Vương Quốc Ảo

chương 11: hồi thứ 9 : ly thiên tần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta là Ly Thiên Tần, hoàng tử trẻ nhất của bộ tộc lửa.

Nhưng tinh lực lại vượt qua tất cả mọi anh chị của ta.

Mỗi lần họ gặp ta đều phải tránh xa, vì họ sợ rằng sẽ chết ngay trong tay ta mà không hiểu vì chuyện gì. Bởi ta chưa bao giờ cảm thấy sinh mệnh có gì đáng trân trọng cả. Sinh mệnh chỉ là một giấc mơ yếu ớt, chỉ cần ta vui, ta có thể bóp nát chúng.

Phụ hoàng rất yêu ta, trong bộ tộc có vẻ như ta muốn gì được nấy. Phụ hoàng luôn nói với ta rằng, người muốn làm nên nghiệp lớn thì chớ để ý tới chuyện nhỏ, cho nên ta đã là một đứa trẻ như một con ngựa bất kham muốn gì được nấy.

Ta là một người đàn ông tuấn tú nhất của bộ tộc lửa, có khuôn mặt đẹp chưa từng thấy trong bộ tộc, phụ hoàng luôn coi ta là niềm tự hào lớn nhất của người, người luôn nói với ta rằng, hỡi Tần, con sẽ trở thành vị vua vĩ đại nhất của bộ tộc lửa.

Phụ hoàng thích dẫn ta tới đứng trên ngọn núi cao nhất ở biên cương cúi xuống nhìn mặt đất nhập nhô dưới chân mình và nói đó chính là vương quốc tương lai của ta.

Ta nhìn xuống mảnh đất thấy những ánh lửa nhấp nháy trong màu đen kịt kia mà lòng thấy trống vắng và lẻ loi quá. Ta nói với Phụ hoàng, nơi đây không phải là lý tưởng của ta, đất đai nơi đây mãi mãi nghèo nàn, còn ở bờ bên kia của biển băng có những cung điện và đất đai màu trắng rộng mênh mông, ta sẽ in dấu ấn những ngọn lửa của mình ở đó.

Phụ hoàng nhìn ta ánh mắt sa sầm, người nói rằng, ta giống như ngươi hồi còn trẻ, rất ngang tàng và liều lĩnh.

Ta không biết vì sao lòng mình lại có khát vọng đánh phá ngôi thành màu trắng kia mãnh liệt đến thế, ta chỉ cảm thấy ngôi thành rực rỡ huy hoàng đó như một nhà tù, nhưng rốt cuộc nó giam giữ những gì trong đó thì ta lại không biết. Ta chỉ mơ hồ biết rằng, ta phải đánh phá nó mà thôi.

Linh lực của ta như trời cho, trong lịch sử của bộ tộc lửa từ xưa đến nay không hề có ai có thể sử dụng ảo thuật một cách tinh vi như ta. Khi ta chưa tới tuổi trưởng thành đã có thể đánh bại bất kỳ ai trong gia tộc, bao gồm cả phụ thân của ta. Cả bộ tộc kinh hoàng vì linh lực của ta, nhưng chỉ có phụ thân làtự hào về điều đó. Ta còn nhớ, khi người bị ta đánh ngã, người chẳng nói gì, mãi lâu sau người mới cười, tiếng cười rất khủng khiếp. Người nói, ta không hổ danh là con của người, sau đó, người ngửa mặt lên trời hét lên rằng, trong lịch sử của bộ tộc, ta là người có pháp thuật giỏi nhất.

Ta không thích bất kỳ ai trong gia tộc, ta luôn cô độc và lặng lẽ đứng một mình trong gió bão, tà áo dài bay lên như ngọn lửa, ta thích loài chim lửa luôn cô độc trên không trung, chúng luôn luôn bay một mình, chưa bao giờ thành đàn cả.

Nhưng ta luôn cảm thấy loài chim to lớn và cô độc kia hình như đang tìm gì đó, và chính vì thứ đó mà nó nguyện sống một mình hàng mấy trăm năm.

Ta thích loài chim đó, vì lý tưởng mà nó có thể bắt chấp tất cả.

Ta luôn đưa tay vào bóng của chúng để điều khiển ngón tay mình, ta thấy đầu ngón tay mình phát ra ánh sáng, ta biết mình đang có linh lực và ảo thuật giỏi nhất. Nhưng, suy cho cùng, ta không hề biết mình muốn gì.

Ta chỉ mơ hồ cảm thấy cần phải hủy diệt chế độ ở bên kia bờ biển.

Nhưng, sau khi ta trưởng thành, cuối cùng đã làm được điều đó. Ta đã đứng trên mặt đất mênh mông tuyết trắng ở bên biển băng đối diện, dùng ánh sáng của ngọn lửa chiếu rọi không gian, ngọn lửa soi rọi mặt đất đen mênh mông.

Việc giết chết những pháp sư mặc áo dài trắng của bộ tộc Băng với ta chẳng tôn công sức, linh lực của ta còn hơn họ hàng trăm lần. Ta nhớ là đã giết chết hai người có khuôn mặt đẹp tuyệt trần cùng hai người con gái cũng có khuôn mặt đẹp như vậy, hai người này hình như là thứ phi của Quốc vương bộ tộc Băng, trong đó có một người sau khi chết, phía dưới biến thành đuôi cá.

Nhìn cô ta chết trước mặt mà bỗng nhiên ta thấy khuôn mặt đó rất quen, hình như đã gặp nhau từ rất nhiều năm trước thì phải. Cái chết của một nhân ngư làm ta chảy nước mắt, giống như những cánh hoa anh đào bị rơi rụng trong ký ức của ta.

Ta giơ cao thanh kiếm màu đỏ như lửa trong tay kêu gọi những tinh linh của bộ tộc lửa tiến lên. Ta nhìn thấy thành Nhẫn Tuyệt ở trước mặt không xa, nhìn thấy bức tường thành như của một nhà ngục và vị Quốc vương của họ đang đứng trên đó.

Nụ cười của ta bỗng bị xé nát như những bông hoa sen bị dày xéo.

Ta nghĩ ta sắp thực hiện được lý tưởng rồi. Tòa thành này nhất định sẽ bị hủy diệt bởi tay ta.

Khi ta bước lên tường thành thì nhìn thấy vua của bộ tộc Băng, nhưng đột nhiên ngực đau thắt lại giông như mặt đất bị nứt ra do động đất. Đầu óc chợt nảy ra một giấc mộng rất đẹp, tất cả mọi ký ức vụt qua ta bỗng hồi phục lại. - Ta chính là vị Hoàng tử thứ hai của đế quốc Ảo Tuyết. Anh Không Thích.

Ở kiếp trước, khi ta chết, ta còn thấy khuôn mặt buồn bã của đại huynh.

Ta nghĩ rằng mình vẫn chưa mang lại được tự do cho đại huynh, thành Nhẫn Tuyết này giống như một nhà tù giam hãm cả đời huynh, huynh mãi mãi không được tiếp tục sống như người hằng mong muốn.

Cho nên ta nghĩ, nếu được sống lại, ta sẽ thành người có tinh lực mạnh nhất, ta muôn san bằng tòa thành này - tòa thành như một nhà tù giam cầm đại huynh của ta mấy trăm năm trời. Ta muốn nhìn thấy đại huynh của ta nó nụ cười tự do giữa ánh mặt trời, bởi vì ta đã từng nhìn thấy nó trong những năm lưu lạc nơi trần thế - nụ cười một ấm áp và đẹp đẽ làm sao.

Nụ cười đó có thể làm ta rơi lệ và phải đổi lại bằng cả cuộc đời ta.

Ta nghĩ đại huynh có thể lại ôm lấy ta cùng nhau bước trên con đường đầy tuyết, người sẽ vì ta mà giết chết kẻ xâm phạm tới ta, bởi vì người nói với ta rằng, ta là tất cả của người.

Ta muôn hôn lên đôi lông mày của người bởi nó luôn ẩn chưa một sự buồn bã, buồn như sương mù lúc hoàng hôn. Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, lòng ta buồn tê tái.

Đại huynh của ta phải được tự do bay lượn trên trời như con rồng xanh.

Bây giờ quả thật ta đã là người có linh lực mạnh nhất. Ta đã trở thành một hoàng tử trẻ nhất và ngang ngược nhất.

Khi ta đứng ở nơi cao nhất trên bức tường thành Nhẫn Tuyết, ta đã nhìn thấy Ca Sách - đại huynh ta. Nhưng ta không thể tin vào những gì ta nhìn thấy, đó là những thanh kiếm băng lao ra từ ngực đại huynh của ta và nhìn thấy cả những dòng máu chảy ra từ đó của huynh.

Sau đó người ngã xuống.

Vị thần duy nhất trong lòng ta đã ngã xuống trước mặt ta, ta như nghe thấy những âm thanh đổ vỡ của cả thế giới này.

Khi người ngã xuống, ta đã khóc gọi người: Đại huynh, sao người lại bỏ ta!

Ánh mắt của người vẫn nồng ấm và dịu dàng như xưa nhưng tràn đầy hối tiếc. Ta biết rằng, mấy trăm năm rồi người vẫn nhớ ta, môi người khẽ động đậy nhưng đã không thể nói lên lời, chỉ có hơi thở mơ hồ giữa hai làn môi, ta biết người đang gọi tên ta: Thích.

Ta bước tới ôm lấy huynh, người nằm trong vòng tay ta, người đưa tay ra như muốn vuốt ve khuôn mặt ta, nhưng rồi đột nhiên thõng xuống, ánh mắt của người biến mất.

Đại huynh, sao huynh không ôm đệ? Vì sao huynh lại bỏ đi?

Ta ngước đầu lên, trên không trung xuất hiện nụ cười rạng rỡ của vầng dương buổi sớm, đó là nụ cười khi người đã trưởng thành lúc lưu lạc nơi trần thế. Hôm đó, buổi sáng, khi ta tỉnh dậy, ta thấy mình đang nằm trong lòng đại huynh, ta vẫn còn là một đứa trẻ, còn đại huynh Ca Sách đã trở thành một hoàng tử khôi ngô tuấn tú như phụ hoàng rồi. Người mỉm cười nhìn ta, đó là nụ cười đẹp nhất mà ta được thấy.

Ta nghĩ đến hình ảnh đại huynh vì ta mà giết người, hình ảnh người bế ta đi nơi trần thế, hình ảnh người ôm ta, ủ ta trong tấm áo dài để che gió tuyết cho ta, nhìn thấy người cứu ta ra khỏi ngọn lửa từ trong Ảo Ảnh Thiên, nhìn thấy cả khuôn mặt buồn bã của người và nhìn thấy vô sô những vong linh đang ở trên tầng không.

Những cơn đau như muôn xé toang lồng ngực ta: dòng máu đỏ như lửa phun ra từ miệng ta làm ướt đẫm tà áo dài của đại huynh, trong nháy mắt, toàn bộ máu bỗng biến thành những đóa hoa sen rực rỡ, hoa sen đỏ nở khắp nơi, ấm áp như mùa xuân!

Hỡi đại huynh, nơi nào có mặt đệ, người sẽ không bao giờ bị giá lạnh!

Xin người hãy tự do, hãy ca hát...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio