Trong màn đêm u tịch, một người con gái luôn che kín gương mặt mình bất giác cười lớn. Nụ cười của cô ta mang sự thù hận và đau đớn tột cùng. Khi nghe người đàn ông phía dưới kể lại mọt truyện trong những ngày qua, nụ cười đó vang nhưng không kéo dài, cười rồi bỗng chốc nhưng hẳn và im bặt. Cô lấy ra một trai nhỏ chứa thứ bột màu trắng, cô nói:
_ Hãy hạ độc anh ta: Hắc Xà.
_ Không thể, tôi đã từng thử cách này nhưng khả năng phân biệt độc của Hắc Xà còn nhạy bén hơn cả Bạch Xà. _ Người đàn ông kia nhíu mày, giải thích. Nếu quả thực có thể dùng độc để hạ thủ được hai con rắn kia thì ông đã hoàn thành được từ lâu rồi.
_ Hừ! Dùng thứ độc ngu ngốc đó lại chẳng thất bại. Hãy dùng thứ này, ta đảm bảo Hắc Xà sẽ không nhận ra. _ Cô gái đó tức giận nói, vứt chiếc lọ về phía người đàn ông kia đầy khó chịu. Dù hợp tác với lão nhưng cái mùi tình dục ô uế trên người lão luôn làm cô cảm thấy buồn nôn.
Nhìn chiếc lọ này ông ta dường như chẳng mấy tin tưởng lắm về việc hạ độc Hắc Xà cả. Nhưng, người con gái này có một trí thông minh uyên bác hơn người nên dù không thể tin nhưng ông ta chẳng có cách nào khác ngoài việc phải thử ra cả. Ông ta có thể cảm nhận thấy rằng cô gái trước mặt ông không chỉ rất hận Vương Xà mà còn biết rất rõ về hai nhân vật chủ chốc của Vương Xà nữa. Ông thật không biết vì sao cô gái này lại muốn giết chết Hắc Xà và sở hữu người con gái của Hắc Xà tới vậy. Phải chăng là lòng dạ đàn bà hiểm độc, giết Hắc Xà vốn để trả thù nhưng có Bạch Xà và hành hạ cô để cô chịu đau đớn mới là trả thù Hắc Xà thực sự? Quả thực là đáng ghê sợ. Vẻ đẹp ẩn hiện của cô đã từng làm ông muốn có nhưng bất cứ ai động vào cô đều tự dưng chết nên khiến cho ông không giám động vào. Bởi lẽ, người con gái trước mặt này mặc dù yếu ớt nhưng trên người lại mang độc khí lớn khiến ông phải nể trọng vài phần.
Nhận chiếc lọ, cất vào áo, ông ta định bước ra ngoài thì người con gái kia nói thêm:
_ Hãy nhớ, đừng ngu ngốc mang thuốc này hạ độc Bạch Xà.
_ Tại sao? _ Ông ta quay lại nhìn cô khó hiểu. Những suy nghĩ, ý định của cô ông chưa bao giờ có thể hiểu được cả.
_ Vì không có tác dụng.
Một lời nói đơn giản nhưng lại mang đầy ẩn ý bên trong. Trên đời này lại có thứ độc có thể giết được Hắc Xà sao? Có thể giết được Hắc Xà mà lại không có tác dụng trên người Bạch Xà sao? Nó là không thể hạ độc được Bạch Xà hay là một ý nghĩa gì khác? Đầu ông càng lúc càng trở nên mông lúc khó hiểu.
Ánh mắt hận thù cùng cay nghiêt kia cũng không đủ khiến cho ông quan tâm được. Bởi, người con gái có dã tâm chắc chắn chính là con người nguy hiểm, đáng phải đề phòng nhận. ..
Lúc đó, tại bang Vương Xà, Bạch Xà đang nhảy choi choi lên để dằng cái mặt nạ của Huyết Xà đeo trên mặt. Dù cho Bạch Xà không phải là thấp nhưng đấu với Huyết Xà chính là chẳng bao giờ có cửa thắng nào cho cô. Dằng mãi không được, nhìn cái nụ cưới khẽ nhếch lên trên miệng Huyết Xà, Bạch Xà tức tối chỉ tay ra lệnh:
_ Nói nha, anh mà không vứt cái mặt nạ xấu xí kia đi thì ở nhà đừng theo tôi.
Bạch Xà nói vậy, Huyết Xà rất ngoan ngoãn bỏ mặt nạ theo lời cô. Nhưng, thay vào đó là chiếc kính đen to bản khiến cho Bạch Xà vừa nguôi giận được tý lại tức giận đùng đùng. Cô quay lại hỏi Hắc Xà:
_ Anh! Có phải anh ta bị bệnh sợ con gái không vậy? Tại sao gương mặt đẹp thế mà cứ che đi là sao? Dù sao Huyết Xà cũng có ai biết mặt đâu mà anh ta sợ.
Đáp trả lại lời nói của cô, Huyết Xà ngay trước mắt Hắc Xà ôm lấy cô. Bạch Xà ngạc nhiên, cứng đơ người không nói được câu nào. Hắc Xà thấy cảnh này thì phì cười giải thích hộ Huyết Xà bằng lời nói:
_ Long mà sợ con gái thật thì sẽ không làm vậy với em đâu.
“BỐP…”
_ Anh tránh xa tôi một mét.
Bạch Xà hét lên rồi giận đùng đùng bỏ đi. Huyết Xà đừng đó xoa xoa trỗ ngực vừa bị Bạch Xà thụi cả khuỷu tay vào. Ấy vậy mà, Hắc Xà lại nhìn thấy ai đó bị đánh mà chẳng tức tối chút nào, ngược lại đôi môi mỏng khẽ tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Hắc Xà bất lực nói:
_ Bị Linh đánh cậu vui thế sao?
Huyết Xà ngẩng lên, ánh mắc đắc ý nhìn Hắc Xà rồi bỏ đi. Bỗng dưng Hắc Xà nổi hết cả da gà. Anh cả, tưởng được rằng dường như Huyết Xà muốn nói ra hai từ “ Đánh yêu” vậy. Quả thực, tình yêu làm thay đổi con người tới mức như vậy sao? Xoay ly rượu sóng sánh trong ly, Hắc Xà nhớ lại những ngày trước kia, bẩy năm trước anh cũng đã từng yêu điên cuồng như vậy thì phải. Anh tự hỏi: Liệu rằng rồi Huyết Xà sẽ có lại bước vào đường cùng như anh không? Làn gió từ ngoải cửa sổ len vào, thổi bay góc rèm, anh ngước nhìn trời xanh trước mặt khẽ lẩm bẩm:
_ Em… hiện đang ở nơi đâu?
Anh sợ! Sợ rồi Huyết Xà – Bạch Xà lại đi vào con đường của anh. Sợ rồi Bạch Xà sẽ lại tổn thương, rồi Huyết Xà cũng sẽ tự hủy bản thân mình trong đau đớn. Anh không muốn ai dù là Huyết Xà hay Bạch Xà một lần nữa sống một cuộc sống mà không có chút cảm giác, ý vị nào như anh. Cái cảm giác sống không bằng chết này còn đau đớn gấp vạn lần bất cứ thứ cực hình tra tấn nào. Liệu rồi Bạch Xà có biết rằng cái tên Huyết Xà này còn mang một ẩn ý sâu xa khác hay không? Nó không chỉ đơn giản là một con rắn mang trên mình màu đỏ rực như máu mà là một con rắn mang trong mình bi thường cùng cuồng vọc ; một con rắn rưới lên thân mình máu tươi…
Huyết Xà đi theo Bạch Xà mua đồ. Bạch Xà vẫn tức cũng như hình ảnh bị Huyết Xà ôm ban nãy làm cho ngại nên chẳng thèm quan tâm tới anh mà bỏ đi phía trước. Chính vì vậy, Huyết Xà đành đi một mình phía sau. Nhưng, nếu ai có để ý thì sẽ thấy trên gương mặt ẩn hiện sau lớp kính râm kia là nụ cười nửa miệng quyến rũ của Huyết Xà. Anh không còn mang dáng vẻ cô độc của một kẻ ngự trị, ngược lại anh mang sự quyến rũ đôi phần lãng mạn của một vị chúa sơn lâm đã biết thế nào là yêu và thương.
Đi vào trong siêu thị mua đồ, Bạch xà lai tiêu tiền xả giận khiến cho các nhân viên bán hàng mừng ra mặt. Tuy nhiên, lần này người mất tiền lại không phải là cô mà là Huyết Xà đi phía sau lặng lẽ trả tất cả số tiền lớn đó. Anh đi phía sau nhưng vẫn như trước im lặng và lặng lẽ; một câu than mệt hay ngăn cản Bạch Xà mua đồ cũng không lên tiếng. Đợi đến khi cô mua chán rồi thì Huyết Xà mới kêu nhân viên mang đồ ra xe và đợi cô ngoài đó.
Người con trai thân hình to cao, dáng người dong dỏng chuẩn mực của một người mẫu, trang phục đen khiến anh trở nên bí ẩn và quyến rũ trước mắt các cô gái thời thượng đang đi mua sắm kia. Anh tựa người vào chiếc Audi R mui trần khiến anh càng trở nên quyến rũ trước mặt các cô gái hơn bao giờ hết; anh chính là mẫu đàn ông tiêu chuẩn của bất cứ cô gái nào ở đây. Điếu thuốc lá cháy dở, làn khói mờ nhẹ bay hòa tan vào trong không khí, ánh mắt lạnh phía sau lớp kính đen anh – Huyết Xà khiến cho người ta vừa tò mò lại có một ham muốn đến gần mà lại không giám tới…
Một bóng người con gái nhẹ bước lướt qua anh. Anh khẽ nhíu máy, điếu thuốc lá rơi xuống đất, bước chân đi theo cô gái đó. Trong biển người đông đúc nơi đô thị sầm uất, bước chân anh nhanh dần và đuổi kịp cô, anh nắm lấy tay cô như một lẽ dĩ nhiên. Cô gái quay lại, ánh mắt nhìn anh ngạc nhiên; Huyết Xà nhìn cô khẽ nhíu mày, giọng nói anh từ miệng khẽ phát ra:
_ Bạch Xà !
Cô gái đó khi nghe tới tên anh gọi gương mặt bỗng chốc ngỡ ngàng rồi tối sầm lại. Nhưng cô sững sờ chưa được bao lâu liền nhìn thấy một thân hình phía xa, giật tay ra khỏi bàn tay lạnh đang năm cô rồi vội vàng bỏ chạy…
Huyết Xà đứng đó sững sờ mà cũng không thể miêu tả hết được cảm giác của mình lúc này. Anh cứ đừng đó, nhìn cô gái kia từ từ biến mất trong biển người mà không đuổi theo. Chỉ khi có cái lành lạnh, man mát ờ nơi má mình chuyền tới khiến cho anh giật mình tỉnh lại thì anh mới thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu. Quay ra sau, gương mặt xinh đẹp, sắc nét của Bạch Xà vẫn còn mang vài phần ngây thơ của cô gái mười tám tuổi khiến cho Huyết Xà càng thêm rối loạn hơn. Bàn tay không có độ ấm của anh chạm vào gương mặt cô, chạm vào gò má ấm áp của Bạch Xà, anh khé nói:
_ Bạch Xà?
_ Ừ, anh làm sao vậy? _ Bạch Xà nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu. Cô vốn thương Huyết Xà đi mới mình cả ngày mệt chết nên mới bỏ rơi anh đi mua nước. Ấy vậy mà khi quay lai thì Huyết Xà vốn cả ngày nhìn cô cười cười khiến cô phát run kia bây giờ lai ngơ ngẩn như người mất hồn. Cô tự hỏi, không phải cô bóc lột sức anh quá khiến anh phát ngốc rồi chứ?
Nhìn ngắm gương mặt Bạch Xà một lúc lâu, Huyết Xà mới lắc đầu nói: “ Không có gì”. Mặc dù không hiểu Huyết Xà bị làm sao nhưng Bạch Xà cũng không tiện hỏi thêm. Bởi vì, tự dưng cô nhận ra rằng cô đâu có là gì của anh đâu mà chen vào cảm xúc của anh kia chứ !.
Về bang cũng là lúc chiều tà, ánh nắng vàng ruộm đã tắt thay vào đó là ráng đỏ nơi phía cuối chân trời, Huyết Xà ngay khi về bang đã nhốt mình trong không gian riêng. Thấy vậy, Hắc Xà bước lại hỏi:
_ Cậu có truyện gì vậy?
Huyết Xà không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn ra phía bầu trời đang dần tắt nắng xa xôi kia. Hắc Xà nhìn trong mắt anh là một sự mông lung, khó hiểu không thể lý giải được. Dường như chính Huyết Xà cũng không có câu trả lời nên anh mới không nói gì cả nên Hắc Xà cũng yên lặng ngồi bên cạnh anh. Mãi một lúc sau, Huyết Xà mới quay lại hỏi Hắc Xà:
_ Phương, cậu vẫn còn dấu tôi truyện gì đúng không?
Ly trà đưa tới gần miệng của Hắc Xà dừng lại. Hắc Xà nghe thấy Huyết Xà nói vậy trong lòng không khỏi giật mình và dấy lêm một cảm giác không lành. Anh không nghĩ rằng truyện đó lại đến sớm tới vậy. Nở một nụ cười gượng gạo, anh cố che đi những sung động trong lòng mình hỏi lại Huyết Xà:
_ Ý cậu là gì cơ?
Huyết Xà nghe Hắc Xà nói vậy cũng không nói gì nữa. Dù Hắc Xà có che dấu như thế nào thì những biểu hiện thoáng qua kia làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của anh được chứ. Nó đã nói lên tất cả thay chủ nhân của nó; tâm tư rối loạn của Hắc Xà cũng bị anh nhìn thấu. Hai con người ngồi đối diện nhau nhưng tâm tư lại bay về một nơi nào đó rất xa. Huyết Xà cố tìm ra giải đáp cho cô gái lạ mà quen kia. Còn Hắc Xà lại thả mình trôi vào quá nhứ đẹp như mộng tưởng mà tang thương tới tột cùng. Bảy năm trước và bảy năm sau, nợ cũ nợ mới, thù cũ thù mới, ân xưa nghĩa cũ đang dần lộ rõ; bức màn bí mật hiện lên chỉ còn tình bằng ngày giờ mà thôi…
…
SÁNG HÔM SAU:
Bạch Xà vừa tỉnh giấc đã nhận ra ngay không khí đặc biệt giữa Huyết Xà và Hắc Xà. Giác quan đặc biệt cho cô nhìn thấy giữa họ là một màn sương mờ, đen và đục ngầu che mờ tâm trí họ; dường như họ không có lối thoát nào cả. Chạm vào ánh mắt nghi ngờ lẫn khó hiểu của Bạch Xà, Hắc Xà húng hắng miệng lấy lại tinh thần, dịu dàng xoa đầu cô nói:
_Em chuẩn bị một chút. Tối nay chúng ta sẽ tới dự tiệc bang Hắc Long, ông ta có chuyện gì đó muốn nói với chúng ta đấy.
_ Nói chuyện? Ông ta lại có âm mưu gì vậy? _ Bạch Xà nhíu mày. Cô không biết ông ta sau thời gian vắng bóng lại nghĩ ra âm mưu quỷ dị gì nữa để đối phó với cô và anh. Nhưng có lẽ, cô không nghĩ lão ta lại phản công nhanh tới vậy sau nhưng gì lão bị Vương Xà làm ; có lẽ có ai đó đang ngấm ngầm giúp lão phía sau.
Khả năng này là không khó, bởi vỗn dĩ Hắc Long được không ít các tầng lớp thượng lưu bảo vệ vì lão ta rửa tiền cho chúng. Nếu không có lý do này thì chắc chắn Vương Xà đã không ta cho ông ta tới bây giờ. Tuy nhiên, thế lực nào lai giám công khai giúp đỡ ông ta tới vậy? Ta không giám đụng chúng nhưng với cái tên Vương Xà hiện nay chúng cũng chẳng muốn dây vào chút nào cả… Là ai có thế đối đầu với Vương Xà?
Hắc Xà, Bạch Xà liếc mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Dù là ai, thế lực nào thì lời mời này vẫn không thể đến. Nếu đã không thể biết trước vậy thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt là đủ. Tuy nhiên, lời mời này lại khiến Hắc Xà cảm thấy lo lắng ít nhiều ; chưa bao giờ anh lại có cảm giác mãnh liệt như lúc này. Dường như, chuyến đi tới bang Hắc Long này lành ít giữ nhiều; có lẽ máu rơi và nước mắt đổ…
Đợi Bạch Xà cùng Tứ Thần đi vào trong chuẩn bị, Hắc Xà mới nói:
_Đêm nay hãy bảo vệ Bạch Xà, thật cẩn thận.
Câu nói của Hắc Xà càng về phía sau càng được anh nhấn mạnh. Dù anh không nhìn vào Huyết Xà nói nhưng câu nói đó đã đánh động tất cả rằng đêm nay … Bạch Xà sẽ gặp nguy hiểm. Huyết Xà khẽ gật đầu rồi cũng bước ra ngoài. Huyết Xà không nói nhiều không phải anh không biết mà là anh thấy tất cả. Trong con mắt người con trai kia có sự giao phó tin tưởng nhưng trên hết là sự đau đớn, bi thương cùng cực tuyệt vọng của một truyện gì đó. Nhìn Hắc Xà, trong đầu Huyết Xà chợt lóe lên hình ảnh người con gái đó; phải chăng Hắc Xà và người con gái đó có một mối liên hệ nào sao? Còn nhớ, khi nhìn vào đôi mắt đó Huyết Xà đã cảm nhận được cô ta không phải Bạch Xà bởi trong đôi mắt đó không có sự long lanh thuần khiết như Bạch Xà ; mà nó đục ngầu của sự hận thù theo từng năm tháng.
…
TỐI HÔM ĐẤY:
Bạch Xà, Hắc Xà tới bang Hắc Long. Cặp đôi trai tài gái sắc lừng danh trong thế giới ngầm lầnd đầu tiên xuất hiện không khỏi khiến cho người ta vừa ngưỡng mộ lại ganh tỵ bởi vẻ đẹp cùng sự tài giỏi của họ. Nếu so sánh họ với nhiều bang khác thì họ chưa hẳn đã là bang mạnh nhất nhưng họ có những thứ mà người ta không có, thèm muốn. Và không ai có thể quên được họ dù chẳng bằng ai nhưng đã đứng lên đạp đổ những bang có ảnh hưởng như thế nào trong thế giới ngầm chẳng chút khó khắn. Nhớ tới đó ta sẽ nhớ tới những cái chết tàn nhẫn và ghê sơ của các bang chủ đã đối đầu với họ. Theo sau bước chân của họ chính là máu và thân xác của những bang khác. Càng đối đầu với họ thì ta càng tạo cơ hội đưa họ lên tầm cao của ngôi vị bá chủ.
Màu trắng chẳng bao giờ hợp với thế giới ngầm luôn làm người ta chói mắt và phản cảm của Hắc Xà và Bạch Xà khiến người nhìn không biết nói làm sao. Hắc Xà vẫn vậy, trắng khiến cho người ta cảm tưởng anh chưa bao giờ vướng tới thứ bụi bẩn của xã hội ngầm – nơi tận cùng của thối nát. Bạch Xà diện màu trắng với kiểu dáng sexy khiến cho bất cứ ai nhìn cứ ngỡ như cô đang đưa chính cái gọi là sạch sẽ, tinh khôi nhất của thế giới ngoài ánh sáng kia vào trong thế giới ngầm này. Chỉ với một bộ đồ đơn giản nhưng Bạch Xà diễn tả hết được xã hội thực sự trước mắt nhiếu con người ở đây hay cũng như chính bản thân cô thuần khiết mà cũng không thực sự thuần khiết như người ta thấy. Bởi lẽ, đã sinh ra đã vấy máu thì nào có anh có thể thuần khiết sách sẽ được nữa….Nhìn hai người, tất cả đều cảm giác họ bước lạc vào màn đêm ô úe này vậy ; nơi họ nên bước tới là trên ánh trăng xa xa cao cao phía sau cánh cửa gỗ lớn kia.
Có lẽ, cũng đã lâu lắm rồi họ mới sánh bước cùng sau tham gia một bữa tiệc lớn như thế này. Một người phong lưu, một người quyến rũ ; họ thu tất cả tầm nhìn của những người khác bảo bản thân mình như lẽ dĩ nhiên. Nhưng, lại chẳng có ai giám chạm vào ánh mắt lạnh lẽo, sâu thẳm phía sau chiếc mặt nạ bạc ánh kia cả bởi có lẽ… họ sợ bị giam cầm mãi trong đó không thể thoát ra được.
Bang chủ Hắc Long bước tới, lão hồ hởi bước lại tiếp đón cả hai chứ không còn là cái gương mặt uất nghẹn, hận không thể một đao chém chết họ như trước nữa. Chính vì thế, lão khiến cho chân mày của Hắc Xà phía sau lớp mặt nạ kia phải nhíu lại. Lão mới cả hai tới ngồi trong một bàn tiệc lớn, rót một ly rượu rồi tận tay mời Hắc Xà uống:
_ Bang chủ Hắc Xà, chén rượu này mong cậu nhân cho. Như một lời hòa giải giữa hai bang chúng ta. Được chứ?
Hắc Xà không nói gì chỉ nhận ly rươu rồi từ từ ngồi xuống ghê. Tuy vậy, có một điều lạ lùng là người con gái họ cứ ngỡ là Bạch Xà lại không ngồi xuống cùng anh mà chỉ lặng lẽ đứng phía sau anh như một hộ vệ. Vậy rốt cục cô là ai?
Xoay xoay ly rượu, Hắc Xà nhìn bang chủ Hắc Long hỏi:
_ Bang chủ Hắc Long chỉ vì truyện này mà chấp nhận hạ mình với Vương Xà sao? Hình như không đáng lắm nhỉ?
Câu nói cuối khiến cho bang chủ Hắc Long trong lòng giận không nguôi nhưng bên ngoài lại không giám tỏ ra thái độ gì. Chỉ một chút ra măt thôi của ông sẽ làm cho Hắc Xà đề phòng ngay. Nên dù thế nào ông vẫn phải cố mà mỉm cười. Mục đích cuối cùng của ông chỉ ở đây mà thôi… Lão nâng ly rượu, cố gắng nở nụ cười tươi nhất nói:
_ Cậu đa nghi quá rồi Hắc Long. Lão già tôi đây thực sự có hào ý.
_ Vậy nếu tôi nói bang chúng tôi không muốn nhận hòa ý này liệu có vẫn đề gì không? _ Hắc Xà nhếch miệng nở một nụ cười đầy ý vị.
Lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, Hắc Xà đang định đưa lên miệng uống thì một bóng đen vịt tới, bàn tay vươn tới cản lại anh. Mắt chạm mắt, cáo nhìn khó hiểu cùng một cái lắc đầu. Hắc Xà dường như hiểu ra tất cả và trái tim trong lồng ngực anh phút chốc đánh “thịch” một cái. Quả nhiên, đúng như là nỗi lo anh đã cảm nhận đươc từ trước ; không ngờ rằng nó đến nhanh hơn những gì anh tưởng. Nhìn ly rượu đỏ sánh bên trong , Hắc Xà muốn chắc chắn điều anh suy đoán là đúng nên đưa ly rượu cho cô gái phía sau lưng:
_ Uông đi.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng chủa bang chủ Hắc Long, giữa nỗi đau đang len lói trong lòng Hắc Xà, trong cái nhíu mày của bóng đen vụt tới kia; cô gái ngửa đầu uống cạn ly rượu. Đặt ly rượu xuống bàn, khi cô ngẩng lên có một giọt nước mắt chàn ra từ khóe mi cô. Cô nhìn anh đầy đau đớn và khó hiểu. Trước con mắt ngạc nhiên, trước gương mặt tái mét đó cô ngã xuống; Hắc Xà đỡ lấy cô nhìn rồi nhìn bóng đen kia. Người đó bước tới, anh đưa cô gái cho bóng đen đó nói:
_ Em ấy chỉ ngủ thiếp đi thôi.
Nói rồi anh đứng lên, tầm mắt hướng về bóng người nào đó vừa khuất phía tầm mắt và đang chạy đi. Ánh mắt anh dời nơi đó, hướng đôi mắt sắc lạnh về phía bang chủ Hắc Long. Anh rót một ly rượu vào chiếc ly của mình, đưa ra trước mặt bang chủ Hắc Long:
_ Bang chủ Hắc Long, đây là thứ hòa ý mà ông nói? Vậy, hòa ý này tôi sẽ nhận nếu ông nhận ly rượu này…
Nụ cười chết chóc của Hắc Xà khiến cho bang chủ Hắc Long phải ớn lạnh. Nụ cười trên gương mặt đó cười mà như không cười khiến cho người ta vừa run sợ lại cảm thấy mình như đang đối mặt với tử thần vậy. Anh nói:
_ Tôi nghĩ bang chủ chưa quên luật của Vương Xà “ Một mạng trả một bang” chứ? Ông có thứ đang truy đuổi tôi và cũng là thứ mà tôi đang tìm kiếm ; chính vì vậy muốn dùng nó để lật đổ Vương Xà chính là không tưởng. Nên nhớ, thứ mà ông năm trong tay không phải là một báu vật mà là một con dao hai lưỡi sắc nhọn.
Nói xong, Hắc Xà quay lưng rảo bước đi. Nếu có ai đó để ý thì sẽ thấy rằng ngay lúc anh bước chân ra khỏi cánh cửa này thì hai người một nam một nữ kia cũng đã biến mất từ lúc nào. Khi cánh cửa đóng lại, hiện ra trước mặt anh là màn đêm đen còn phía sau anh là tiếng gầm lên uất hận của bang chủ Hắc Long. Một câu hỏi đặt ra rằng: Tại sao ông ta lại hét lên phẫn uất tới vậy
Câu trả lời rất đơn giản là lời nói của Hắc Xà trước khi đi đang dần hiệu nghiệm theo cách mà anh đã sắp đặt.
…
Giữa màn đêm đen, dưới bầu trời lấp lánh trăng và sao một người con gái che mặt, mặc trên mình chiếc váy màu vàng rực óng ánh như nàng tiền ráng trần. Phía sau là một người nữa đang đuổi theo, mặt nạ bị vứt bỏ, thân hình quyến rũ trong chiếc váy trắng ôm lấy từng đường nét của cô. Cả hai đều mang một vẻ xinh đẹp ẩn hiện trong màn đêm khiến cho trăng ghen tức không đẹp bằng, sao giận hờn vì không thể sáng hơn. Một người vừa như chạy trốn lại vừa như sợ mất bóng hình phía sau mà ngoái lại nhìn ; một người đuổi mà trong lòng bộn bề những rối ren không lời đáp.
Vàng của sao lung linh.
Trắng của trăng huyền ảo.
Liệu họ là thế nào? Họ đuổi nhau rồi sẽ mở ra quá khứ nào của tương lai và ký ức nào của hiện tại? Đó sẽ là điều tốt hay xấu cho một tương lai diễn tiếp???
Ở một cánh rừng ngoại thành nơi tách biệt bới thành phố đô thị sầm uất. Nơi đây đã chuyền đến tai những con người sung quanh kia tin đồn về mà quỷ, những xác chết cùng những tiếng khóc luôn vang vẳng hằng đêm. Hai người con gái đứng đối diện nhau. Cô gái bịt mặt xoay người lại đối diên với người đuổi theo mình, nhẹ nhàng từng bước chân bước tới gần cô khẽ gọi tên:
_ Bạch Xà.
Phải, người con gái đuổi theo chính là cô – Bạch Xà. Bạch Xà đứng đối diện với người con gái trước mặt kia không phải là một thái độ chán ghét, khinh bỉ hay là kinh tởm như với những cô gái khác. Gương mặt cô hằn rõ sự hối lỗi, đau đớn, bi thương và tột cùng của sự nhớ nhung. Mãi mỗi lúc sau Bạch Xà mới quỳ rạp người xuống, giọng nói khàn khàn, nghèn nghẹn thốt lên :
_ Chị…
_ Um, chị đã nghĩ người đuổi theo chị sẽ là một người khác. Thật không ngờ là em; dường như độc của chị cũng không thể đủ sức làm em ngủ được nữa nhỉ?
Làn gió đêm lớn thổi bay chiếc khăn che mặt của cô gái kia… gương mặt nếu ai nhìn thấy sẽ phải giật mình. Cô gái chạm tay lên mặt mình, chiếc khăn bịt mặt bằng lụa nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Nếu không phải là quần áo khác nhau người ta sẽ có cảm giác rằng mình bị ảo giác… Bởi lẽ, không gian u uất này luôn làm người ta nghĩ tới ảo giác trước mắt…
Đối diện nhau, họ mang hai gương mặt y đúc từ gương mặt tới vóc dáng tương tự. Nếu dùng từ để miêu tả về hai người chính là hai giọt nước. Họ giống nhau tới mức mà không ai có thể phân biệt được, tới từng đường nét trên cơ thể và gương mặt. Có lẽ, cũng bởi vì vậy mà họ luôn có một sự linh cảm kỳ lạ đến nhau nên Bạch Xà mới có thể cảm nhận được người mà cô gọi là "chị" trước mặt kia. Ánh mắt đó, nụ cười đó, gò má đến nước da khiến người ta vừa mê mẩn lại cảm giác như lạc vào ảo giác của chính mình. Có khác chăng chính là ánh mắt cô gái đối diện Bạch Xà luôn ẩn chứa tia thù hận không cùng. Trong ánh mắt đó, nó chứa đựng sự tổn thương, hận thù được chất đầy qua năm tháng.
Bạch Xà ngập ngừng, nửa bước tới lại nửa không dám đối diện người cô gọi là “chị” kia. Là một sự rụt rè cùng e ngại hiếm có mà ta có thể tìm thấy nơi Bạch Xà – người con gái chưa bao giờ biết sợ tới bất cứ thứ gì. Ở nơi hai khóe mắt kia lăn dài hàng nước mắt , Bạch Xà nghẹn ngào nói:
_ Chị… chị…
Cô gái bước tới, bàn tay lạnh buốt vì sương đêm chạm vào gương mặt Bạch Xà. Đang định nói gì đó thì giọng nam chen vào giữa họ. Giọng nói đó vừa quen vừa lạ nhưng ngay lập tức làm ánh mắt dịu dàng của cô gái kia biến mất. Thay vào đó, ánh mắt tràn ngập thù hận, cô quay lai nhìn anh rít lên từng tiếng một đầy uất hận:
_ Hắc…. Xà….
Phải, người con trai cô hận đến thấu xương, hận tới bất chấp tất cả kể cả mạng sống này chính là anh – Hắc Xà. Người con trai dưới ánh trăng nổi bật một màu trắng khiến người ta phải nhíu mày. Anh bước tới bình thản, nhẹ nhàng nhưng ánh mắt nhìn cô lại mang vài phần bối rối cùng bi thương,
KENG…
_ Dừng lại._ Cô gái rít lên, một thanh kiếm mỏng, dài chĩa thẳng về phía Hắc Xà, rạch ở cổ anh một vệt máu chảy dài xuống xương quai xanh. Tuy nhiên, Hắc Xà nhìn cô lại khẽ mỉm cười, chạm vào lưỡi kiếm lạnh cô kề bên cổ mình nói:
_ Độc Xà, anh đợi ngày này lâu lắm rồi.
Lời nói đó không làm cô gái được anh gọi là Độc Xà cảm thấy nguôi ngoai. Ngược lại, ánh mắt cô càng trở nên phẫn nộ, gương mặt xinh đẹp cũng in hằn sự tức giận và phẫn nộ. Thanh kiếm trên tay càng nhấn sâu hơn khiến những giọt máu đỏ tươi đua nhau chảy ra…
_ Chị, xin đừng… _ Đúng lúc đấy Bạch Xà phi người chạy tới. Bàn tay cô túm chặt lấy lưỡi kiếm kéo ra khỏi cổ Hắc Xà. Ánh mắt Bạch Xà chưa bao giờ đau đớn đến thế. Nhìn chị mình – người giống y hệt mình mà đau khổ nói:
_ Xin chị, đừng làm vậy!
_ Tránh ra, em biết hắn đã làm những gì với gia đình chúng ta không? Chính gia đình hắn đã giết cha mẹ ta, hại chị em ta không có cha cùng mẹ, trở thành những đứa trẻ mồ côi chưa bao giờ được hưởng hạnh phúc của tình cảm gia đình. Không những vậy, hắn còn cướp em – người thân duy nhất của chị. _Độc Xà hét lên, gương mặt tràn ngập thù hận.
Hắc Xà đứng phía sau Bạch Xà cũng nhẹ nhàng nói. Giọng nói anh trái ngược với tâm trạng của cô gái đối diện mình. Nó nhẹ nhàng, chính xác là nhẹ bẫng không chứa một chút tức giận hay phản bác nào cả. Dường như những gì Độc Xà nói là hoàn toàn đúng vậy:
_ Bạch Xà, lui ra đi. Cô ấy nói đúng đấy, gia đình anh nợ em và Uyên rất nhiều.
Lời nói đó của Hắc Xà đã khẳng định tất cả. Dường như ngày này anh đã đợi, đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rất lâu rồi nên khi đối diện với nó anh rất bình thản và thoải mái. Có vẻ như, anh không có chút nào tiếc nuối cuộc sống đã qua; anh sống chính là chờ ngày cô tới để trả lại tất cả. Nhưng Bạch Xà lại cúi gằm mặt, giọng cô run rẩy, bàn tay cầm kiếm chảy máu càng siết chặt hơn mà nghẹn ngào nói:
_ Chị, em xin lỗi. Tất cả chuyện đó em đều biết rõ cả, chuyện ông ta hại gia đình ta và anh Phương là con ông ấy em đều biết. Và quyết định đi theo anh ấy cũng là do em; chuyện hai người em đều chứng kiến cả cũng nghe rất rõ mọi thứ. _ Bạch Xà ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của chị mình cùng Hắc Xà. Cô khẽ mỉm cười, nói tiếp:
_ Chị, oan oan tương báo bao giờ mới hết. Người hại gia đình ta là cha mẹ anh ấy chứ không phải anh ấy. Bảy năm nay anh ấy cũng chẳng bao giờ được sống vui vẻ, hạnh phúc cả. Anh ấy cũng đã mất đi gia đình mình rồi, cái giá đắt nhất mà anh ấy phải chịu chính là mất đi chị. Vậy còn chưa đủ sao?
Nhưng lời Bạch Xà nói chính là những lời từ tim gan mình. Bảy năm qua Bạch Xà sống cạnh anh chính là thế thân cho chị gái mình. Cô chứng kiến rất rõ những ngày mà Hắc Xà mất đi Độc Xà đau đớn như thế nào. Hay những lần đau đớn đến tột cùng, phải tìm đến rượu để làm tê liệt cảm giác mình rồi tưởng cô là chị gái mình, ôm cô thật chặt, lặp đi lặp lại hàng ngàn lần câu xin lỗi và gọi tên chị gái mình đau đớn như thế nào. Yêu Hắc Xà chính là đau đớn, tổn thương của cô nhưng nhìn thấy hai người cô yêu thương nhất dằn vặt nhau trong bi kịch và tổn thương vì hận thù mới là nỗi đau đớn tột cùng của Bạch Xà. Chính vì điều đó, cô không cho phép mình mất đi lý trí để cướp anh khỏi tay người chị gái của mình. Chậanhận là “cái bóng”, chấp nhận tổn thương làm “thế thân” để ở gần anh, để anh luôn nhớ và yêu chị mình cho dù đổi lại là sự thương tổn.
Những lời đó như chính là nỗi lòng của Hắc Xà đã không thể biện minh cho mình hay chính là thứ mà Độc Xà đã chối bỏ bảy năm qua. Nỗi hận gia đình không thể gỡ bỏ trút hết lên đầu anh, nỗi đau mất cha mẹ đè lên vai anh, chiếm đoạt em gái xuyên thẳng vào tâm can anh; có lẽ đó chính là lý do Hắc Xà trở nên vô cảm với bất cứ người con gái nào xung quanh – trừ cô và Bạch Xà – cái bóng của cô. Cả hai người đều rơi nước mắt – những giọt nước mắt mặn đắng, chát chúa sau những hận thù. Đó là những giọt nước mắt kìm nén bảy năm qua họ đã cất kỹ vào sâu nơi đáy lòng mình.
Bỗng dưng, giữa không gian lạnh lẽo chỉ có những giọt nước mắt kia khe khẽ rơi thấm nhuần vào trong ký ức của họ: vui có, buồn có, bi thương có và đắng cay không thể kể hết được, môt luồng gió mạnh bỗng chốc thổi lên. Nó cuốn tung lên những lá héo cùng bụi mù và làm lạnh ngắt da thịt con người ta. Cả ba người vẫn cứ lặng lẽ đứng đó, tâm trạng cuốn theo ký ức bảy năm như dòng suối nhỏ khẽ chảy róc rách… Nơi con suối đó chảy qua là từng mốc ký ức của cả ba với bao nhiêu nỗi niềm. Và…
_ Buông…
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến bàn tay cầm kiếm của Độc Xà bất giác run lên vì áp khí mình đang đối diện. Khi nhận ra, xung quanh cổ tay, thân và kiếm của Độc Xà đã bị những con rắn màu đen cuốn quanh mình không biết từ lúc nào. Nhỏ nhỏ và dài với chiếc lưỡi dài cùng chiếc nanh nhọn khiến người ta ghê sợ. Ngay lúc đấy, người con trai trong bộ đồ đen, gương mặt che khuất bởi chiếc mặt nạ ánh bạc, dáng người cao to đứng chắn trước Bạch Xà. Ánh mắt anh lạnh buốt hướng về phía Độc Xà như muốn nuốt chửng lấy mọi thứ của cô.
_ Huyết Xà…
_ Dừng lại, Long….
Cả Hắc Xà và Bạch Xà cũng ngỡ ngàng trong chốc lát, rồi vội vã mà níu Huyết Xà lại trước khi anh ra tay với Độc Xà. Những con rắn đó tuy nhỏ bé đấy nhưng chúng lại mang trong mình một thứ độc dược chết người. Nếu như bị một con cắn thì không những sẽ chết mà còn chết một cách cực kỳ đau đớn. Bị hai con cắn không thể chết nhanh hơn mà khả năng sống sẽ được kéo dài; nhưng đau đớn sẽ được nâng lên theo cấp số nhân. Đó chính là thứ độc đáng sợ nhất, nó hợp với câu nói : “Sống không bằng chết.”
Có thể Bạch Xà vẫn còn mông lung không biết vì sao Huyết Xà lại làm thế nhưng anh – Hắc Xà thì rõ hơn ai hết. Bởi, Độc Xà không chỉ đang muốn ám sát anh mà tuy vô tình nhưng lại làm thương Bạch Xà. Mà với tình yêu của Huyết Xà hiện tại, thì dù Bạch Xà chỉ bị một vết thương nhỏ thôi thì người đó cũng sẽ chết chứ huống hồ những giọt máu theo thanh kiếm chảy xuống kia là của Bạch Xà. Có thể Độc Xà giống Bạch Xà thật nhưng đấy chỉ càng là lý do để Huyết Xà giết cô hơn thôi. Bởi lẽ, Huyết Xà ghét những thứ giống mà lại không phải thứ mà anh yêu thương. Huyết Xà khi yêu chính là không cần tới tính mạng nhưng muốn giết ai chính là sẽ tàn độc nhất. Những cách thức giết người mà Huyết Xà đã từng làm còn kinh khủng hơn những gì mà Vương Xà đã làm trước kia…
Huyết Xà quay lại nhìn Bạch Xà. Ánh mắt anh mang tổn thương cùng sự khó hiểu nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn ướt nước của cô. Ánh mắt đó, đen, sâu thẳm và hun hút như đáy vực không có đường sống và lối thoát kia khiến cho Bạch Xà sững sờ. Nhịp tim cô lúc đó gần như ngừng đập vì bị nó nuốt chửng. Lúc đấy, kiếm trong tay Độc Xà rơi xuống, tuột khỏi tay Bạch Xà. Độc Xà quỳ sụp xuống, tay ôm lấy gương mặt đang tái dần đi của mình, cô nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:
_ Mau…. Mau cứu anh ấy… !!!
Đúng lúc đó, Hắc Xà ngã xuống đất, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt tái nhơt của anh. Dường như anh đang bị thứ gì đó dằn vặt cả thân mình nên mồ hôi mới đổ nhiều đến mức đó; và có lẽ nó cũng đau đớn lắm. Thực chất, bảo vệ Bạch Xà chỉ là cái cớ mà thôi mà hơn ai hết anh hiểu Độc Xà sẽ không bao giờ giết Bạch Xà – cô em gái song sinh cũng là người yêu duy nhất và cuối cùng của mình cả. Ngược lại, người Độc Xà nhắm đến chính là anh – Hắc Xà để cứu Bạch Xà ra mà thôi. Hắc Xà ngay từ khi cho Bạch Xà uống ly rượu kia đã nhận ra rằng Độc Xà đang ở đây cũng như Bạch Xà nhận ra sự hiện hữu của người chị song sinh của mình khi uống cạn ly rượu đó.
Hắc Xà – anh là một con rắn nham hiểm khi đã qua mặt tất cả kể cả Bạch Xà và đặc biệt là Huyết Xà. Mọi thứ dường như đúng dự liệu của anh đã sắp đặt từ lâu lắm rồi, cho dù nó có diễn ra sớm hơn dự kiến. Anh chấp nhận chọn cái chết, lấy máu mình rửa trôi đi những hận thù của người con gái mà anh yêu trọn đời trọn kiếp. Vốn dĩ mạng này của anh đã trả cho cô ở bảy năm về trước chứ không phải đợi tới bây giờ. Anh có khả năng nhận ra độc và kể cả trúng độc thì cũng không ảnh hưởng tới bản thân mình nhiều nhưng anh lại không thể tránh được độc cũng như nhận ra độc của Độc Xà chế ra. Có lẽ, cái này bắt nguồn bởi câu nói của những ngày đầu tiên khi cô – người con gái anh yêu trở thành Độc Xà:
“ Anh sẽ chết chỉ cần em muốn !”
Có những tình yêu đẹp khiến người ta ngưỡng mộ và ước ao, ghen tỵ và đố kỵ nhưng cũng có những tình yêu khiến người ta phải thương tổn. Bạch Xà – Hắc Xà – Độc Xà lại chọn cho mình con đường đi chông gai nhất, đau khổ nhất. Bạch Xà, sống làm “cái bóng” cho chị gái mình suốt bảy năm qua. Yêu không được mà hận cũng không thể, gần mà không thể với tới, sát mà không thể ôm vào liệu còn gì đau hơn? Người mình yêu khi ôm mình lại gọi tên người con gái khác còn gì khổ hơn? Hắc Xà sống mà như đã chết, luôn nhấn chìm mình vào trong quá khứ đau khổ mất người yêu thương bảy năm qua. Yêu cô nhưng không thể gần, yêu gương mặt đó mà lại không thể chạm đến; đã bao nhiêu lần khi đêm tỉnh giấc đã ngỡ cô về với mình nhưng lại nhận ra chỉ là giống nhau mà thôi? Biết là sẽ làm tổn thương người mình yêu quý như em gái mà không thể đẩy cô ra xa, biết là sẽ khổ đau nhưng không thể bước vào. Liệu, còn lối thoát nào cho anh? Độc Xà, sống bảy năm nhấn chìm mình trong quá khứ của hận thù, u uất của địa ngục. Bao nhiêu đêm trái tim thổn thức rồi lại hóa thù hận để cô hận càng thêm hận. Cuộc đời con gái ngắn ngủi, vậy mà đã bỏ qua bao vui buồn khác để nhấn thân mảnh mai vào vũng máu đó. Không thể dãy dụa cũng không thể đứng yên chịu chết trước số phận. Làm sao để sống cho thỏa mong ước của một người con gái nhỏ bé?
Kết thúc, tất cả chỉ có tổn thương và tổn thương.
Nhìn Hắc Xà siết chặt tay không cho mình thương tổn Độc Xà, gương mặt tái nhợt mà môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện, vành mắt Huyết Xà đỏ ngầu lên vì giận giữ. Giờ thì anh đã hiểu được rốt cục vì sao Hắc Xà cần anh yêu Bạch Xà và biết anh sẽ yêu Bạch Xà. Tại sao người con trai vừa là anh em lại là bạn hữu của anh lại phải làm tới mức chọn cái chết tất cả thế này. Ân oán bảy năm qua không phải ở chữ “tình” mà là ở “quá khứ” – cái kỷ niệm xa xôi khi mà tất cả còn chưa sinh ra và tạo nghiệt là khi họ được sinh ra trên cuộc đời này. Một con rắn ấp trứng nhưng khi trứng nở ra lại chỉ có một quả trứng là con mình; đó chính là tạo nghiệt của con rắn đó. Nó không phải ấp hộ, không phải cưu mang mà là đang trả thù cho tất cả; một cuộc trả thù hài kịch nhất trong lịch sử. Đứng dậy, bước từng bước tới chỗ Độc Xà, Huyết Xà vừa đi vừa nói. Giọng nói anh lạnh lùng, mỗi một câu một chữ làm cho người ta có cảm tưởng anh đang gằn lên và nó chính là mỗi một mũi tên xuyên thẳng vào lồng ngực Độc Xà:
_ Độc Xà, cô có biết Hắc Xà không phải con ruột của ông ta không? Cậu ta là quân cờ trong tay ông ta mà thôi; tất cả chúng ta đều vậy. Hắc Xà là đứa trẻ mồ côi được ông ta sinh ra từ nơi tận cùng của địa ngục, nơi chứa đựng những nhục dục của những gã đàn ông bẩn thỉu và những ả đàn bà đáng khinh bỉ. Vậy, cô thù hận cậu ta cái gì??
Nghe lời nói đó, Bạch Xà cùng Độc Xà đều sững sờ. Sự thật không ai biết. Sự thật chưa bao giờ được tiết lộ đó… Cái sự thật chia cách anh và cô, tạo nên hận thù của ngày hôm nay đây sao? Nếu như vậy thì bao nhiêu năm qua rốt cục Độc Xà – cô đang theo đuổi và thù hận cái gì đây?
Nhìn người con trai nằm dưới đất đang dần dần lịm dần và hôn mê nhưng nụ cười anh vẫn cứ thế nhẹ nhàng, ấm áp và mãn nguyện. Lao vút mình tới phía người con trái đang nằm đó, Độc Xà hét lên phẫn uất và đau đớn. Bảy năm trước khi biết chuyện cô đã điên cuồng hận thù mà không cho anh lấy một lần giải thích rõ mọi việc. Giờ đây, bảy năm sau, cô đã tự tay mình trả thù và giết đi chính anh – người con trai cô yêu tới vô tâm vô phế.
Độc Xà vuốt nhẹ lên gương mặt anh – người con trai cô yêu nhất, dành tất cả tình cảm còn lại mà hận mà yêu. Giọt nước mắt mặn chát, ấm nóng nhỏ lên gương mặt đang mất dần sắc hồng của anh. Khẽ mỉm cười, Độc Xà giơ tay lên rồi cắn phập vào cổ tay mình, từng giọt máu thi nhau chảy ra và rơi xuống cả mặt anh. Cô cúi xuống, hôn lấy đôi môi đã tái đi của anh; nụ hôn mang theo vị máu tanh nồng cùng sự yêu thương, đau đơn, nhớ nhung và nguyện ước… Dòng máu này bảy năm qua chứa đựng hận thù nhưng cũng không ngừng len lỏi chảy vào tim những nhịp đập yêu thương…
Liệu, tình yêu của cô gái quanh mình chỉ có độc và độc liệu có thể sưởi ấm tim anh để trái tim kia lại đập, thân nhiệt kia lại ấm lên không? Thuốc giải không chỉ ở dòng máu đỏ tươi kia mà còn phải là tình yêu đó nữa; tình yêu anh hằng ao ước bảy năm qua…