Sau một thời gian nghỉ ngơi dài, cuối cùng Huyết Xà cùng Bạch Xà cũng đi lên phía trên. Nhìn hai người tay trong tay, gương mặt Bạch Xà thoải mái, trên môi còn ẩn hiện một nụ cười đã đủ cho ta thấy rõ ràng một điều là quan hệ của cô và Huyết Xà rất tốt. Thấy cô, Độc Xà liền chạy ra ôm chầm lấy, nghẹn ngào nói:
_ Linh, chị xin lỗi.
Nhìn Độc Xà, Bạch Xà khẽ cười. Cô nắm lấy tay chị gái mình, đặt lên ngực mình nới trái tim vẫn còn những âm hưởng rung động, vui vẻ nói:
_ Chị, tâm trạng của em hiện tại như thế nào em nghĩ chị cảm nhận được mà, đúng không? Em hiện tại rất tốt chị ạ nên chị đừng tự trách mình bất cứ thứ gì. Bởi lẽ, không phải lỗi của chị hay của anh Phương. Mọi thứ, đều do em tự nguyện mà thôi. _ Bạch Xà mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Hắc Xà. Cô biết anh cũng sẽ nghĩ như chị gái mình còn cô không muốn bất cứ ai – những người cô thương yêu nhất tự trách bản thân. Bởi lẽ, cô cũng hiểu rõ nhất một điều rằng cô và anh chẳng bao giờ có thể yêu được nhau cả.
_ Nhưng… _ Tuy những ngày gần đây Độc Xà có cảm nhận được Bạch Xà đang đón nhận một thứ tình yêu mãnh liệt từ Huyết Xà mà chính cô cũng phải rung động. Nhưng… Độc Xà vẫn không thể không lo lắng rằng Bạch Xà ép bản thân mình bởi lẽ làm gì có tình yêu nào phai nhanh như thế, tình yêu nào lành nhanh đến vậy. Cảm giác có lỗi với em gái mình vẫn cứ len lỏi trong tâm trí cô.
_ Chị yên tâm, em sẽ không gượng ép bản thân mình đâu. Em có thể đứng dậy anh tới vậy cũng nhờ anh Phương và đặc biệt là Long. Không phải là ép buộc hay gì chỉ là đơn giản với em, anh Long đã chiếm một vị trí đặc biệt tương đương anh Phương mà thôi. _ Bạch Xà mỉm cười hạnh phúc, cô nắm lấy tay Huyết Xà nhìn anh rồi quay lại nhìn Hắc Xà như muốn nói với anh rằng anh hãy yên tâm vì cô cũng đang rất hạnh phúc. Những ngày ở dưới kia Huyết Xà nhiều lúc làm cô gần như quên đi rằng cô đã từng yêu Hắc Xà nhiều như thế nào.
Hắc Xà nhìn cô rồi nhìn Huyết Xà khẽ gật đầu mỉm cười. Anh cố đưa Huyết Xà đến bên cô nhưng mà tất cả quá trình Huyết Xà và Bạch Xà đến với nhau chính là do Huyết Xà tự thân mình mà thôi, anh chẳng thể giúp được gì cả. Thú thực, tình cảm của cả hai cho tới lúc nay chính anh còn không thể đoán ra được. Bởi lẽ, anh đã cho rằng thời gian hiện tại là chưa đủ cho cả hai nên anh đã mất dần hy vọng. Nhưng, thật không thể ngờ được rằng chỉ trong nửa năm thời gian thôi mà tình cảm của Bạch Xà dành cho Huyết Xà lại phát triển đến mức như vậy. Chứng tỏ, Huyết Xà yêu Bạch Xà còn hơn cả những gì anh tưởng, cũng như anh đã không đoán lầm rằng rồi sẽ có ngày Bạch Xà sẽ chọn Huyết Xà chứ không phải là anh. Tình yêu của cả hai vượt qua cả sự sắp đặt vô tình mà hữu ý của anh để trở thành thứ anh không thể đủ khả năng đoán biết được nữa. Đó mới là tình cảm đích thực và anh cảm thấy ngưỡng mộ Huyết Xà bởi những gì Huyết Xà dành và làm cho Bạch Xà trong những ngày tháng quá dù chỉ âm thầm lặng lẽ nhưng nó ý nghĩa và hoàn hảo hơn bất cứ lời nói nào.
Nhìn bàn tay nắm chặt tay kia, Hắc Xà biết người mang lại hạnh phúc cho Bạch Xà chỉ có thể là Huyết Xà mà thôi. Mãi mãi là như vậy…
Bước tới, vuốt nhẹ lên đầu Bạch Xà như những năm qua anh vẫn làm, vẫn dịu dàng và chứa đựng thứ tình cảm như trước kia, anh mỉm cười khẽ thì thầm gì đó với Bạch Xà khiến cô cười khanh khách gật đầu. Với anh, tình cảm anh dành cho Bạch Xà chưa bao giờ thay đổi dù cho Độc Xà có xuất hiện thì nó vẫn giữ nguyên vị trí đó. Bởi lẽ, bao nhiêu năm qua cho tới lúc này, nếu không có Bạch Xà anh có thể chắc chắn rằng Hắc Xà này của anh ngày hôm nay đã chết lâu rồi. Thứ tình cảm đó trên tình bằng hữu, trên tình cảm anh em một chút nhưng cũng chỉ có thể dừng lại đó mà thôi và Bạch Xà bây giờ có thể vui vẻ chấp nhận tình cảm này. Nhưng, Huyết Xà lại không thích. Người đàn ông nay có tính độc chiếm rất cao nên khi thấy Bạch Xà với Hắc Xà như vậy anh vô cùng khó chịu. Huyết Xà lại kéo Bạch Xà ra ôm vào lòng, ánh mắt lạnh trừng anh như muốn đe dọa lẫn cảnh cáo rằng Bạch Xà là quyền sở hữu của anh, cấm động chạm vào hiện vật. Thấy vậy, Hắc Xà chỉ biết cười trừ bởi tính độc chiếm của Huyết Xà không phải anh không biết. Rút một tập hồ sơ ra từ ngăn bàn, Hắc Xà nói:
_ Long, Linh có nhiệm vụ cho hai người đây. Vận động một chút, được chứ?
Nghe thấy hai từ “công việc” cả Huyết Xà lẫn Bạch Xà liền quay lại chăm chú nhìn anh. Ánh mắt cả hai trở nên hào hứng lạ thường. Nhiều khi Hắc Xà cũng không hiểu được là làm sao mà cả hai người này lại hào hứng với công việc đến như vậy. Đưa cho cả hai tập hồ sơ, Hắc Xà nói:
_ Nhiệm vụ này đơn giản nhưng không quá khó đâu. Vốn anh định giao cho Tứ Thần nhưng thôi, để hai đứa thực hiện đi. Nhận tiện, hãy thử luôn khả năng mới hai người đã tập luyện.
Huyết Xà và Bạch Xà khẽ gật đầu. Về “Song Xà” cô cũng mới biết được không lâu những quả thực sức mạnh của nó lớn hơn những gì cô tưởng và nó cũng mất sức hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Để dung nạp được nó không đơn giản chỉ là khổ luyện mà còn là đồng tâm nữa. Chính vì vậy cô cũng muốn thử nghiệm một chút sức mạnh này của nó trong chiến đấu thực xem sao. Dù sao, nó mới chỉ hoàn thành được một nửa mà thôi. Huyết Xà nhìn vào hồ sơ, khẽ nhíu mày hỏi:
_ Ám sát?
_ Ừ, người này có địa vị khá lớn đấy. Tuy nhiên, ông ta cũng là mục tiêu bảo vệ của nhiều người và lại là mục tiêu ám sát của không ít người. Nhưng, không dễ dàng ám sát ông ta bởi ông ta có đội ngũ ám vệ xa khá tốt nên chưa giết được ông ta thì những ám vệ đã bị đội ám vệ xa giết chết rồi.
_ Ồ! Tình sự thật thú vị đi _ Bạch Xà nhếch môi cười khi dựa người vào Huyết Xà cùng đọc chung hồ sơ.
Với Bạch Xà thì cảm hứng để làm việc đó chính là dựa vào cái bảng vi phạm pháp luật của chúng. Đặc biệt, những tên dâm ô, thối nát mất lương tính, háo sắc, mọi rợ chính là mục tiêu hàng đầu luôn được Bạch Xà chú ý đến để ưu tiên chăm sóc đầu tiên. Bởi lẽ, những hạng người đó mới khiến cô có thể hoàn toàn thoải mái giết và giết mà không cần phải suy xét đến bất cứ vấn đề gì khác cả.
_ Hắn buôn người nhưng lại không buôn gái mại dâm mà chỉ buôn trẻ em từ năm tuổi đến tầm mười tuổi mà thôi. Hắn bắt bọn trẻ tiếp khách và phục vụ cho buôn bán của chúng. Hắn rất đề cao cảnh giác với người khác nên hãy cẩn thận. _ Hắc Xà nhắc nhở.
_ Dạ _ Bạch Xà gật đầu.
Cô đang suy nghĩ xem nên làm thế nàp cho phải để xâm nhập được vào nơi của này. Hắn là người không khó để giết nhưng hàng hộ vệ xa kia cũng không tầm thường chút nào cả.
_ Bạch Xà, cho em cái này _ Độc Xà bước tới, đặt vào trong tay Bạch Xà một lọ thuốc bột màu xanh lam khá bắt mắt.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt như trao đổi với nhau gì đó rồi mỉm cười. Có lẽ, ở đây không có ai biết rằng họ không chỉ giống nhau về ngoại hình thôi đâu mà cả sở thích cũng khá nhiều điểm chung như việc cả Bạch Xà và Độc Xà đều rất căm hận những tên dâm ô đê tiện kia. Chính vì vậy, với sự thông minh hơn người của Độc Xà đã giúp Bạch Xà có một cách trị tên dâm ô khá là thú vị. Bạch Xà hôn lên môi chị gái mình, vui vẻ nói:
_ Chị hai tốt nhất, cám ơn chị nhiều nha.
Trước khi Hắc Xà kịp phản ứng thì Bạch Xà đã chuồn mất, Huyết Xà cũng chả biết biến mất theo Bạch Xà lúc nào. Giờ đây chỉ cần Bạch Xà không xuất hiện thì Huyết Xà cũng tuyệt đối không thấy mặt đâu cả. Thấy cảnh này, Hắc Xà chỉ có thể bất lực nhìn người con gái mình yêu đỏ mặt ngượng ngùng, môi cũng cong lên tạo nụ cười e thẹn của một cô thiếu nữ lần đầu bị hôn vậy; có lẽ đúng là lần đầu Độc Xà bị Bạch Xà hôn thật. Ôm nhẹ lấy cô, Hắc Xà hôn lên đôi môi hồng đầy chiếm hữu và ghen tỵ. Anh cũng phải công nhận rằng anh cũng như Huyết Xà có tính độc chiếm rất cao.
_ Anh yêu em. _ Hắc Xà nói khẽ vào tai Độc Xà. Giọng nói anh dịu dàng, ấp áp, nhẹ nhàng đưa vào tai cô, ngấm dần vào trong trái tim nhỏ bé của cô khiến nó vang lên những rung động nhẹ nhàng.
Độc Xà cũng ôm lấy anh, đầu tựa vào ngực anh, khẽ nói: “ Em yêu anh” .
Tình yêu với Hắc Xà chỉ cần như vậy có lẽ là quá đủ rồi… !!!
…….
BUỔI TỐI:
Bạch Xà và Huyết Xà chuyển hẳn xuống phía dưới “tầng hầm” ở, nhường không gian riêng tư phía trên cho Hắc Xà và chị gái song sinh của mình – Độc Xà. Dù sao, với cá tính của cả Bạch Xà và Huyết Xà thì ở đây vẫn tốt hơn và thoải mái hơn ở trên kia vì cả hai gần như có toàn quyền tự do cũng như chẳng có ai làm phiền. Hơn nữa, chỗ này cũng tiện cho cả hai tập luyện Song Xà mà không ảnh hưởng tới người trong bang. Bóng tối là một trong những thứ rất quen thuộc với cả khi khi Bạch Xà mang trong mình “vô hình” và Huyết Xà mang trong mình “tĩnh”. Cả hai đều mang trong mình thái cực âm của võ học chính vì vậy sẽ đẩy nhau nhưng khi học Song Xà họ lại hút nhau theo một cách khác biệt và hoàn toàn phản lại tự nhiên.
Bạch Xà đang ngủ ngon thì có cảm giác gì đó nhói lên ở tay mình liền giật mình tỉnh giấc. Mở mắt, cô thấy anh đang hôn lên bàn tay mình và cảm giác đau rõ rệt hơn khi thoát khỏi giấc ngủ chuyền thẳng lên não cô. Nhíu mày, nhìn xuống tay mình cô ngỡ ngàng nhìn anh. Anh đang hôn lên không phải là bàn tay cô mà chính xác là ngón tay cô – ngón áp út cũng là ngón đeo nhẫn. Bây giờ, nơi đấy có sự ngự trị của một con rắn đỏ cuốn vòng quanh ngón tay cô. Ngước mắt lên nhìn cô, bàn tay anh lồng vào tay cô, hai ngón áp út kề sát nhau cũng xuất hiện thêm một con rắn y như vậy nữa. Huyết Xà nói:
_ Anh yêu em.
Phải, nói đó là một hình xăm cũng là một chiếc nhẫn vô giá mà anh trao cho cô tượng chưng cho sự độc chiếm, chiếm hữu cũng chính mình. Đặc biệt, đó còn tượng trưng cho tình yêu của anh dành cho cô là mãi mãi không bao giờ phai tàn hay mất đi như con rắn này. Tình yêu đó chỉ mất đi khi cả hai chết mà thôi !!!
Bạch Xà ôm anh, cô không thể nói được lời nào diễn tả cảm xúc của mình bây giờ cả. Tình yêu của anh lớn quá khiến cho cô không biết phải làm sao. Biết rằng cô trao anh tình yêu chưa toàn vẹn bởi cảm xúc của cô dành cho Hắc Xà vẫn còn vương lại ít nhiều khiến cho cô cảm thấy có lỗi với anh nhiều lắm. Mỗi một hành động anh làm dành cho cô đều đong đầy tình yêu khiến cho cô chỉ biết đón nhận và cảm nhận nó. Làm cho trái tim nhiều khi cảm giác như mình đang sống trong mơ ảo vậy.
Huyết Xà hôn nhẹ lên tóc Bạch Xà, siết chặt vòng tay ôm lấy cô. Vẫn biết là tình cảm chưa thể dành hết cho mình nhưng chỉ cần cô yêu anh, có tình cảm cho anh thì anh tin thời gian cùng khả năng của mình sẽ làm cô yêu anh nhanh thôi. Anh yêu cô cũng bởi vì cô có một tình yêu bất chấp tổn thương đau khổ và là thứ tình yêu không đơn giản vì một thứ gì đó mà có thể tách rời….
ĐÊM HÔM SAU:
Bạch Xà cùng Huyết Xà bắt đầu lên đường thực hiện nhiệm vụ ám sát. Cả hai khoác lên người bộ đồ đen, ẩn mình vào trong màn đêm u tịch. Bàn tay to lớn, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay thon nhỏ như vừa muốn bảo vệ bảo bọc lại muốn níu giữ không bao giờ rời xa. Đặc biệt, ở nơi ngón áp út đấy hiện hữu hai con rắn đỏ cuốn trên ngón tay tượng trưng cho tình yêu và sự sở hữu của cả hai dành cho nhau…
Người con gái khẽ mỉm cười – nụ cười lạnh báo hiệu chết chóc đang hiện hữu đâu đó. Phía sau, lề sát bên cạnh là người con trai cao to , ánh mắt lạnh lùng khiến người ta không rét mà run. Đôi mắt đó đẹp nhưng cũng sắc như một lưỡi dao muốn cảnh cáo với bất cứ ai rằng chỉ cần động vào cô gái kia ắt sẽ có cái kết không mấy vui vẻ gì. Nếu như nói tử thần luôn mang trên mình lưỡi gươm bạc thì Bạch Xà chính là tử thần luôn mỉm cười dưới ánh trăng kia còn Huyết Xà mới là lưỡi gươm bạc sắc nhọn thực sự cướp đi sinh mạng của kẻ khác. Lưỡi gươm, nó sẽ luôn bảo vệ chủ nhân dù bằng bất cứ cách nào cho dù là tàn độc nhất.
…
Bạch Xà, trước khi bước vào cánh cửa dơ bẩn kia, khẽ nói với Huyết Xà:
_ Huyết Xà, lần này mọi chuyện nhờ anh nhé _ Bạch Xà kiễng chân hôn nhẹ lên môi Huyết Xà rồi bước vào trong.
Huyết Xà đứng đó trầm ngâm rồi bóng anh mờ dần và mất hút. Ở nơi anh đứng chỉ còn lại những con rắn nhỏ nhưng rồi chúng cũng vội vàng tỏa đi đâu đó tìm mục tiêu nào đó. Ta có thể nhận ra rằng họ không hành động cùng nhau mà tách lẻ ra riêng để mà hành động. Vậy, cả hai thực ra đang làm gì?
Lúc đó, Bạch Xà đã vượt qua hàng rào bảo vệ đơn giản của lão ở bên trong tòa thành rồi nhanh chóng lẻn vào trong trước khi bị phát hiện ra. Bước vào gian phòng bếp trống không chẳng có ai, Bạch Xà ngẫm nghĩ một chút rồi thay bộ đồ hầu gái có sẵn trong căn phòng này, biến mình thành một cô hầu gái xinh đẹp, sexy. Nhìn bộ đồ, Bạch Xà nhíu màu lẩm bẩm : “Biến thái”. Lấy hai ly rượu, rót đầy rượu, thả vào đó một viên đá. Bạch Xà khẽ cười, lấy trong túi áo ra lọ thuốc màu xanh lam, cô đổ vào cốc rồi bước đi. Đây luôn là cách giết người quen thuộc của cô mỗi khi khởi đầu nhưng nó cũng không đơn giản chỉ là như vậy.
Đẩy cửa bước vào, trong gian phòng rộng lớn, được dát vàng xa hoa, lão nằm giữa những đứa bé gái xinh xắn gương mặt còn đầy nét ngây thơ cùng những bé trai mặt còn búng ra sữa. Nhìn những gương mặt non nớt chỉ tầm bảy, tám tuổi sợ hãi, e dè, đôi mắt chỉ chực trào nước mắt ra ngoài nhưng lại phải cố nén nhịn mà phục vụ lão. Xung quanh, là mười thị vệ lực lưỡng canh chừng nhất cử nhất động của những đứa trẻ kia hay không cho bất cứ ai vào đây tùy tiện kể cả một con muỗi cũng không đơn giản mà bay vào được đây. Khi thấy Bạch Xà bước vào, tất cả đổ dồn ánh mắt vào đó.
_ Cô là ai? _ Một tên thị vệ chặn Bạch Xà lại hỏi.
_ Dạ thưa, tôi là hầu gái ở phòng bếp mới tới ạ _ Bạch Xà nhún chân, bộ dạng hơi run, ánh mắt sợ hãi nhìn thị vệ rồi ánh mắt ngước nhìn lão ta đang ngồi trên chiếc phản ở giữa phòng kia.
Thấy bộ dạng xinh đẹp của Bạch Xà, bản tính dâm ô của lão ta nổi lên. Phẩy tay cho thị vệ lui xuống, lão hạ lệnh cho Bạch Xà bước lên. Lão cười dâm tà, vuốt tay lên gương mặt xinh đẹp của Bạch Xà nói:
_ Cô gái xinh đẹp, cô có biết rằng… Tôi không bao giờ tuyển nữ giới không? Nói, là ai phái ngươi tới _ Lão cười cười rồi liền thay đổi thái độ bóp mạnh gương mặt Bạch Xà, lạnh lùng hỏi.
_ A….. Tôi…. Tôi chỉ là người hầu thật mà. Tôi… tôi tới để dâng rượu cho ngài. Xin… xin hãy tha mạng…. _ Bạch Xà sợ hãi nói, bàn tay run rẩy níu chặt cái khay dâng rượu lên cho lão, nước mắt khẽ lăn dài trên má.
Nhìn ly rượu, lão nhếch môi cười, thả Bạch Xà ra nói:
_ Hừ, rượu sao? Được, vậy ngươi hầu rượu cho ta.
Bạch Xà mỉm cười, tay cầm hai ly rượu rồi đưa cho lão một ly. Tuy nhiên, lão không nhận ly rượu Bạch Xà đưa cho mà cầm lấy ly trong tay Bạch Xà kia. Lão ra lệnh:
_ Uống…
Lão trợn mắt nhìn Bạch Xà. Bạch Xà không còn cách nào khác đành phải nâng cốc uống cạn ly rượu. Ngay lập tức, khi chiếc ly rơi xuống đất tạo một tiếng vỡ “choang” cũng là lúc Bạch Xà ngã xuống. Nhìn Bạch Xà ngã xuống đất, lão ta cười lớn. Nâng ly rượu còn lại lên uống, lão khinh khỉnh nhìn Bạch Xà nói:
_ Hừ, tưởng lừa được ta sao? Nhãi ranh không biết tự lượng sức mình.
Lão bước xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô có chút tiếc nuối. Đãng nhẽ, lão nên làm gì đó hay hơn là cho cô ta chết nhanh tới vậy. Nhưng, không lâu sau lão liền sững lại, hét lên:
_ Bắn chết cô ta cho ta!!!
Thứ lão nhìn thấy không gì khác ngoài hình xăm con rắn uốn lượn, ẩn hiện trên vòng eo thanh mảnh kia của cô. Nhưng lũ thị vệ lại không hiểu được cô gái đã chết rồi đó có gì cần bắn và cũng không thể biết được cô chính là Bạch Xà – phó bang chủ Vương Xà nổi tiếng mưu mẹo khôn lường. Chính vì vậy, chúng chỉ chậm rì rì bước tới nhưng…
_ Nhanh lên…. Giết… ặc… ặc……. _ Lão rít lên giận giữ nhưng rồi lại hấp hối ôm lấy cổ mình. Có thứ gì đó đang thiêu đốt trong cổ lão và cả con người già nua bẩn thỉu của lão.
Thấy vậy, lũ vệ sĩ lập tức một nửa phân ra lao về phía lão một nửa lao về phía Bạch Xà muốn giết cô. Hóa ra, cả hai cốc rượu đó đều chứa độc như nhau cả….
“KENG…KENG….KENG………..”
Những khẩu súng vừa mới được rút ra đã bị một vật sắc nhọn chém làm đôi. Xuất hiện cạnh Bạch Xà là một bóng áo đen bí ẩn đeo mặt nạ bạc che đi gương mặt của mình. Mấy tên vệ sĩ đang bảo vệ chủ nhân của chúng thấy vậy định rút súng bắn thì súng còn chưa lên được cò cả lũ đã ngã xuống. Bạch Xà chả biết từ lúc nào đã tới chỗ chúng - vô thanh vô thức mà giết chúng. Lần đầu tiên Bạch Xà tặng cho ai đó một cái chết nhẹ nhàng tới như vậy. Chẳng bù cho Huyết Xà, mỗi một tên đối địch với anh dưới kia đều chịu kết cục là bị phế tay phế chân và cuối cùng là bị bóp nát xương cổ mà chết. Quay lại phía lão ta, lão vẫn đang trong trạng thái như người thiếu dưỡng khí. Nhưng, sẽ không ai biết được rằng thuốc đang vật con người lão đến nhường nào. Loại thuốc độc mà Độc Xà đưa cho Bạch Xà là loại thuốc mà khi người ta dính phải, bề ngoài sẽ chỉ cảm giác như người đó không thể thờ được nhưng bên trong thực chất làm lão tê liệt không thể di chuyển được. Đồng thời, thứ đặc biệt được cho vào đó nữa là thuốc kích dục liều cao hành hạ lão cùng độc tố đang ăn mòn từng tế bào trong con người lão. Bạch Xà nhìn ông ta nhếch môi cười, nói:
_ Chắc ông đang chờ lũ ám vệ xa của mình tới đúng không? Rất tiêc phải báo với ông rằng chúng đã chung số phận với lũ vệ sĩ nằm đây rồi, lão già.
Vừa nói, thanh kiếm trên tay Bạch Xà chém thẳng vào thứ giữa chân ông ta. Lão đau đớn nhưng tất cả mọi thứ trên người lão đều bị tê liệt cả. Nó có cảm giác đau thấu là vẫn còn nguyên vẹn đó. Tuyến nước mắt lão bất giác tràn ra. Từ cổ họng lão phát ra tiếng ư ử đau đớn.
_ Hừ, định mang lão ra thử Song Xà chút nhưng không ngờ lão kém như vậy. Thật vô vị!
Bạch Xà bĩu môi rồi quay lưng bước đi. Huyết Xà cũng nhẹ bước theo phía say cô. Nếu có ai quay lại sẽ để ý rằng trước khi lão chết vì mất máu hay vì độc tố đang lan ra khắp cơ thể thì lão còn bị dày vò nữa. Bởi lẽ, vừa chui từ người lão ra là một con rắn quen thuộc của Huyết Xà. Con người lão, từng vết thương đang bắt đầu lở loét ra khiến người nhìn vào thực sự ghê tởm. Độc thêm độc càng tăng lên nỗi đau đớn tột cùng mà thôi. Nó đau đớn, thống khổ ăn mòn xương tủy lão, cho dù lão chuyển kiếp cũng không thể quên được cảm giác khốn cùng này. Vì sao lão lại phải chịu đau đớn này thì phải kể đến bàn tay dơ bẩn kia của lão đã làm gì Bạch Xà.
Huyết Xà là con người có thù tất báo… !!!
….
Trong màn đêm, khi Huyết Xà và Bạch Xà biến mất. Một bóng đen xuất hiện, bước tới bên cạnh lão già đang ngắc ngoải giữa cái sống và cái chết. Chạm tay lên cổ lão, người đó quay lại nói với con người phía sau mình đầy cung kính:
_ Lão gia, hắn sắp chết rồi ạ.
Người đàn ông đó, thân người cũng cao lớn nhưng tuổi tác đã tầm trung niên. Ông liếc con mắt lanh lùng vô cảm của mình về phía cái xác sắp chết kia, hừ lạnh:
_ Vương Hoàng Diệp Linh….
Nhắc tới cái tên đó, đôi lông mày kia nhíu lại, ánh mắt toát lên sự hận thù thâm sâu. Đó dường như là một mối thù ngàn năm vạn kiếp ngấm vào máu ông từ lâu lắm rồi vậy. Quay người bước đi ông nói:
_ Hãy chuẩn bị đi!
Người kia khẽ gật đầu. Trước khi bỏ đi, người đó rút thanh đao của mình ra chém đứt đầu lão ta rồi mới bỏ đi. Không biết đây là giải thoát cho lão hay là cái kết cho người vô dụng như lão ta nữa. Trong bóng tối, u ám đã lan rộng cả bầu trời, che lấp đi ánh trăng sáng lóa, nhấm chìn biển sao vào vực thẳm. Ta nghe đâu đó giọng nói chết chóc vang lên:
“ Ta sẽ đuổi cùng giết tận các ngươi … !!!”