu đã như vậy thì nhất định là do Ngọc Ý có điểm gì đó hơn người, làm cho Vu Kì Thiên phải nhìn nàng ta bằng một con mắt khác, thậm chí còn vì nàng ta mà đắc tội với Ly vương." Kiều Chính Tâm nói chắc như đinh đóng cột.

"Ây dô, ngươi nói như vậy bổn hoàng tử cũng cảm thấy có chút đạo lý, chúng ta cũng đi xem thử người phụ nữ Ngọc Ý xấu xí kia rốt cuộc có bản lĩnh gì." Bạch Chiến kéo Kiều Chính Tâm đi.

Đội đón dâu dọc đường khua chiêng gõ trống, đi thẳng đến Vân phủ, sau đó dừng lại trước cổng.

Liêu Tinh xuống ngựa hành lễ, Ngọc thừa tướng cầm tay tân nương đi ra ngoài: "Vất vả cho Liêu thị vệ rồi."

"Ngọc thừa tướng khách sáo rồi, đồng hỷ." Liêu Tinh đáp lại.

Nha đầu đỡ tân nương lên kiệu hoa, sau đó Liêu Tinh lên ngựa, dẫn cả đoàn người đi theo đường cũ trở về.

Lúc này Ngọc thừa tướng mở thầm thở phào một hơi, hôm qua Phủ thế tử cho người tới, nói hôm nay Ngọc Ý không về, vậy nên ngày mai Ngọc thừa tướng cứ tìm một nha hoàn gả thay. Trong lòng ông cầu mong cho trên đường không xảy ra chuyện hỗn loạn gì.

Trong đoàn người, Kiều Chính Tâm liếc nhìn sang tân nương được đỡ lên kiệu hoa, hơi chau mày: "Tân nương kia là giả đấy."

Bạch Chiến kinh ngạc nhìn sang: "Sao ngươi biết, lời này ngươi đừng nói linh tinh?"

"Vừa nãy khi nha đầu dìu nàng ta, ta nhìn thấy bàn tay nàng ta rất thô ráp, vừa nhìn đã biết là làm việc nặng nhọc, mặc dù Ngọc Ý xấu xí nhưng vẫn là đích nữ của Phủ thừa tướng, không thể nào có đôi tay như vậy được." Kiều Chính Tâm trả lời.

Bạch Chiến nhướn mày: "Nói vậy, hôm nay Ngọc thừa tướng gả đi một đứa con gái giả, sắp có kịch hay để xem rồi. Bình thường tên Vu Kì Thiên kia là đáng ghét nhất, hôm nay bổn hoàng tử nhất định sẽ tặng cho hắn một món quà lớn."

Kiều Chính Tâm cũng muốn xem thử xem giữa Vu Kì Thiên và Ngọc Ý rốt cuộc là có bí mật gì nên cũng không ngăn cản.

Sau đó Bạch Chiến và Kiều Chính Tâm đi theo đội đón dâu trở về, về đến con phố nhộn nhịp nhất của kinh thành, Bạch Chiến lấy ra từ trong thắt lưng ra một thỏi bạc kẹp trong ngón tay, dùng thêm nội lực bắn vào mình con ngựa.

Con ngựa bị tấn công bất ngờ, sợ hãi, lao nhanh về phía trước, tân nương trong xe ngựa kinh hãi kêu ra thành tiếng.

Sắc mặt Liêu Tinh căng ra, quăng người trèo lên con ngựa đó, kéo chặt dây cương: "Mau cứu người!"

Hình Lâm thì bay người vào trong xe ngựa, cứu tân nương đang hoảng loạn ra ngoài, đưa nàng ta tiếp đất an toàn.

Bạch Chiến nhanh chóng lướt người qua, giật khăn trùm đầu trên đầu tân nương xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio