Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

chương 27: c27: cô lại g y chấn động kinh thành rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai nữ tử tức tới xanh mặt, đáng chết, bọn họ vậy mà bị nữ nhân xấu xí như Ngọc Ý sỉ nhục.

"Ngươi cũng xứng chỉ trích bọn ta, tìm chết!" Một nữ tử trong đó kháy lại, đưa tay đánh Ngọc Ý.

Chỉ là bàn tay đó lại bị Ngọc Ý khống chế, một tay khác của Ngọc Ý trực tiếp tát một cái: "Hôm nay sao cứ có ai tới chạy muốn ăn vả thế chứ."

Giọng điệu của cô rất ngạo mạn, khinh thường.

"Á, nữ nhân xấu xí như ngươi vậy mà đánh ta, ta liều với ngươi." Gò má của Chu Viên Viên lập tức sưng đỏ, hiện rõ năm ngón tay, đủ thấy Ngọc Ý dùng sức cỡ nào.

Chu Viên Viên tức giận xông tới, lại bị Liễu Lan kéo lại.

"Ngươi đừng manh động, Vu thế tử rất chiều nàng ta, tối qua phụ thân của ta tới hôn lễ của thế tử, Vu thế tử vậy mà vì nàng ta mà lộ.t sạch đồ của tử hoàng tử cho đi diễu phố, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc."

Chu Viên Viên căm hận trừng mắt nhìn, nàng ta đương nhiên cũng nghe phụ thân nói chuyện ở phủ thế tử, phụ thân còn đặc biệt dặn nàng ta tuyệt đối không được đắc tội với Ngọc Ý, nhưng nếu cứ như vậy mà rén, nàng ta nuốt không trôi cục tức này.

"Ngọc Ý ngươi có gì ghê gớm chứ, còn không phải là dựa vào Vu thế tử, nếu không có thể tử thì ngươi chả là cái gì." Chu Viên Viên tức giận nói.

"Ngươi nói không sai, ta là dựa vào thế tử, vậy ta cũng có người để dựa, ngươi có không?" Ngọc Ý hỏi ngược lại.

Dáng vẻ đắc ý đó rất là kéo thù hận.

"Ngươi, đáng chết...

"Được rồi Chu Viên Viên, chúng ta không so đo với nàng ta, một nữ nhân xấu xí ra mặt cho một nữ nhân xấu xí thì như nào chứ, còn không phải là một cặp xấu xí hay sao." Liễu Lan an ủi nói.

"Không sai, các người là đồ xấu xí, nam nhân nhìn thấy các người đều cảm thấy buồn nôn, còn tự cảm thấy tốt bụng thật là không biết xấu hổ, cũng không biết thế tử có phải mắt bị mù hay không, sao lại nhìn trúng ngươi chứ?" Chu Viên Viên không cam tâm mà mắng.

"Tuy ta xấu xí, nhưng thế tử lại tốt với ta, ngươi xinh đẹp thì như nào, thế tử căn bản khinh thường nhìn ngươi, gương mặt xấu xí này của ta lại được thế tử thích đó" Ngọc Ý cố ý chọc tức nàng ta.

Chu Viên Viên tức tới run người, hai mắt đỏ ngầu giống như phun lửa, từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp kẻ không biết xấu hổ như này, lời nói này của Ngọc Ý thật sự khiến nàng ta tức điên.

"Ngươi, ngươi.." Chu Viên Viên tức tới mức trực tiếp trợn ngược mắt, ngất xỉu.

Ngọc Ý đi hai bước tới, ngón cái nhanh chóng ấn vào vị trí nhân trung của nàng ta.

"Này, ngươi muốn làm gì?" Liễu Lan muốn ngăn cô lại.

"Không muốn nàng ta chết thì im miệng" Ngọc Ý tức giận quát một tiếng.

Liễu Lan nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô thì bị dọa rùng mình, nhưng cũng không yên tâm để cô đụng vào Chu Viên Viên: "Vừa rồi là ngươi làm Chu Viên Viên tức tới ngất xỉu, nếu nàng ta có mệnh hệ gì bá phụ sẽ không tha cho ngươi."

"Nếu nàng ta xảy ra chuyện, cha của nàng ta sẽ không tha cho người đầu tiên ấy, hôm nay ngươi đi cùng nàng ta ra ngoài dạo phố, kết quả nàng ta bị tức chết, ngươi lại bình an, ngươi cảm thấy cha của nàng ta sẽ tin ngươi à. Với lại ta có thể tử ta sợ ai chứ, ngươi có chỗ dựa không?" Ngọc Ý khảy lại.

Liễu Lan lập tức im miệng, Ngọc Ý nói không sai, Chu Viên Viên là viên ngọc trong tay Chu gia, được cha của nàng ta chiều tới tận trời, nếu Chu Viên Viên thật sự xảy ra chuyện, cha của nàng ta nhất định sẽ không tha cho nàng ta, càng sẽ không tha cho Liễu gia.

"Vậy sao ngươi yên tâm như vậy, rõ ràng là ngươi làm người ta tức tới ngất xỉu?" Liễu Lan nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cứ làm nàng ta tức chết thì quá hời cho nàng ta, thủ đoạn của ta nhiều lắm, nàng ta tỉnh lại mới thú vị." Khóe miệng Ngọc Ý cong lên nở nụ cười như ác ma.

Liễu Lan nhìn mà tê dại da đầu, không dám nói nhiều gì nữa.

