- Vai thì trúng một mũi tên, thắt lưng thì trúng một đao, cũng không biết Hoàng nhi đang suy nghĩ cái gì, muốn mang thương thế như vậy mà hồi kinh, may là Điền Tấn quyết liệt ngăn cản, hắn mới chịu ở lại Diên An thành dưỡng thương.
Hoàng thái hậu lắc đầu một cái.
- Cho dù là như vậy, nhưng Trần Thiệu rất là miễn cưỡng mới đáp ứng ở lại đó, nếu con nên nhanh chân đến thăm hắn. Nghe nói y thuật của con rất giỏi.
- Chiến sự thắng lợi, phu quân không để ý thương thế trên người, lại vội vã hồi kinh, có phải còn chuyện gì hay không?
Nàng chưa tự tin đến mức cho rằng phu quân vì nhớ nàng mà vội vả trở về.
Hoàng thái hậu bị hỏi như vậy thì cứng họng, vẻ mặt cũng khó xử, thế lực bên ngoài đang chèn ép, Đỗ Thiên Đức cũng cảm thấy, bắt đầu rục rịch, Hoàng đế đã phái người theo dõi, dấu diếm hắn chuyện này vì không muốn hắn vất vả, có thể dưỡng thương thật tốt, nhưng nếu Chu Trần Thiệu hồi kinh, với độ nhạy bén của hắn, muốn giấu diếm hắn còn khó hơn so với lên trời.
- Đứa bé kia rãnh rỗi không có chuyện gì, ai biết hắn muốn làm gì, chẳng qua là, lúc ai gia biết tin tức, Đồng Nhi đã lôi kéo Vịnh Song đến Duyên An thành.
Hoàng thái hậu thuận miệng nói.
Nàng ngẩn người, khó trách mấy ngày nay không thấy hai người đến Cảnh Vương phủ làm loạn, nhưng làm sao Chu Đồng biết chuyện này?
- Vịnh Song yêu mến Hoàng nhi, chuyện này mọi người đều biết, cho dù Hoàng nhi cưới con, nhưng nàng cũng chưa từng từ bỏ ý định, ai gia biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng thật sự muốn gả cho Hoàng nhi, với thân phận của nàng, có thể sẽ là bình thê, không dưới con là bao.
Lời nói của bà thẳng thắng, vẻ mặt hiền lành cầm tay Ô Hi Ân.
- Nhưng hắn không cần hai thê tử, trong lòng nó có vết sẹo, không muốn khắc chết thêm một người nữa. Là ai gia kiên trì không muốn hắn vì chuyện nước mà bỏ bê chuyện gia đình, cô độc cả đời.
Đây là một người mẹ yêu thương con mình, mà không phải là một Hoàng thái hậu cao cao tại thượng, Ô Hi Ân cảm động, nàng may mắn dữ dội mới có được một người mẹ chồng nhân ái như thế này.
- Mẫu hậu, con sẽ đi thăm chàng, chữa trị vết thương cho chàng, cũng để chàng đỡ cô tịch trong lòng, bởi vì con là thê tử của chàng, là người được chỉ định cùng hắn bầu bạn cả đời.
Hoàng thái hậu thở phào nhẹ nhõm, bà chỉ sợ nàng lùi bước, ánh mắt bà táng thưởng: "Tốt, tốt quá! Nhưng mà, Hoàng nhi lạnh lùng khó đến gần, nếu như con thật lòng đối đãi với hắn, mà hắn vẫn lạnh như băng, con phái người đưa tin trở lại, mẫu hậu nhất định sẽ tự mình ra tới đó, một tay vừa cầm chùy vừa gõ đầu của hắn.
- Cảm ơn mẫu hậu, nhưng nếu là như vậy, xin mẫu hậu cho phép con dâu lấy ấm nước tưới chàng ba ngày ba đêm, nếu thật sự không được nữa, xin mẫu hậu lấy chùy hành hình.
Nàng mỉm cười nói đùa với mẫu hậu.
Hoàng thái hậu không khỏi mỉm cười một tiếng, nhìn nàng thật lâu.
Thật là một người vợ tốt, trừ vẻ đẹp chim sa cá lặn, còn thông minh cơ trí, hơn nữa ánh mắt lộ ra chút bướng bỉnh, không giống như cái loại đại gia khuê tú.
Nhưng nói về khí chất, nàng so với những khuê tú kia xuất sắc hơn mấy phần, bộ dáng có chừng mực, mặc dù mới vào cửa không lâu, nhưng bà biết nàng đối với người trong phủ rất tốt, khiêm nhường lễ độ, không có dáng vẻ chủ tử chút nào, thưởng phạt phân minh, rất được nô tài kính trọng.
So với Đỗ Vinh Song và Đồng Nhi, nàng yêu mến nô tài, suy bụng ta ra bụng người, chiếu cố người làm, nghe thấy có người bị khi dễ, sẽ thận trọng tới hỏi thăm, nếu có chuyện ỷ thế hiếp người, bất kể đối phương là ai, trị tội nghiêm minh, toàn bộ nô tài rất yêu thích tân Vương phi này.
Quan trọng nhất là, nàng không để cho Đồng Nhi và Vịnh Song giương oai ở Vương phủ, không phải là cô gái mảnh mai dễ khi dễ, rất thích hợp cho Chu Trần Thiệu yêu mến nàng.
- Theo lễ, con mới gả thì phải tới hoàng cung chúc mừng năm mới, cùng nhau đi theo giổ tổ lạy thần, nhưng ai gia ân chuẩn cho con vắng mặt, thay ai gia chăm sóc tốt cho Hoàng nhi.
- Vâng, mẫu hậu.
Nàng cũng không chờ được muốn thấy hắn.
Vì vậy, qua hôm sau, sau khi giao phó công việc năm mới cho quản sự trong phủ xong, Ô Hi Ân đi đến phủ Quốc Công thỉnh an lão thái quân, sau đó nàng cùng Tiểu Hạ và Tiểu Đóa, theo sau còn có sáu gã hộ vệ, một đoàn đi đến Diên An thành.
Càng đi đến phương bắc, khí trời càng lạnh, những ngày về sau, phong cảnh toàn là tuyết trắng.
Dọc đường đi, nàng thấy dân chúng trong mỗi tòa thành thị đều tấp nập đi mua đồ tết, phá cũ xây mới, từng ngày từng ngày, đi xuyên qua nhiều thành nhiều trấn, đã đi được hơn một nửa lộ trình.
Tuy nhiên, nhìn từng nhà quây quần, tâm tình của nàng cũng không hề suy sụp, lần đi xe này mệt nhọc, trèo non lội suối, cũng là vì nàng vội vàng muốn gặp mặt trượng phu.
Trong bóng đêm, tiếng pháo hoa vang lên đằng xa, nàng cách chỗ của trưởng phu ngày càng gần.
Cách biên giới Diên An thành hơn trăm dặm, đồi núi vây vây quanh, tài nguyên phong phú, nơi này cũng có rất nhiều người nghỉ chân, bởi vì là tuyến đường nối hai nước bắc nam, cho nên bến tàu giao dịch rất nhiều, cũng tạo ra nhiều phi vụ buôn bán lớn nhỏ, dõi mắt nhìn nhìn lại, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng may, khách sạn, quán rượu...khắp nơi, san sát nhau, đường phố cũng náo nhiệt.
Lúc xe ngựa vào thành, Ô Hi Ân tưởng rằng gần năm mới, nơi này sẽ hơi vắng lặng một chút, nhưng xem ra không phải như vậy, mặc dù cách tiết nguyên tiêu còn có mười ngày, nhưng đường phố vẫn rộn ràng, khắp nơi đều giăng đèn hoa, nhìn sơ qua cũng cảm nhận được không khí tết.
