Trải qua một đêm tấm đủ sương lạnh, môi hồng của Yên Nhiên đã khô nứt, nhợt màu.
Toàn thân như bị đông cứng mà tê dại, ánh mặt trời yếu ớt của buổi sớm xuyên qua tán cây căn bản không thể sưởi ấm cô.
Nền đất đã hanh khô, lối đi nhỏ hiện ra như thảm lụa bạc màu, xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng chim chóc không ngừng ríu rít, nhìn thể nào cũng không thoát hết rừng cây, trùng trùng điệp điệp một màu xanh ngắt.
Mạch Yên Nhiên chậm rãi đưa ánh mắt thăm dò nhìn quanh, phát hiện nam nhân kia đã không thấy đâu nữa, cẩn thận dùng toàn lực yếu ớt đứng dậy, quan sát tứ phía để đề phòng nhân ảnh kia, khi đã chắc chắn hắn không ở gần cô mới từ từ nhất hai chân đã bị trói buộc vào một góc tre cũ.
Lợi dụng rễ tre trơ ra ở cuối góc, căng giữa đoạn khoảng cách dây thừng tại hai chân, dùng lực dứt khoát giật thật mạnh, cuối cùng cũng thoát ra.
Không chần chừ khi đã phóng thích được hai chân dưới, Mạch Yên Nhiên men theo con sườn chạy tách biệt lối mòn, chốc chốc lại ngoảnh đầu cảnh giác.
Huỵch
Cô vô tình chạm phải thứ gì đó, cao lớn và mềm mại, tựa như chiếc đệm đủ rắn chắc để không làm tổn hại thân thể, thình lình ngã xuống.
Hiện ra trước mắt đôi hài đen thêu vân mây, đường hài tinh tế.
Từ đó ngẩng đầu nhìn lên, nét mặt cương nghị, thâm sâu của Thượng Quan Sở Thiên đang nhếch môi cười.
Dù ánh mắt hắn hướng đến không mang theo sát ý, nhưng đủ để người ta cảm thấy lạnh gáy.
Khí tức âm hàn toả ra chỉ bằng một cái phẩy tay áo, y phục thiên thanh ánh sắc dưới độ sáng đầy đủ trên đỉnh La Sơn.
Hắn tiến lên một bước, cô đạp hai chân lùi ra sau một bước, lòng ngực Yên Nhiên liên hồi đánh trống, chưa bao giờ cô có loại cảm giác sợ hãi đến mức độ này, không biết tự khi nào lá gan của cô đã nhỏ đi trông thấy, chắc có lẽ vì cô hiểu được sinh mạng của mình đã nhân lên gấp hai lần.
Hắn nhìn nữ nhân co mình run sợ dưới kia, đôi môi hồng hào mấp máy nhẹ nhàng:
- Đừng sợ.
Thượng Quan Sở Thiên đưa tới đôi tay rắn rỏi, nhưng Mạch Yên Nhiên chần chừ không muốn dựa vào sức của hắn mà đứng lên.
Mất vài giây vẫn không được cô hồi đáp, hắn cúi thấp người giữ y vậy bàn tay, rồi nhướng mày nhìn cô với thâm ý muốn giúp đỡ.
Độ chừng trong lòng hắn không hẳn là sát niệm, Mạch Yên Nhiên mới miễn cưỡng dùng lực hai chân đứng lên, hắn nhanh chóng vịnh vào bả vai cô dìu đứng dậy, ngay sau đó thì chặt đứt dây thừng ở cổ tay.
Mạch Yên Nhiên đôi phần bất ngờ, nhưng thoáng nghĩ cũng không cần kinh ngạc.
Dù cho cô có bị trói buộc hay không thì đằng nào cũng chẳng thể chạy thoát, đối với hắn một nữ nhân vô dụng cũng chỉ là sâu kiến trong lòng bàn tay.
Thượng Quan Sở Thiên đột nhiên rảo ánh mắt từ đầu đến chân cô, sao đó thì ném y phục mới vừa mang đến vào người Yên Nhiên, lạnh lùng nói:
- Mặc vào đi.
Cô nhìn bộ y phục màu sắc rực rỡ, lớp vải thô nhẵn không chút thoải mái, nhăn mày:
- Ta không thay.
Hắn chỉ nhìn vào đôi đồng tử lạnh tanh của cô cười nhạt:
- Tùy ngươi.
Nhưng trong tay ta ngươi không phải là một Hoàng Hậu cao cao tại thượng, mà chỉ là sâu dế nhỏ bé thôi, mọi sự cầu viện dù thông qua ánh mắt cũng có thể một kiếm tiễn ngươi xuống cõi u minh.
Dứt lời hắn liền dời gót, lướt qua vai cô như cơn gió độc từ hướng bão tố đi ngang, để lại bầu khí làm người ta phát rét.
Mười mươi có thể nhìn ra, hắn là đang đe doạ.
Mục đích hắn muốn cô thay bỏ y phục trên người là bởi vì không mong bị người khác phát hiện, cản trở tìm kiếm của Vân Hi.
Nhưng sắc mặt của hắn trông không giống nói đùa, một sát thủ khát máu lạnh lùng như vậy, mọi cẩn thận vẫn là tốt hơn.
Từ nơi kín kẽ bước ra, Mạch Yên Nhiên đã thay xong y phục, đầu tóc cũng trau chuốt lại gọn gàng, hắn nhìn sang diện mạo mới này của cô, mái tóc đen dài nương theo gió mà thổi tung, làn da trắng mịn của nữ nhân dưới ánh nắng vàng càng thêm nổi bật, bất giác tâm tư Thượng Quan Sở Thiên đôi chút sững sờ.
Hắn là sát thủ nhìn mạng người tựa là cỏ rác, máu chảy đỏ cả một đoạn sông dài cũng không khiến hắn động tâm, vậy mà đứng trước dung mạo này tim của hắn lần đầu tiên có cảm giác.
Thượng Quan Sở Thiên bừng tỉnh bằng chính cái lạnh lẽo của mình.
" Nữ nhân này quả thật rất biết cách quyến rũ người, tâm tịnh kiên định như ta mà suýt chút cũng bị u mê, nếu không phải vì đại nghiệp thì một kiếm kết liễu ả vẫn hơn ".
Mạch Yên Nhiên từ từ tiến đến, lấy manh y phục cũ thấm qua nước sương còn đọng một ít trên lá cây, lau đi những nơi lem luốt trên gương mặt, Thượng Quan Sở Thiên ở bên híp mắt, đuôi mắt phượng dài luôn hướng một vẻ thâm trầm nhìn cô.
Từng hành động, cử chỉ của Yên Nhiên đều được võng mạc ghi nhớ lại.
Ngó lên ánh mặt trời đã leo cao, Thượng Quan Sở Thiên đưa cho cô một chiếc mũ thêu hoa viền trắng, bên trên may trùm lớp vải thưa che kín mặt.
- Đi.
Hắn đanh giọng nói dứt khoát, Mạch Yên Nhiên ngước nhìn bóng lưng thẳng tắp trước mặt hỏi lại:
- Ngươi đưa ta đi đâu?
- Ra khỏi thành.
Tiêu Kinh nằm tiếp giáp với biên giới phía Đông, ra khỏi thành Tiêu Kinh đồng nghĩa là ra khỏi lãnh thổ Miên Quốc, nếu bước qua tường thành ngăn cách đó thì hơn chín phần Vân Hi không thể lần ra tung tích của cô.
Người này đang muốn ý đồ gì, vì sao lại phải di chuyển Yên Nhiên ra khỏi Miên Quốc.
Cô chôn chân tại chỗ không muốn rời đi, hắn chỉ đưa ánh mắt khẽ liếc về sau nhưng đầu giữ thẳng, môi mỏng mím lại thở một làn hơi phiền toái, nhanh thoăn thoắt như một tia chớp đến ngay bên cạnh cô, dùng cánh tay chắc khoẻ ôm trọn vòng eo của cô, phi thân về phía trước làm Yên Nhiên một phen kinh sợ.
Hắn cảm nhận tại đường eo thon thả hơi dày thịt, thầm nghĩ rằng nữ nhân bên người cũng tầm thường như những nữ nhân khác trong thiên hạ, tham sống sợ chết và mềm mỏng bình thường.
Bắt lấy ánh mắt đôi phần sợ hãi của Yên Nhiên, Thượng Quan Sở Thiên nhếch mép lạnh lùng.
Dừng lại ở con hẻm gần với cổng thành, hắn quan sát thấy rất nhiều quan binh đang truy xét, đâu đâu cũng đều dán thông báo tìm người, trên giấy báo chính là chân dung của đương kim Hoàng Hậu.
Cô đứng tại con hẻm nhỏ, đưa đôi mắt cứu viện nhìn người qua đường, nhưng tuyệt nhiên không được đáp trả, ai nấy đều chẳng màng đến những vị khách xa lạ, huống hồ gương mặt đẹp đẽ của cô đã bị giấu sau mạn che.
Giây phút nhìn thấy nhóm quân lính đi qua, thật lòng Mạch Yên Nhiên muốn xông đến thật nhanh, lẫn vào trong đám quân binh giáp phục, vũ khí nghiêm chỉnh đó, nhưng lại bị nam nhân hung hăng giữ lấy, bịt miệng cô bằng bàn tay khớp ngón thon dài.
Mà dù cho cô có lên tiếng cầu cứu thì sao, đổi lại sẽ là cảnh máu chảy thành hàng tại cổng thành Tiêu Kinh.
Thân thủ này của Thượng Quan Sở Thiên, vốn hùng binh, tinh giáp tại cổng thành cũng không phải là đối thủ.
Đợi đến khi viện binh kịp đến thì e là cả mạng của mình cũng khó mong vẹn toàn.
Hắn trừng đồng tử dị sắc vào khuôn mặt khó chịu của Yên Nhiên, gằn giọng:
- Ta cảnh cáo cô nên biết giữ miệng, cái mạng nhỏ này vẫn có chút giá trị để bảo toàn, nếu không biết lượng sức thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể khiến cô biến mất khỏi thế gian.
Cơ hồ nhìn thấy Yên Nhiên thôi chống trả, hắn mới dần buông bàn tay ra khỏi khẩu hình của cô.
Rồi quay sang quan sát trước cổng thành.
- Lát nữa đi qua cổng thành, cô chỉ được im lặng phối hợp, nếu có ý đồ khác đừng trách ta vô tình.
Cô không gật đầu, cũng không hồi đáp.
Lòng ngực liên hồi những đợt sóng to, tâm tình hỗn loạn.
Đưa con ngươi mong đợi khắp ngõ hẻm, góc cùng.
" Vân Hi, chàng ở đâu, thiếp đang tại đây, cứu thiếp".
Cô ước ngay lúc này có thể nhìn thấy Vân Hi, có thể nhìn thấy tia hy vọng mà cô tin tưởng nhất, cô không muốn rời khỏi Miên Quốc, bước qua cánh cổng bằng đá kia là vây khốn trùng trùng.
Nếu cô thuận theo Thượng Quan Sở Thiên thì sau khi mục đích của hắn đã thành chắc chắn tính mạng của mẫu tử cô khó giữ, nhưng nếu bây giờ kịch liệt phản kháng thì trăm hại cũng không lần ra một lợi.
Trong đám quan binh lần lượt đi qua, Mạch Yên Nhiên nhíu khít mày căng thẳng, nhìn cho kỹ sau lớp mạn che xem nhân ảnh của kẻ nào có giống Tá Nguyệt hay không, mong cầu hình bóng của Vân Hi, ngàn vạn hy vọng và tuyệt vọng đan xen nhau dữ dội.
Lớp rêu xanh bám trên tường cũ kỹ, cô nảy ra ý định mạo hiểm.
Nhân lúc Thượng Quan Sở Thiên không để ý, Mạch Yên Nhiên len lén khắc lên một chữ " Xuất ", sau đó là kín đáo đặt mảnh bạch ngọc luôn mang bên người ở chỗ khó phát hiện, rồi điềm tĩnh kìm hãm nhịp đập kịch liệt của trái tim.