"Xin lỗi Ngọc tiểu thư, vì chuyện của ta hại ngươi bị liên lụy, ngươi mau đi đi, mặc kệ là hậu quả gì để ta gánh chịu." Nữ tử áo xanh bên cạnh – Tô Nhược Nhi lo lắng nói. "Không cần, nàng ta không sao." Ngón tay của Ngọc Ý bỗng dừng sức.

"Khụ khụ—" Chu Viên Viên lập tức họ vài tiếng, rồi tỉnh lại.

Liễu Lan rất kích động: "Chu Viên Viên người tỉnh rồi, quá tốt rồi."

"Vừa rồi ta bị làm sao?" Chu Viên Viên có hơi mờ mịt.

"Ngươi vừa rồi bị nữ nhân xấu xí Ngọc Ý chọc tức tới ngất xỉu, đừng cho rằng chuyện ngày hôm nay bọn ta bỏ qua, Chu Viên Viên sẽ không tha cho ngươi đâu" Liễu Lan thấy Chu Viên Viên không sao thì lập tức có tự tin.

"Không sai, Ngọc Ý, mối thù hôm nay đã kết rồi, ta nhất định sẽ xé ngươi thành tám mảnh." Chu Viên Viên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy sao, vậy ta đợi, đáng tiếc cha của các ngươi không có lợi ích bằng thế tử, có thể tử ở đó các người không động được vào ta. Chuyện giữa nữ nhân chúng ta, hay nên do nữ nhân tự giải quyết, cần gì phải phiền tới nam nhân. Nếu các cô muốn dạy dỗ ta như vậy, không bằng ta cho các ngươi một cơ hội, chúng ta đánh cược một ván?" Ngọc Ý bĩu môi

nói.

"Cược cái gì?"

"Thì cược nếu ta có thể chữa khỏi vết thương trên mặt vị tiểu thư này, hai ngươi phải quỳ xuống xin lỗi nàng ta ở trước mặt mọi người." Ngọc Ý hừ lạnh một câu.

"Kêu hai bọn ta xin lỗi ả xấu xí này, ngươi có bệnh à?" Liễu Lan chua ngoa nói.

"Dám hay không dám?"

"Có gì không dám, Tô Nhược Nhi vì vết thương trên mặt nhìn khắp tất cả danh y và đại phu ở kinh thành, ngay cả ngự y trong cung cũng khám cho nàng ta, đều không có cách gì, ta không tin kẻ xấu nhất nước Thiên Hòa này có cách, nếu ngươi thua thì như nào?" Chu Viên Viên khinh thường nói.

"Nếu ta thua, ta quỳ xuống xin lỗi các ngươi." Ngọc Ý trả lời.

"Được, cược thì cược."

"Ngọc tiểu thư ngươi không cần vì ta mà như vậy, ta không sao cả." Tô Nhược Nhi mặt mày nhăn lại, không muốn để Ngọc Ý bị liên lụy.

"Tin ta, ngươi ngay cả chết cũng không sợ, lẽ nào không dám cho ta một cơ hội chữa trị cho ngươi sao?" Ngọc Ý hỏi.

Mặt của cô rất xấu, nhưng đôi mắt phượng lại sáng ngời, kiên định, toát ra sự tự tin và khẳng định, khiến người khác tự dưng muốn tin.

Ngọc Ý như này khiến Tô Nhược Nhi cảm động, gần gũi.

Từ khi mặt của nàng ta xảy ra chuyện, tất cả mọi người chỉ sẽ mỉa mai, khinh thường, sỉ nhục nàng ta, Ngọc Ý là người duy nhất khích lệ nàng ta, bảo vệ nàng ta.

"Được, ta nguyện ý tin ngươi."

Ngọc Ý nắm tay nàng ta đi về phía cửa của tiệm quần áo, nhìn người qua lại bên ngoài: "Làm phiền mọi người làm chứng, Ngọc Ý ta và hai nữ nhân này đánh cược. nếu ta có thể trong vòng một tháng chữa khỏi mủ trên mặt Tô tiểu thư, hai người bọn họ phải quỳ xuống xin lỗi Tô tiểu thư, xin lỗi vì chuyện trước đó bọn họ sỉ nhục Tô tiểu thư. Nếu ta không thể chữa khỏi, vậy ta quỳ xuống xin lỗi bọn họ, hy vọng mọi người giúp ta làm chứng, tránh sau này hai nữ nhân này nuối lời."

"Bọn ta sẽ không nuối lời, một tháng đi, tới lúc đó bọn ta đợi ngươi quỳ xuống cầu xin." Chu Viên Viên và Liễu Lan vênh váo hất hàm nói.

Mọi người vây xem đều sôi sục, nhìn mủ trên mặt của Tô Nhược Nhi, đều nghi ngờ Ngọc Ý là điên rồi, danh y của cả kinh thành đều không có cách gì, một nữ nhân xấu xí như cô vậy mà nói khoác không ngượng mồm, mọi người đợi xem trò cười của cô.

Dù sao Ngọc Ý là nữ nhân xấu xí nổi tiếng của nước Thiên Hòa, chả được cái tích sự gì, phế vật vô dụng, không ai tin cô có thể làm được.

Chuyện Ngọc Ý đánh cược một truyền mời, mười truyền trăm, chỉ trong thời gian một chén trà đã gây chấn động cả kinh thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio