Trong khi đó ở sân bay Bắc Kinh.
Một chàng trai dáng người cao lớn, cả người bịt kín mít. Không sai, đó chính là Vương Tuấn Khải, vừa đi anh vừa lấy điện thoại gọi cho Thiên Tỉ.
“Thiên Tỉ, em đang ở đâu vậy? Anh đến nơi rồi.”
“Em thấy anh rồi, anh cứ đi thẳng đến phía trước, nhanh lên không có người nhận ra bây giờ!” Thiên Tỉ hối thúc.
Tuấn Khải bước về phía trước cũng không quên nhìn xung quanh mình. Bỗng nhiên đằng xa có người la lên:
“Vương Tuấn Khải, là Vương Tuấn Khải!”
Vương Tuấn Khải chạy nhanh về phía trước.
“Thiên Tỉ… Thiên Tỉ, anh sắp bị phát hiện rồi, xe nào là của em vậy?”
Thiên Tỉ vội vàng hạ cửa kính xuống một chút sau đó đưa tay ra ngoài.
“Đại ca… Đại ca em ở đây.”
Tuấn Khải ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía đó nhanh nhẹn phóng lên xe. Thiên Tỉ liền khởi động xe rời khỏi sân bay.
Trong xe, Vương Tuấn Khải thở hổn hển.
“Mệt chết anh rồi, hầu tử chết tiệt nhà em, tất cả đều tại em.”
“Không phải vì anh nổi tiếng quá sao? Có thể trách em à?”
“Đúng rồi ha, chính vì khuôn mặt đẹp trai này nên đi tới đâu ai cũng nhận ra. Ây da, đẹp trai cũng thật khổ quá mà!” Vương Tuấn Khải vừa bỏ ba lô sang một bên vừa dương dương tự đắc nói.
Thiên Tỉ đang lái xe phía trước cũng không nhịn được mà bĩu môi một cái.
“Anh nói xem, cái bệnh tự luyến của anh chữa thế nào cũng không hết. Anh hai à, anh đã tuổi rồi đó, ngày nào em và Nguyên Nguyên cũng phải nghe những lời đó của anh, anh có thể nghĩ tới cảm nhận của bọn em một chút được không?”
Tuấn Khải: “Cũng chỉ vì anh đẹp trai, đến cả bản thân anh cũng không kìm chế được.”
“... Em thật hết lời với anh mà...” Thiên Tỉ đấu khẩu một hồi rồi cũng ngậm đắng nuốt cay mà chịu thua.
... Nhà Thiên Tỉ...
Vì hôm qua Vương Nguyên có một buổi phỏng vấn ở Bắc Kinh nên sau khi phỏng vấn xong cậu về nhà Thiên Tỉ luôn, sau đó mới xuất hiện cái vụ đi chơi này. Lúc này Vương Nguyên đang cùng Nam Nam là em trai Thiên Tỉ xem ti vi.
Nam Nam: “Vương Nguyên ca ca, ngày mai có thể cho em theo cùng không?”
Vương Nguyên: “Không được, em còn phải đi học.”
Nam Nam cố bày ra bộ mặt dễ thương hết cỡ.
“Vương Nguyên ca ca, anh thật đẹp trai, thật dễ thương, cho em đi nha.”
Vương Nguyên: “Được thôi, để anh bảo với Thiên Tỉ một tiếng.”
Vương Nguyên nói xong quay nha nhìn Nam Nam nở một cụ cười đầy nguy hiểm.
“Không cần nữa, bây giờ em muốn đi học rồi, anh không cần phải nói với anh ấy.”
Vương Nguyên biết Nam Nam rất nghe lời và sợ Thiên Tỉ. Dù sao thì Nam Nam mới tuổi, đang trong độ tuổi đi học, không thể lơ là được.
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng xe, Vương Nguyên vừa nghe thấy đã biết là của bọn người Thiên Tỉ và tiểu Khải. Cậu nhanh nhảu chạy ra mở cổng. Tuấn Khải vừa bước xuống xe, Vương Nguyên đã chạy lại trao cho anh một cái ôm vô cùng bạo lực.
“Đại ca, em nhớ anh quá!”
“Thằng bệnh này, buông anh ra, không phải hôm qua còn gọi video cho anh sao, Thiên Tỉ em uống thuốc mà quên nhắc nó à?”