Vừa mới trở về Sa Tộc, hai người họ lại tiếp tục lên đường tiến thẳng U Linh sơn.
Mất mấy ngày đường mới đến nơi, rồi lại mất thêm hai ngày nữa mới leo được đến đỉnh núi.
Suốt chặn đường gió tuyết không ngừng thổi, vách đứng cheo leo không tránh được hiểm nguy, may mà Thượng Quan Sở Thiên đã dùng tấm thân che chắn, đỡ giúp cô khỏi cái lạnh cóng đến đóng băng người.
Xung quanh hoang cảnh hiện ra, mây mù tầng tầng là đà trên đỉnh đầu, đi sâu vào trong liền phát hiện ra dòng sông hàn khí mà sách cổ đã chỉ dẫn.
Mạch Yên Nhiên đi quanh quẩn tìm các loại thảo dược cần thiết, cô quay sang nói với Thượng Quan Sở Thiên :
- Phiền ngươi chặn một đoạn sông trữ nước lại, chút nữa sẽ cần đến.
Thượng Quan Sở Thiên không nghĩ ngợi liền đồng ý, hắn bắt tay đắp kín một đoạn nhỏ thành hồ đọng, Yên Nhiên sau khi tìm đủ dược liệu chăm chú giã nhuyễn chúng.
Cô mang ra một tấm vải dày được bọc kỹ lưỡng trong ống tay áo, bên trong chứa đủ loại ngân châm.
- Thượng thống lĩnh, phiền ngươi cởi áo ra, ta cần dùng ngân châm.
- Được.
Sau khi đã tạm thời phong bế những nội mạch cần thiết, cô cho toàn bộ số dược liệu đã chuẩn bị hòa vào nước dưới mặt hồ, Thượng Quan Sở Thiên cần rũ bỏ toàn bộ lớp y phục trên người ngâm mình dưới dòng sông lạnh, tại vị trí được pha thảo dược qua đêm.
Mạch Yên Nhiên xoay người đi nơi khác, đợi đến khi nghe thấy tiếng nước động, cô ngầm hiểu hắn đã xuống hồ, cô tiện tay hái một chiếc lá mảnh trên đỉnh đầu, ngồi xuống trong tư thế thiền định, thổi một khúc du dương.
Tiếng sáo lá của cô mềm mại, mang theo âm hưởng vui vẻ nhưng rất nhẹ nhàng, thứ âm thanh dễ dàng làm cho người ta thư giãn, không quá nhanh cũng không chậm đến mức não nề.
Xung quanh tĩnh lặng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách xuống hạ nguồn, hòa lẫn âm thanh uyển chuyển của nữ nhân trước mặt, Thượng Quan Sở Thiên ngẩn ngơ nhìn bóng lưng mảnh mai dưới cây xanh, bao nhiêu hảo cảm đều lũ lượt mà ùa đến.
Hắn dùng ánh mắt nâng niu mái tóc suôn dài của cô, ngón tay như ngọc khẽ nâng lên ngang miệng, đôi mắt có thần cong cong mi dài, và một vẻ đẹp tâm hồn hiếm thấy.
Vụt qua trong suy nghĩ một ý định táo bạo, hắn lúc này phân định rất rõ ràng, quả nhiên cô không giống với Cổ Lực Vu Nhi, người trong lòng hắn yếu đuối mảnh mai, luôn dựa dẫm vào bờ vai của hắn, trời đất không biết, thế sự chẳng màng, chỉ cần mỗi hắn ở bên cạnh là đủ, nhưng người ấy đã chết trong cơn ác mộng, vĩnh viễn cũng không bao giờ có cơ hội cùng hắn tương phùng.
Còn Yên Nhiên cô tâm tịnh, lòng vững vàng, đất trời có đổ cũng không run sợ, yêu hận phân minh như vậy, hắn lại mang một nỗi oán hận dây dứt nhiều năm, đem nỗi đau của chính mình ngụy biện cho thù hằn sai trái, hắn liệu có xứng với cô không?
...----------------...
Trải qua một đêm đầm mình dưới dòng sông lạnh, hàn khí trong người Thượng Quan Sở Thiên đã được giải hoàn toàn.
Hai người họ ngay sau đó liền trở lại thảo nguyên Sa Tộc.
...----------------...
Đồng cỏ bát ngát xanh, mái tóc dài đen nhánh của Yên Nhiên dưới ánh nắng sáng màu hơn, gió trên thảo nguyên như cơn sóng nhỏ lùa từng đợt qua khắp thân thể cô.
Lều trại của Sa Tộc ngay trước mắt, bọn họ nhìn nhau khẽ cười, Thượng Quan Sở Thiên bỗng nhiên hỏi:
- Mạch cô nương, nếu như ta có thể cho cô một cuộc sống bình yên, tự do tự tại, thì cô có bằng lòng bỏ hết tất cả chấp nhận kẻ lang bạt như ta không?
Mạch Yên Nhiên trầm mặc, cô vốn là định khước từ, nhưng chưa kịp nói gì đã trông thấy vẻ mặt thất thần của hắn.
Cô đưa mắt nhìn về hướng Sa Tộc, khắp nơi khói lửa bốc lên nghi ngút, thi thể nằm la liệt trên đất lạnh, cảnh hoang tàn như vừa mới xảy ra tranh đấu khốc liệt.
Cô chạy nhanh về phía lều của A La Mỹ, cư nhiên bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Bàn tay lạnh lẽo nhuộm đỏ máu của một nam nhân nằm dưới chân nắm lấy Thượng Quan Sở Thiên, hắn cuống cuồng hỏi:
- A Dịu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người bên dưới dốc hết hơi thở còn lại nói với hắn:
- Miên Quốc dẫn binh đánh lều trại Sa Tộc đòi người.
Sau đó thì gục đầu trút tàn hơi thở.
Thượng Quan Sở Thiên đanh mắt nhìn cô, Mạch Yên Nhiên sững sờ.
Cơ hồ Vân Hi đã tìm ra manh mối, cũng có thể hắn đã nhìn thấy ký hiệu mà cô đã âm thầm để lại trong thành Tiêu Kinh.
Thượng Quan Sở Thiên tức tốc mang cô đi khỏi Sa Tộc.
...----------------...
Năm , Thượng Quan Sở Thiên dốc toàn lực quân lực tiến đánh Miên Quốc.
Trên chiến trường Tiêu Kinh, khắp nơi cát bụi dậy lên mù mịt.
Hai quân nghìn vạn đứng đối diện nhau, Miên Vân Hi hoàng giáp uy dũng, tay cầm trường thương tua rua ánh đỏ, khí thế lẫm lẫm nhìn về phía đối phương, trông ngóng bóng dáng nữ nhân mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Mạch Yên Nhiên một thân bạch y đứng dưới lưỡi kiếm sắt nhọn của Thượng Quan Sở Thiên, đôi mắt ngập tràn ủy khuất.
- Thượng Quan Sở Thiên, chúng ta cùng giao người.
Khi hồi trống vang lên, Mạch Yên Nhiên từ phía của Thượng Quan Sở Thiên bước dần về phía trước, A La Mỹ tại vị trí của Vân Hi cũng chậm rãi tiến lên.
Yên Nhiên nhìn rất lâu vào đôi mắt sáng ngời ngời của nữ nhân trẻ tuổi.
" A Mỹ, Sở Thiên ca ca của cô đã hứa với ta, chỉ cần đôi bên giao người mọi ân oán sẽ đều rũ bỏ, từ nay bá tánh Miên Quốc lẫn Sa Tộc sẽ không ai phải chịu nỗi đau khổ bởi mất mát của chiến tranh.
Ý nguyện của cô ta đã thực hiện được rồi ."
A La Mỹ lặng lẽ lướt qua cô, trong khói cát mịt mù hai nụ cười của hai nữ nhân tựa như hoa đỏ nở rộ, rực rỡ vô cùng.
Khi cả hai đã chạm đến giới hạn an toàn, thì lập tức một đợt lệnh đồng thời vang lên.
- Bắn tên.
Mạch Yên Nhiên hốt hoảng quay đầu, toàn bộ hàng tấn công của Miên Quốc đồng loạt phóng tiễn.
Miên Vân Hi lao đến ôm chặt cô, trong chiến giáp loá mắt, lớp lớp phòng vệ ôm trọn thân thể nhỏ nhắn của Yên Nhiên.
Cô mở to mắt nhìn từng đợt tiễn như mưa trút qua đỉnh đầu, hàng trước của quân lực phía Thượng Quan Sở Thiên rơi vào chật vật vì quá bất ngờ, A La Mỹ trúng một mũi tên ngay sau mạn sườn, không rõ nông sâu liền quỵ ngã.
- Không.
Cô dùng hết sức bình sinh hét lớn.
- Vân Hi, chàng làm gì vậy, hả? Chàng làm gì vậy? Mau dừng lại đi, nhanh mau dừng lại.
Cô điên cuồng rung lắc cánh tay hắn, nét mặt thập phần hoảng loạn.
- Nhiên nhi, không diệt trừ hậu họa sau này sẽ rất khó lường, chúng bắt nàng đi mất ta ngày đêm đau đớn không thôi, có băm vằm chúng thành ngàn mảnh cũng không vơi được cơn giận trong lòng ta.
- Vân Hi, cứ mãi chiến tranh như vậy sẽ liên lụy vô số người vô tội.
Huống hồ hắn đã đồng ý sau khi trao đổi con tin sẽ nhanh chóng rút lui.
Chàng nghe lời thiếp dừng lại đi, làm ơn dừng lại.
Miên Vân Hi ánh mắt kiên định, trong con ngươi bừng bừng nộ khí vẫn toát lên nét ôn nhu khi đối diện cô.
- Nhiên nhi, nàng nhìn cho kỹ đi, nếu hắn ta thật sự giữ lời thì đã không đem vạn binh mã tinh nhuệ như vậy chờ sẵn, nàng ngoảnh đầu nhìn cho kỹ đi, bọn chúng đang hừng hực xông đến, dốc toàn quân lực triệt hạ quân ta.
Cô ngỡ ngàng, bên kia giữa vòng vây hãm, Thượng Quan Sở Thiên kiếm nhanh như tia chớp, một đường tàn nhẫn cắt đứt động mạch của năm bảy tên lính, chết không nhắm mắt.
Trên gương mặt tuấn dật luồn sát khí lạnh lùng khiến người ta run sợ, vệt máu từ kẻ thù bắn lên người hắn, tấm lên thân thể hắn, chút mảy may cũng không hề, đường kiếm sắt nhọn quyết đoán, ánh mắt hung bạo, hắn đang gào lớn:
- Giết.
Mỗi một thi thể nằm la liệt dưới lưỡi kiếm của hắn đều không đủ làm cho mi mắt của Thượng Quan Sở Thiên chớp lấy, dù chỉ một lần.
Mạch Yên Nhiên trong vòng tay giữ chặt của Vân Hi không ngừng gào khóc:
- Thượng Quan Sở Thiên, dừng tay đi.
Ngươi đã nói gì, đã hứa gì? Tại sao lại như vậy? Aaaa tại sao lại như vậy?
Nghe thấy tiếng gào thét của cô, hắn chỉ liếc nhìn lạnh lùng một cái, rồi tiếp tục như con dã thú cuồng loạn hạ sát.
- Nhiên nhi, nàng bình tĩnh lại đi, Nhiên nhi.
Tại hạ thân truyền đến cơn đau vô cùng dữ dội, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, toàn thân mềm nhũn như sắp rời rạc tứ chi, Yên Nhiên nhăn nhó, đến khóc cũng không đủ sức.
- Nhiên nhi, nàng làm sao vậy?
Máu chảy thành dòng dưới chân cô, từng cơn quặn đau đến tê tâm liệt phế, Mạch Yên Nhiên cứ vậy mà ngất đi.
- Người đâu...Mau đưa Hoàng Hậu về thành.
...----------------...
Ác chiến kéo dài ba ngày, dân chúng chìm trong biển lửa, khắp nơi máu chảy thành sông, quân lực đôi bên tổn thất nặng nề, Miên Quốc kịp thời được viện binh của các nước hùng mạnh có mối quan hệ tốt đẹp tiếp ứng, cuối cùng bắt sống được Thượng Quan Sở Thiên, tàn dư của Vệ Sở đều được giải quyết.
...----------------...
Mơ màng tỉnh lại sau hôn mê nhiều ngày, Mạch Yên Nhiên rơi vào suy kiệt, lại thêm thai nhi không giữ được khiến tâm trạng cô bất ổn vô cùng.
Đại lao.
Thượng Quan Sở Thiên trên người đầm đìa máu, tóc tai rũ rượi bị treo trên cọc gỗ lớn.
Nhìn thấy Yên Nhiên trong phượng bào rực rỡ bước tới, hắn khẽ ngẩng đầu.
- Hoàng Hậu nương nương thân phận tôn quý, nơi đây không nên là chốn đặt chân tới.
- Ta không đến đây với thân phận Hoàng Hậu Miên Quốc, ta đến đây với cái tên A Nhiên của A La Mỹ Sa Tộc.
Hắn cười nhạt nhẽo:
- Cô muốn nói gì?
- Thượng Quan Sở Thiên, không phải ngươi đã hứa với ta sẽ không gây chiến nữa sao?
Nam nhân hít một hơi thật sâu, thở ra một cách nặng nề.
- Có những chuyện định sẵn phải xảy ra, chúng ta vốn không tài nào thay đổi.
Cô nhíu mày:
- Vì sao?
- Khoảnh khắc cô ngồi dưới tán cây ngân khúc nhạc trầm cho ta ngâm mình trong sông lạnh, ta từng nghĩ sẽ trút bỏ hết mọi hận thù, gạt đi ý niệm chiến tranh.
Nhưng khoảnh khắc ta một lần nữa nhìn toàn tộc chìm trong khói lửa thì trái tim ta không kìm được sôi sục trong lòng.
- Đánh cũng đánh rồi, ngươi có thấy thoả mãn không?
Hắn im lặng, giữ vẻ mặt trầm tư.
- Thượng Quan Sở Thiên, A La Mỹ từng nói với ta, tộc nhân Sa Tộc có thể chịu đựng cả đời nương theo thuận hoà, bão táp của thảo nguyên, nhưng tuyệt không thể chấp nhận loại khổ ải của sinh li tử biệt.
Ngươi có chấp nhận được không?
Hắn ngẩng đầu nhìn cô kinh ngạc.
- Ngươi từng mất đi một Cổ Lực Vu Nhi, mất đi phụ mẫu, tất cả bọn họ đều là nạn nhân của chiến tranh, suýt chút nữa cả A La Mỹ ngươi cũng không giữ được.
Đáy mắt cô đỏ hoe, hai tay nắm chặt thành quyền.
- Hài tử của ta cũng vì vậy mà không còn.
Thượng Quan Sở Thiên chấn động, khoảnh khắc cô gục trên chiến trường hắn có trông thấy, cũng từng nghi ngờ khi phát hiện tình trạng đau đớn và máu đổ khi cô được hạ nhân bên dưới đưa đi.
Chỉ là chưa dám khẳng định:
- Cô thật sự mang thai sao?
Mạch Yên Nhiên chua chát nói:
- Bây giờ thì không giữ được nữa.
Thượng Quan Sở Thiên lặng lẽ gục đầu, trong đáy mắt ẩn giấu vài phần áy náy.
- Xin lỗi.
- Đừng xin lỗi ta, ngươi nên xin lỗi là bá tánh trong thiên hạ, tộc nhân của mình và cả những người quan trọng đã mất của ngươi kìa, bọn họ đều đang đau lòng vì quyết định của ngươi.
Thượng Quan Sở Thiên, ngươi nào phải vì trả thù cho Vệ Sở, mà đích xác là đang oán hận chính mình.
Ngươi hận mình vô năng, bất lực nhìn tất cả người thân bên cạnh chết trước mặt ngươi.
Nhưng lại không có cách nào xoay chuyển, vì vậy ngươi đem tang tóc của mình trút lên Miên Quốc.
Lồng ngực hắn đau thấu, mỗi câu mỗi chữ của Yên Nhiên đều nói trúng tâm can hắn.
Cô quay đầu, trước khi đi để lại vài câu:
- A La Mỹ là đứa trẻ trong sáng, ngây thơ, đừng vấy bẩn tâm hồn của nó bằng máu tanh, nó xứng đáng có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.
Dù cho vì bất cứ lý do gì đi chăng nữa, thì chiến tranh cũng chỉ đem lại đau khổ mà thôi.
Ngươi từng hỏi ta nếu như ngươi có thể cho ta cuộc sống tự do tự tại, thì ta có bằng lòng chấp nhận ngươi không.
Thượng Quan Sở Thiên, phàm là thứ mình không có được, thì tâm can càng muốn chiếm cứ nhiều hơn, nhưng lại vô tình không nhìn thấy từng điều nhỏ nhặt tại bên người luôn âm thầm vì ngươi mà che chở, hãy trân trọng nó.
Trong thâm ý của cô, cơ hồ hắn hiểu đối tượng mà Yên Nhiên nói đến là ai, A La Mỹ nhìn thấy mọi ngõ ngách trong tim hắn, cũng nhìn thấy nỗi bất hạnh trong cuộc đời hắn, như một phương thuốc bên mình, cô ấy vẫn âm thầm chữa lành cho hắn.
Chỉ có hắn sắt đá không hiểu, khước từ thứ năng lượng thuần khiết đó của A La Mỹ, cố chấp trầm luân trong quá khứ, rồi ôm một nỗi oán hận hoang đường.
...----------------...
Miên Vân Hi chấp thuận lời thỉnh cầu của Yên Nhiên, âm thầm chừa cho hắn một con đường sống.
Thượng Quan Sở Thiên đưa A La Mỹ đến vùng xa xôi cách rất xa Miên Quốc, khởi đầu lại cuộc sống mới, bình yên và hạnh phúc.
Không lâu sau đó Mạch Yên Nhiên lại mang thai, lần lượt các hoàng tử và công chúa ra đời.
Miên Quốc trên dưới thái bình thịnh trị.
...End...