Dạng như đêm tết.
Hơn nữa, những câu đối xuân màu đỏ thẫm được treo đầy trong thành thị, vô cùng tươi mới, từng nhà treo đèn lồng tết ở trước cửa, vừa nhìn vào đã thấy vui vẻ.
Đây là một thành phố sung túc không bị chiến sự liên lụy, người dân khoác áo thật dầy, lông xù, thỉnh thoảng xoa xoa tay cho đỡ lạnh, thở ra khói, thế nhưng nụ cười luôn nở trên môi.
Nơi này chính là Diên An thành của phu quân, nàng nhịn không được muốn lôi hắn đi ngắm nhìn cảnh trí của thành, vì vậy, nàng kéo màn kiệu ra, không khí lạnh lẻo lập tức tràn vào, nhưng nàng không cảm thấy rét lạnh.
Bất quá hành động này lại làm cho dân chúng trên đường thấy được dung mạo xinh đẹp của nàng, rối rít bàn luận, còn lôi kéo người thân bước tới gần để quan sát, trong khoảng thời gian ngắn, trên đường phố chật ních quần chúng tò mò.
- Trời ạ, ta chưa từng thấy qua cô nương nào đẹp như vậy! Nàng giống như thiên tiên.
Thị vệ quanh xe thấy dân chúng bu lại ngày càng nhiều, muốn tranh nhau thấy phong thái Vương phi, gấp đến độ quát: "Không được vô lễ! Nàng là Cảnh Vương phi."
- Vương phi? Là tân Vương phi kìa! Ôi, Cảnh Vương phi tới Diên An thành của chúng ta.
Trong đám người đột nhiên có người hô lên, mọi người ai cũng hưng phấn la hét: "Vương phi cát tường! Vương phi tốt."
Tiếng hô vang tận trời xanh khiến cho Ô Hi Ân nhịn không được bật cười.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa ngồi chung trong xe ngựa, thấy dân chúng hai bên chen chúc vẫy tay với chủ tử, cũng trợn to mắt, xem ra ở đây, Vương gia rất được người ta yêu mến!
- Vương phi, chúng ta có thể sống yên ổn ở đây, có thể có cuộc sống vui vẻ, toàn bộ là nhờ Vương gia Đại tướng quân.
- Đúng vậy, tướng quân là đại ân nhân của chúng ta, không cần phải để ý lời đồn đại ma quỷ kia, chúng ta rất kính trọng ngài ấy.
Dân chúng thay nhau tán tụng Chu Trần Thiệu, liều chết quơ tay múa chân, hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Nàng vừa cảm động, vừa kích động, còn có tràn đầy kiêu ngạo, bọn họ đang khen ngợi trượng phu của nàng!
Nàng mỉm cười gật đầu với dân chúng đang hưng phấn hoan hô điếc tai nhức óc, nghe nói dân phương Bắc tương đối nhiẹt tình, nàng thật cảm nhận được.
Trong phút chốc, xe ngựa trực tiếp tiến vào chỗ ở của Chu Trần Thiệu - Du Phẩm viên.
Tin tức nàng đến Diên An thành hiển nhiên đã truyền đến đây, nàng bước xuống xe ngựa, còn chưa kịp xem cảnh trí của nơi này như thế nào, đã thấy Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song đứng trước xe ngựa nhìn nàng.
- Hoàng tẩu bị Hoàng thượng và Mẫu hậu ép tới đây hay sao? Hừ, chúng ta nghĩ ngươi không muốn tới, cần gì miễn cưỡng! Ngươi trở về đi, nơi này có ta và Vịnh Song chăm sóc Hoàng huynh là được rồi.
( Chế công chúa vô duyên hết chỗ nói :)) )
Chu Đồng ngẩng cao đầu, khí thế không nhỏ, những lời này là nói cho cung nhân đang đứng nghênh đón một bên nghe, nàng và Vịnh Song mấy hôm nay cũng nói với Hoàng huynh và Điền Tấn như thế.
- Đúng, ngươi về đi.
Đỗ Vịnh Song phụ họa, kiêu ngạo cùng một dạng.
Nhưng Ô Hi Ân không thèm nói gì, nàng thông minh sớm đã đoán ra được vấn đề, nếu các nàng tới trước, chắc chắn sẽ không quên bàn lộng thị phi.
Nói xấu, đâm chọc sau lưng người khác.
Nàng nhìn Đỗ Vịnh Song một cái, rồi lại nhìn em chồng, lấy một bao lì xì trong tay áo ra: "Năm mới sắp đến, đây coi như là tiền mừng lễ Hoàng tẩu cho ngươi."
- Ta không cần.
Phản ứng này của Chu Đồng cũng được Ô Hi Ân dự trù trước, nàng khẽ mỉm cười, chuyển bao lì xì cho Tiểu Hạ: "Làm theo lời ta nói đi."
- Vâng!
Tiểu Hạ cất bao lì xì vào trong tay áo lại, trên thực tế, ngoại trừ Cảnh Vương phủ, Vương phi cũng rất có tâm, chuẩn bị bao tiền lì xì cho tôi tớ nơi này, đoán được công chúa sẽ không cần, nàng đã giao phó chia đều những thứ kia ra, bỏ vào bên trong bao lì xì, đền lại cho tiểu công chúa, nói là nàng tặng thêm, chủ tử, người cũng thật tốt quá!
- Xem đi, Hoàng huynh bị thương nặng, người khác còn có tâm tình mừng lễ năm mới, không giống chúng ta vì Hoàng huynh mà lo lắng.
Chu Đồng vừa khịt mũi khinh bỉ, vừa giễu cợt.
- Đúng vậy nha!
Đỗ Vịnh Song cũng phụ họa theo.
- Vương phi vượt đường xa tới nơi này, ăn ít, ngủ cũng ít, hối hả lên đường, có cái gì mà thất lễ?
- Đúng, Vương phi lo lắng cho thương thế của Vương gia, lại lo lắng khí trời ở đây lạnh....
- Các ngươi có tư cách nói chuyện này sao, vả miệng cho ta.
Đỗ Vịnh Song lập tức kêu nha hoàn giáo huấn người khác.
- Bọn họ là người của ta.
Ô Hi Ân đứng chắn trước hai người, ánh mắt lãnh khốc vô cùng.
Dù sao chỗ này còn có Chu Trần Thiệu, Chu Đồng vẫn còn chút đố kỵ: "Quên đi, đừng làm lớn chuyện."
- Cũng được, dạng chủ tử gì thì nô tài cũng như thế.
Đỗ Vịnh Song châm biếm.
Ngược lại Ô Hi Ân rất bình tĩnh, cơ bản là hai nha đầu này cùng có ý nghĩ xấu, nàng không cần thiết phải tốn thời gian ở đây, nhưng nàng đi lên phía trước, hai người chẳng những lui về phía sau, còn dám khiêu khích nàng.
Quản sự và tôi tớ đứng đợi ở một bên thấy thế thì vô cùng hoảng sợ, nhưng bọn họ không phải chủ tử thì cũng là thiên kim tiểu thư, bọn họ làm sao can dự được, Vương gia thì còn đang nằm trên giường, làm sao bây giờ?
Thấy Ô Hi Ân ưu nhã lắc mình đi phía trước, hai người ngẩn người, ngay sau đó vội vả xoay người ngăn cản đường đi của nàng.
Buồn cười! Ô Hi Ân lại lắc mình một cái tiếp tục đi lên phía trước, hai người lại xoay người đuổi theo, cứ như vậy bảy, tám lần, ba người đứng ở trước cửa phòng một viện vô cùng im ắng.