Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

chương 227

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chíu!"

Một tia laser lập tức bắn ra từ họng pháo.

Tia laser toả ra ánh sáng màu trắng tím, đường kính chừng mười centimet, nó bắn vọt đi, đốt cháy cả không khí trên dọc đường!

Nhưng mà đối mặt với sự tấn công này, Lâm Phong cũng chỉ duỗi tay một cái.

Tia laser màu tím đánh vào trong lòng bàn tay Lâm Phong, khó mà có thể gây bất cứ tổn hại nào cho Lâm Phong.

Adv

"Pháo laser, bom nhiệt áp... Ông cũng có nhiều đồ chơi thật đấy!"

Lâm Phong dịch chuyển đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, giơ tay tóm lấy ông ta.

Con ngươi của người đàn ông mặc đồ đen hơi co lại, ông ta vung tay lên, ném ra hàng chục quả bom siêu nhỏ bằng quả bóng thuỷ tinh.

Lâm Phong phất tay, thi triển Tụ Lý Càn Khôn Thuật, thu hết những quả bom này vào trong túi.

Adv

"Cậu..."

Người đàn ông mặc áo đen khiếp sợ không thốt nổi thành lời.

Ông ta đã lăn lộn ở khắp các quốc gia trên thế giới lâu vậy rồi, thậm chí còn có thể dễ dàng xử lý một vài pharaon cấp thấp ở nước Kim Tháp, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy!

"Có thể kết thúc được rồi!"

Lâm Phong dễ dàng tóm lấy cổ người đàn ông áo đen, chuẩn bị thi triển Sưu Hồn Thuật.

Không ngờ rằng đúng lúc này người đàn ông áo đen lại bỗng dưng nhe răng cười một tiếng, cho những quả bom trong người phát nổ, toàn thân bị nổ tung thành một đống máu sương.

"Ầm!"

Sóng xung kích to lớn đánh vào cơ thể Lâm Phong, nhưng vẫn khó có thể gây ra bất cứ tổn hại gì cho anh.

Nhìn thấy vậy, Lâm Phong nhíu mày.

Không thể ngờ rằng lão già người nước ngoài này lại hung ác như thế, còn muốn lôi mình chết chung.

Nếu biết trước thì đã cố định tên này từ đầu rồi!

Trong lòng Lâm Phong có hơi tiếc nuối, cảm thấy mình thật sự có hơi bất cẩn.

Thế giới rộng lớn, luôn có một vài kẻ có năng lực đặc biệt, mà lão già người ngoại quốc này rõ ràng là một kiểu người rất am hiểu súng pháo.

Đúng lúc này.

Lâm Phong chú ý thấy ở cách đó không xa có một người đang chạy nhanh tới.

Là một lão già mặc áo bào màu xám.

Mái tóc ông ấy đã bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, đôi mắt lóe lên tia sáng, đem đến cho người ta một cảm giác ác liệt.

Lão già này hoá ra lại là một võ giả Tiên Thiên cảnh bậc một!

"Là cậu?"

Rõ ràng là lão già biết Lâm Phong, vẻ mặt ông ấy hơi kinh ngạc.

"Ông biết tôi?"

Lâm Phong hỏi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, lão già này không phải cùng một phe với lão già người nước ngoài kia, trong lòng anh suy đoán đây chính là người chấp pháp mà Phùng Hải nói tới.

"Sáng nay cậu tàn nhẫn tiêu diệt cả nhà họ Giang, bây giờ ở thành phố Kim Lăng này có ai mà không biết cậu?"

Lão già cười gằn một tiếng.

"Ông khó chịu à?"

Trong lòng Lâm Phong đang bực tức, nên anh lạnh lùng nói thẳng.

"Nhóc con, phải biết rằng núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, thế giới này không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu!"

Lão già nhìn thoáng qua Lâm Phong sau đó ngồi xuống bắt đầu kiểm tra một vài mảnh vỡ của súng pháo rơi rải rác trên mặt đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio