_ Bạch Xà à! Làm sao thế này? Bạch Xà mạnh mẽ, nhiệt huyết, vui tươi làm tôi phải ganh tỵ đâu rồi? _ Minami buồn bã nói. Bàn tay cô chạm vào khóe mắt Bạch Xà; nơi đó giờ đây không còn sức sống gì nữa cả.
Bạch Xà cười, chính xác là đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười gượng gạo nhưng ánh mắt vô hồn và gương mặt kia lại không một chút nào toát ra tiếng cười làm cho Minami không khỏi xót xa. Ngày xưa, thứ đầu tiên Minami ghen tỵ với Bạch Xà chính là ánh mắt to tròn sáng long lanh chứa đựng cả một bầu trời sao kia làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy một hạnh phúc cùng sự tinh khiết như tuyết trên núi Phú Sỹ vậy. Nó đẹp lắm, long lanh lắm khiến cho bất cứ ai nhìn vào nó dù là nam hay nữ đều mê mẩn say mê. Chính vì vậy, khi thấy ánh mắt đó Minami đã cảm tưởng thua Bạch Xà ngay từ đầu rồi, không hề có chút cửa thắng nào cho một người con gái tầm thường như cô.
_ Chủ nhân _ Joker đẩy cửa bước vào. Ánh mắt cậu bé ngây thơ giờ đây ánh lên trong đáy mắt kia thứ gì đó vui sướng lắm.
_ Sao vậy? _ Bạch Xà quay lại hỏi.
_ Bang chủ gọi ạ, chúng ta sẽ phản công _ Joker càng nói càng nở nụ cười lớn. Tất cả đều chỉ chờ đợi đến giờ phút này mà thôi.
Bạch Xà nghe vậy hơi sững lại rồi cũng gật đầu. Cô theo Joker cùng Minami bước ra ngoài gian nhà chính – nơi mọi người dang đợi. Họ theo Vương Xà tới tận bây giờ cũng vì người mang danh “chủ nhân” nhờ cậy. Họ giúp Vương Xà một phần vì là bạn hữu, còn phần lớn đều như tất cả những con người đứng đây đều muốn kết thúc cơn ác mộng kéo dài dai dẳng này.
Trên màn hình, tư liệu về ông ta – con Rắn Chúa khiến không ít người phải dè chừng: ông trùm mafia thế giới, bộ trưởng bộ an ninh quốc phòng thế giới, giám đốc điều hành điều hành công ty vận tải, nhà đất và đá quý quốc gia. Ông là Vương của thế giới ngầm cũng là Chúa của thế giới ánh sáng hiện hữu hằng ngày đây. Chính vì, vì trong tay ông nắm đến hơn một nửa tài chính cùng biến động của thế giới ngầm và kinh tế đất nước mà ông gần như muốn gì có nấy, muốn ai chết kẻ đó phải chết, muốn tên ăn xin thành giám đốc cũng hoàn toàn có thể.
Để lật đổ được ông thì thực sự là một Vương Xà nhỏ bé hoàn toàn không có cửa. Những ngày qua Vương Xà phải chống chọi nhờ vào “SK” giúp mình ẩn thân. Nhưng bây giờ, đã đến lúc Vương Xà bước ra ánh sáng và đối đầu với tất cả mọi chuyện. Mặt đối mặt để kết thúc những ký ức ngày xưa, cho dù đây là một cuộc đấu không cân sức. Là ông hay Vương Xà thắng chẳng ai có thể đoán trước được cả nhưng anh tin chắc rằng trận đấu hôm đó sẽ có một bên phải chết và vĩnh viễn tàn theo gió bụi.
_ Ngày kia, ông ta sẽ tham gia hội nghị cấp cao ở New York. Chúng ta sẽ khởi chiến ở đó. _ Hắc Xà nói.
Nhìn Bạch Xà, Hắc Xà trầm ngâm rồi nói tiếp: “Bạch Xà, em sẽ đảm nhận được chứ? Trợ giúp sẽ là Kira còn tất cả sẽ ở tuyến ngoài. Hãy để ông ta biết em còn sống và em đã sẵn sàng, được không?”
_ Dạ _ Bạch Xà gật đầu.
_ Kuro, Minami, bang chủ Hoắc Long, Kim Long, bang chủ Cognac. Cám ơn mọi người đã hạ cố tới đây giúp bang nhưng trận này Vương Xà sẽ tự dùng sức mình. Tôi không muốn để ông ta biết có sự giúp sức của mọi người ở trận này. _ Hắc Xà nhìn từng người nói ra nỗi lòng cảm kích và ái ngại khi phải nhờ vả mọi người của mình.
Đáp lại Hắc Xà là những cái gật đầu đồng tình của tất cả mọi người. Họ biết, nếu không phải bất đắc dĩ thì một người có lòng tự trọng cao như núi của Hắc Xà sẽ không bao giờ mở lời nhờ ai giúp chuyện của mình. Có lẽ, nếu được anh cũng muốn tự tay giết chết ông ta chứ không phải là bất kỳ một ai khác.
…
Đêm hôm đấy, tất cả toàn bang Vương Xà cùng bằng hữu di chuyển tới New York. Đường biển, đường bộ, đường sắt và đường không. Tất cả đều được chia thành các nhóm nhỏ đi tới New York. Và đúng mười hai giờ đêm ngày hôm đó Bạch Xà lên máy bay riêng bay tới nơi xuất phát điểm của sự trả thù. Tà áo đỏ rực lửa bay trong bầu trời đêm là ký ức cuối cùng của cô để lại ở nơi quê hương Việt Nam xinh đẹp này.
Sáng hôm đấy, Bạch Xà đi cùng Kida lái chiếc xe không biển, không nhãn hiệu màu đen đi vào trung tâm thành phố New York. Tuy nhiên, dù nó có đặc biệt đến mất nhưng ở thành phố sầm uất, hiện đại với công nghệ kỹ thuật tiên tiến này cũng chẳng gây nhiều chú ý với mọi người. Bởi lẽ, nếu nó không khoe vận tốc một nghìn mã lực của mình thì nó cũng chỉ như một chiếc xe đua cá tính của một tay đua nghiệp dư nào đó mà thôi.
_ Chuẩn bị chưa? _ Bạch Xà quay lại hỏi Kida.
Nhận được cái gật đầu của anh, Bạch Xà đánh tay lái cho xe vào tầng hầm của tòa nhà bị bỏ hoang chuẩn bị khai phá ngay cạnh ngân hàng lớn của thành phố. Khoác tên người bộ đồ bó sát đen quen thuộc, đeo tai phone nghe chỉ dẫn Bạch Xà cùng Kida làm theo lời nói của cậu nhóc Joker xâm nhập vào trong ngân hàng kia.
_ Trong này có ba két: một là két vàng, hai là két tiền và ba là két chứa toàn kim cương và các loại đá quý. Chị muốn lấy đồ trong két nào?
_ Tiền!
_Chậc! Tôi có hứng thú đi cướp vàng với kim cương hơn đó. _ Kida nhún vai, chẹp miệng tiếc nuối.
Chính vì vậy, Kida lại lãnh một cái nhìn lạnh lùng của Bạch Xà. Tiếp sau đó, là lời nói lạnh lùng từ phone của Joker:
_ Thật tham lam.
_ Em có cần phũ với anh vậy không Joker? _ Kida tiu nghỉu nói.
_ Tập trung _ Joker không ngần ngại gạt phắt đi cái trò giả nai lừa trẻ con của Joker. Cậu nhóc này có tính lạnh lùng chả nể nang ai y như Bạch Xà.
Theo đường ống thông, Bạch Xà và Kida dần tiếp cận với khu vực để két sắt. Nhưng, càng tới nơi đó thì việc tiếp cận két sắt lại càng trở nên khó khăn hơn.
_ Chỗ này không đi được nữa. Phải xuống phía dưới nhưng bên dưới chăng tia laze đỏ. Chạm vào nó sẽ kích hoạt laze lưới toàn bộ phòng và hệ thống an ninh. Lúc đấy, muốn thoát cũng không được chỉ có thiệt mạng thôi. _ Joker cảnh cáo.
_ Phải làm sao? _ Bạch Xà hỏi.
_ Nút đỏ ở cửa ra vào.
_ Ừm, tôi sẽ xuống tắt laze rồi anh hãy xuống _ Bạch Xà quay lại nói với Kida.
Cô tháo hết những đồ trang bị trên người mình xuống như: Súng, kiếm, ám khí,… để Kida giữ rồi nhẹ nhàng nhảy xuống phía dưới, ở giữa vòng vây của laze đỏ chiếu khắp phòng. Nhắm mắt, hít một hơi dài điều hòa hơi thở của mình. Cánh tay, chân, đầu rồi tới toàn thân cô bắt đầu cử động nhẹ nhàng, nhịp nhàng uốn lượn. Mỗi chuyển động đều rất tinh tế, cẩn thận, dẻo để không chạm vào tia laze nào cả. Khi nhìn Bạch Xà di chuyển, không hiểu sao Kida lại tin rằng cô có thể vượt qua được hàng rào laze này mà không một chút lỗi nào dù xác suất chạm vào tia laze là rất lớn. Nhìn Bạch Xà bây giờ, ta cảm tưởng như cô biến thành một con rắn uốn lượn mình trong không tung đầy tinh tế vậy. Nó cho ta thấy những đường cong tuyệt mỹ của mình, cơ thể dẻo dai của nó không một chút nào quá đáng, phô trương cả. Chính vì vậy, trong lòng Kida không khỏi cảm thán: “Tuyệt đẹp!”.
Quả thực, Joker đã gặp cũng như thưởng thức không ít các cô gái đẹp rồi, nhưng người vừa mang vẻ đẹp vừa lộng lẫy lại mang vài phần bi thương u uất như Bạch Xà thì chưa bao giờ. Vẻ đẹp đó khiến người ta muốn bảo vệ cô nhưng sự lạnh lùng nơi cô lại làm họ e sợ rằng sẽ đắc tội với cô mà không dám lại gần. Tất cả, đều khiến cho người ta cảm thấy vừa yêu vừa hận lại vừa lưu luyến, tiếc thương. Nó như một bông hồng trắng tinh khiết khi đẫm máu càng trở nên đẹp hơn; một vẻ đẹp quyến rũ không loài hoa nào sánh bằng.
Bước tới nơi đó, lúc Bạch Xà bấm tắt laze cũng là lúc tất cả có thể thở phào một phần nào đó nhẹ nhõm. Nếu như không phải Bạch Xà và không có Song Xà có lẽ để vượt qua những cửa này ta phải mang tính mạng mình ra đặt cược nhiều hơn nữa. Nhưng, khi Bạch Xà còn ở dưới kia thì tâm trí tất cả đều căng như dây đàn bởi lẽ nếu có bất cứ sơ suất nào thì người bị đe dọa đầu tiên chính là Bạch Xà chứ không phải ai khác. Vậy nên, khi tia laze biến mất Kida không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc Bạch Xà đang định bước lên thì Joker nói:
_ Chị, khoan đã. Trên sàn có cảm ứng lực. Chị bước qua sẽ kích hoạt bẫy họ bố trí quanh gian phòng đấy .
_ Hử, vậy không thể tắt được sao? _ Kida hỏi.
_ Được nhưng mà cần thời gian lâu. Nếu vậy thì sẽ không kịp thời gian mất…. _ Joker ngập ngừng. Muốn xâm nhập lấy mã không khó nhưng xâm nhập trực tiếp Joker sợ sẽ máy tính sẽ báo động có kẻ đột nhập và chúng sẽ biết ngay ta đang tiếp cận két. Mà nếu đi đường vòng thì phải mất một giờ nữa, thế là quá lâu.
_ Được rồi. Không sao _ Bạch Xà nói.
Rồi cô bước lên, chân vừa chạm vào sàn thôi cô đã nghe thấy tiếng động cơ được kích hoạt rồi. Ám khí từ phía trước qua các lỗ mở ra bắn thẳng về phía Bạch Xà. Nhanh như cắt, Bạch Xà ngửa người xoạc chân né khiến cho ám khí chỉ có thể sượt qua cô mà không chạm tới dù chỉ cách vài milimét.
_ Bạch Xà _ Kida gọi, ném thứ gì đó về phía cô.
Xoay người, Bạch Xà nhảy lên đỡ lấy thanh kiếm bạc của mình. Rút chúng khỏi vỏ bao, đỡ ám khí kia đang lao về phía mình khiến bó bật lại ghim vào tường.
“Lạch….Cạch….”
Từ góc tường mở ra những khẩu súng gắn laze cảm ứng nhiệt, định vị chiếu thẳng đỏ cả người Bạch Xà và….
“PẰNG…..PẰNG….”
Súng lên cò, đồng loạt nhắm bắn bào Bạch Xà. Cô nhanh chóng nhảy lên tránh né nhưng dù vận tốc có nhanh đến đâu cũng không địch lại được độ nhạy của máy móc. Chính vì thế, một viên đạn sượt vào bắp chân cô rách một đường dài khiến cô khoạng choạng. Việc chân bị thương như vậy cũng khiến cô đối phó với những khẩu súng này khó hơn…
_ Cẩn thận. _ Kida lo lắng khi nhìn Bạch Xà loạng choạng chút nữa bị viên đạn khác lao vào. Anh nhanh xuống giúp cô.
_ Ngốc, mau tránh ra. _ Bạch Xà nhíu mày. Vết thương nhỏ như thế này chưa đủ để đẩy lùi bước chân của cô được đâu.
Kida biết Bạch Xà kiên cường không cần sự trợ giúp của bất cứ ai cả, cô chỉ muốn hoạt động riêng rẽ một mình thôi. Nhưng để một cô gái tự xoay sở với đống súng ống lạnh lùng, vô cảm trên tường kia một mình cùng vết thương ở chân bất chấp mạng sống của mình thì hắn lại không muốn. Đưa cho Bạch Xà đồ ám khí của cô, Kida nói;
_Hãy phá súng, tôi sẽ lôi kéo sự chú ý của chúng về phía mình.
Không để cho Bạch Xà nói lời phản kháng Kida đã bắt đầu thực hiện công việc của mình. Không còn cách nào khác Bạch Xà cũng đành làm theo như vậy. Lấy Kida làm mồi nhử, Bạch Xà đỡ được đi một nửa gánh nặng trên vai mình mà có thể di chuyển dễ hơn khi số súng chĩa về mình ít đi. Tiếng súng vẫn nổ vang đến chói tay nhưng cách Bạch Xà tránh né lại nhẹ tự như một chiếc lông vũ bay trên không trung mà trong cuộc chiến đẫm máu này không hề cuốn nó vào vậy.
Ba mươi phút sau, dưới chân tất cả đều là đổ nát. Bạch Xà đứng đó phủi đi lớp bụi bắn bám trên người mình, cất đi thanh kiếm và đeo lại những đồ mình đã bỏ ra lên người. Còn Kida đang ngồi dựa trên tường nghỉ ngơi. Quả thực, làm con mồi không hề đơn giản chút nào cả. Trên người Kida cũng bị vài vết xước do đạn sượt qua nhưng hầu như không có vết thương nào quá lớn cả. Việc bị vài vết thương như thế này trong trận chiến là hoàn toàn bình thường. Chỉ có một Bạch Xà ngoài vết thương ban đầu ra không hề chịu bất cứ vết thương nào khác mới làm Kida không biết nói như thế nào. Hắn tự hỏi: đâu mới là giới hạn của cô?
_ Không sao chứ? _ Joker lo lắng hỏi qua tai phone.
_ Ồ! Em lo lắng cho tôi sao? _ Kida cười cười đáp lại. Hắn, đến chết dường như vẫn không tôi được cái tật cợt nhả.
_ Hừ! Sao anh không chết đi chứ nhỉ? _ Joker nghe vậy liền lạnh lùng đáp lại. Cái tính cợt nhà của Kida lại là thứ mà Joker ghét nhất.
Lời nói phũ phàng của Joker không làm Kida thay đổi thái độ. Bởi lẽ, sự lạnh lùng của cậu anh đã quá quen rồi. Kida hiểu rõ cậu bé này là người khẩu xà tâm phật nên chỉ khẽ cười. Còn Bạch Xà nhìn quanh căn phòng một chút ngoài bức tường trống và đống đổ nát thì chẳng có gì khác cả. Đôi lông mày cô khẽ nhíu lại khi nhận ra điều gì đó, cô hỏi:
_ Joker, két đâu?
Cậu nhóc ngồi bên bàn máy tính, xung quanh cậu có tới ba chiếc máy tính khác nhau được trang bị mọi thứ hiện đại nhất, tốt nhất và chúng đều đang hoạt động. Bàn tay nhỏ lướt trên bàn phím nhanh thoăn thoát đánh một loạt dãy số với chữ cùng ký tự mã hóa gì đó khó hiểu. Một lúc sau, bàn máy phía trước hiện ra một bàn đồ lớn cùng hai chấm nhỏ, hai chiếc máy bên cạnh hiện ra hai bản đồ khái quát rõ nét hơn ở các góc độ khác nhau. Xoay người về chiếc máy tính bên phải, cậu ấn đánh thứ gì đó chuyển từ bản đồ sang một dãy mã rồi nói:
_ Bức tường còn nguyên phía trước, phá nó là chị sẽ thấy cái két ngay.
Nghe vậy, Bạch Xà khẽ nhíu mày không hiểu lắm. Cô liếc nhìn về phía bức tường còn nguyên vẹn duy nhất trước mặt mình. Lấy tay gõ thử lên nó, đây không phải một bức tường bình thường nên để lật đổ được nó thì với súng đạn bình thường là không thể. Bạch Xà nói:
_ Dạ, thực ra muốn đi vào lấy được chiếc két thì ta không thể đi vào đường chính được ạ. Mỗi một két này đều bị vây bởi bốn căn phòng khác nhau. Anh Hắc Xà bảo em chọn đường này, anh ấy bảo là chị sẽ vượt qua dễ dàng mặc dù nó là phòng khó qua nhất. Cây súng mà anh Hắc Xà đưa chị có thể phá được bức tường đó, anh ấy nói em bảo chị cứ làm như những gì mình nghĩ là được ạ _ Joker nói. Quả thực khi lấy được bản đồ khu vực này cậu đã nghĩ nên chọn để Bạch Xà đi bằng cửa chính nhưng không hiểu sao Hắc Xà nói lại để Bạch Xà đi cửa khó như thế này. Có lẽ, chỉ có những người được gọi là “quái vật” như người của bang Vương Xà, đặc biệt là Bạch Xà mới có thể vượt qua hai ải kia dễ đến thế thôi. Cái mức mà đến máy móc cũng phải đầu hàng.
Bạch Xà gật đầu. Cô lấy khẩu súng bạc mà Hắc Xà đưa cô trước khi đến đây ra. Nó là một khẩu lục dài màu bạc, trên khắc hoa văn hình chữ thập được dây gai của hoa hồng bao quanh. Nhìn bên ngoài thì không có gì đặc biệt cả nhưng thứ đặc biệt chính là một băng đạn của nó chứa được gấp đôi lượng đạn bình thường. Bởi những viên đạn bạc này nhỏ và dài hơn những viên đạn bình thường kia, đầu đạn không tròn mà nhọn hoắt ánh kim. Trên thân mỗi viên đạn đều khắc hình một con rắn cuốn quanh một bông hoa hồng. Mọi thứ đều được làm cầu kỳ, cẩn thận đến mức mà mỗi một hình khắc đều tinh tế đến không ngờ. Xoay xoay cây súng trên tay một chút rồi Bạch Xà giơ lên, nhắm bắn liên tiếp vào bức tường.
“PẰNG….PẰNG……….PẰNG…..”
Những viên đạn liên tiếp bắn ra cho tới khi cả băng đạn rỗng không thì Bạch Xà mới dừng lại. Trên bức tường, ghim lại những lỗ đạn xuyên qua bé tý cách nhau tầm năm cm tạo thành một vòng tròn. Tiếp đó, trước ánh mắt khó hiểu của Kida, Bạch Xà xoay người lấy đà rồi vung chân nện một cú đạp thật mạnh vào giữa đường tròn mà những viên đạn kia tạo ra. Cú đạp mạnh tới mức vang lên một tiếng “rầm” lớn mà chân Bạch Xà hoàn toàn không bị làm sao cả.
Sau một vài giây im lặng, bức tường bắt đầu nứt ra. Vết nứt nối những lỗ của viên đạn xuyên vào với nhau. Bạch Xà thấy vậy, xoay người vung chân đá một lần nữa thật mạnh và…
“RẦM….”
Vòng tròn kia bị đá văng vào bên trong lộ ra một căn phòng lớn, phía bên trong để một cái két lớn chiến gần một nửa gian phòng. Cả gian phòng lớn phải hơn trăm mét mà chỉ có một chiếc két ở giữa còn đâu không chứa thứ gì khác. Bạch Xà không khỏi thầm cảm thán rằng những tay có tiền thật là ghê gớm khi vung tiền vào những thứ công nghệ hạng sang đắt tiền này. Đây mới chỉ là một gian phòng vậy bốn gian phòng thì tốn bao nhiêu tiền, mà ở đây lại chứa tới ba cái két liền. Cô đoán, số tiền đập vào những thứ công nghệ bảo vệ tầm thường này cũng bằng một nửa số tiền có trong chiếc két kia.
_ Ở dưới sàn, cách cái két tầm ba mét có gắn laze ẩn cảm ứng. Nếu chạm vào sẽ kích hoạt laze lưới toàn phòng.
Nghe vậy, Bạch Xà và Kida đều nhíu mày. Cả căn phòng hơn trăm mét mà chỉ có ba mét gắn laze cảm ứng. Không phải họ không đủ thông minh mà là một cái bẫy đánh lừa tầm mắt của kẻ trộm khi không đề phòng mà thôi. Quả là ngân hàng quốc tế có khác, các hàng rào bảo vệ thực sự rất kinh người. Để mở được nó chỉ có duy nhất chủ nhân của ngân hàng này còn nếu muốn xâm nhập nó chính là mất hàng giờ đồng hồ. Kẻ nào không biết mà bước chân vào đây khác gì dấn thân vào chỗ chết đâu. Tuy không phải là hoàn hảo bởi công nghệ làm sao bằng con người được nhưng nó chỉ có một phần trăm sơ hở để ta có thể vượt qua và yêu cầu ta làm tới một trăm phần trăm về độ chính xác tuyệt đối trong mọi di chuyển và bước tính. Nó không cho ta đi sai dù là một bước nhỏ nhất nào.
Bạch Xà ngước lên nhìn trần nhà, nhẩm tính một chút rồi mở chiếc balô mà cô xách theo lấy ra một khẩu sung. Nhắm và bắn, từ khẩu súng lớn này bắn ra một cái móc lớn ghim thẳng lên trần chắc chắn kéo theo một đầu dây thừng. Bạch Xà giật thử chiếc dây kiểm tra rồi lấy đà nhảy lên nóc chiếc két cao ba mét kia. Cái nhún chân nhẹ nhàng nhưng lực đẩy lại vô cùng lớn khiến cho Bạch Xà lên chẳng khó khăn chút nào cũng tiếp trên nóc két rất nhẹ nhàng. Cô liếc mắt nhìn Kida ở phía dưới, thả sợi dây xuống, nói:
_Mau, không có nhiều thời gian đâu.
Chiếc dây rơi xuống chỗ Kida. Cầm lấy dây, Kida nhìn một chút rồi nhìn lên gương mặt chẳng chút kiên nhẫn nào của Bạch Xà. Hắn cười, không cần lấy đà chỉ cần nhấc chân nhún nhẹ một cái là hắn đã đứng ngay cạnh Bạch Xà rồi. Bạch Xà nhìn Kida nhưng không nói gì cả, quả nhiên là Kida luôn giả nai. Khả năng của hắn Bạch Xà tin không hề thua kém Hắc Xà một chút nào; chẳng qua là hắn có muốn thể hiện ra ngoài hay không thôi.
_ Chiếc két này được bảo vệ bởi hai cửa khóa. Cửa thứ nhất là tầng mã hóa. Nó sẽ thay đổi một phút một mã khác nhau liên tiếp không theo quy luật nào cả. Tầng thứ hai là mã cổ. Loại mã này em thực sự chưa từng nhìn thấy bao giờ, cấu trúc của nó cũng rất khác. Em nghĩ, có lẽ chỉ có người biết mã mới có thể mở được. Ta còn ba mươi phút để mở nó ra.
Bạch Xà nhìn Kida nhíu mi. Mã thứ nhất dù không đơn giản nhưng cô tin với sự giúp đỡ của Joker cùng tài năng của Kida thì có thể qua được. Nhưng mà thứ hai lại dùng kiểu mã cổ rồi tân tiến lên quả thực khó nhằn. Bởi dù là thiên tài mở khóa thì Kida không biết được cấu trúc của nó chính là không có khả năng mở. Thấy Bạch Xà đang băn khoăn, lo lắng, Kida nhếch môi cười nói:
_ Hai lăm phút là xong.
Bạch Xà nhìn Kida đầy nghi ngờ, tên này lúc nào cũng ngạo mạn như vậy cả. Tuy nhiên, Kida không thèm quan tâm cô nghĩ sao đã bắt tay vào làm. Hắn cũng chẳng cần sự trợ giúp của Joker mà lôi đồ của mình ra tự phá mã đầu tiên. Và có lẽ đây là lần đầu tiên Bạch Xà nhìn thấy Kida nghiêm túc với việc gì như vậy cho từ lúc gặp mặt tới giờ. Người con trai mái tóc nâu hạt dẻ, buộc cao thành đuôi nhỏ phía sau, gương mặt bình thường lấc cấc giờ đây lại nghiêm nghị chăm chú chẳng còn biết xung quanh có ai, ai đang nói gì nữa cả. Màu mắt nâu trùng với màu tóc ánh lên sự hứng thú khi nhìn những thứ mã khóa khó hiểu đang chạy dài kia chứ không phải là một ánh mắt rung động bởi tiếng nói và sự không tin tưởng của người khác. Ngón tay dài, hơi gầy bấm bàn phím, đôi lông mày có lúc nhíu lại rồi lại dãn ra. Chiếc máy mã hóa được cắm thẳng vào bảng điện tử trên két chạy một loạt dãy số rồi dừng lại ở tám con số mã: . Đồng hồ đếm ngược còn mười lăm giây nữa sẽ nhảy sang mã mới, Kida nhanh tay bấm nhập mã vào bảng két. “Cạch” một tiếng, lớp cửa két đầu tiên đã mở ra. Mọi thứ được Kida hoàn thành trong đúng năm phút không hơn không kém.
Rồi Kida buông nửa người cúi xuống nắp chiếc két thứ hai ở bên dưới xem xét. Bàn tay gõ nhẹ lên nó. Chiếc két bên trong tưởng chừng như đơn giản nhưng nó mới là chiếc két phức tạp nhất. Nếu chiếc két đầu chỉ cần một người giỏi mã hóa thì cho dù nó mười giây thay mã một lần cũng có thể đổi được. Bởi lẽ, công nghệ điện tử là vô tân. Nhưng, nếu sử dụng một chiếc két mã tay thì lại không đơn giản như thế. Hơn nữa, nó còn là một chiếc két cổ được cải thiện ít nhiều mà không phải tên trộm nào cũng biết được cấu trúc bên trong của nó mà mở. Nó không hề dựa trên một chút xác suất may mắn nào cả mà chỉ dựa vào khả năng phá mã hoặc ta có sẵn mà trong tay mình mà thôi.
_ Không ngờ loại khóa này còn tồn tại. Thật thú vị. _ Kida hoàn toàn không thấy khó khăn khi gặp phải chiếc két kỳ quái này. Ngược lại, nếu ai nhìn thấy đều nhận ra rõ gương mặt hắn tràn ngập sự thích thú như đang gặp được trò chơi hay vậy.
Nhìn bộ dạng chăm chú, tỉ mẩn của Kida, Bạch Xà cũng không tiện làm phiền anh mà chỉ ngồi im lặng một chỗ xem anh làm mà thôi. Kida lấy một chiếc khoan nhỏ, áp tai vào két rồi bắt đầu khoan từng mũi một rất cẩn thận. Ta có thể cảm tưởng được rằng nếu chỉ sơ sảy một milimet cũng khiến cho mọi chuyện hỏng hết vậy. Bạch Xà cảm tưởng rằng dường như toàn bộ sơ đồ hoạt động của chiếc két đều ở trong đầu của Kida vậy.
Tiếp đó, Kida luồn một đầu móc có gắn camera nhỏ vào trong lỗ khoan. Từ màn hình máy tính gắn dây camera ta có nhìn rõ toàn bộ bên trong của chiếc hộp sắt này. Chiếc móc được cài vào một cái lỗ nhỏ nào đó nối liền với bánh xe. Kida tiếp tục khoan thêm một lỗ nữa bên cạnh cách lỗ kia tầm năm cm. Hắn đưa một đầu móc khác vài ngoắc giữ lấy một tấm kính mỏng bên trong. Rồi áp tai vào két, hắn nhẹ nhàng xoay từng vòng một. Mỗi một lần vòng xoay khững lại, kêu lên cạch một tiếng là mỗi lần ta vừa chạm qua mã khóa một lần. Kida nhìn đoạn mã khóa dừng lại, ghi từng còn số lên giấy. Cho tới khi nó kêu lên bốn lần như vậy thì Kida rút tất cả các móc ra. Đôi môi nhẹ nhếch lên bắt đầu xoay mã khóa như trên tờ giấy đã viết. Khi tiếng “Cạch” lớn vang lên, xoay ngược lại, kéo tay nắm mở ra cánh cửa két cuối cùng cũng là cửa ải khó khăn nhất Kida quay lại mỉm cười nhìn Bạch Xà nói:
_ Đã xong.
Bên trong két là những tờ đô được xếp đầy thành từng tập lớn chật kín cả két không có khe hở thừa nào cả. Bạch Xà liếc nhìn chỗ tiền này rồi liếc nhìn Kida. Chỉ vào đồng hồ đeo trên tay mình, cô nói:
_Hai lăm phút, quả không hổ danh vua phá khóa.
_ Quá khen _ Kida mỉm cười, đây là lần đầu tiên Bạch Xà khen hắn thay vì lạnh lùng như trước.
Kida lấy từ trong chiếc balô của mình mang theo ra những chiếc túi được chế tạo đặc biệt. Khi gấp chúng lại nó nhỏ và nhẹ không chiếm mấy diện tích cả nhưng khi mở banh ra thì lại là những chiếc túi rất lớn. Đặc biệt, chất liệu của túi rất dẻo và chắc không dễ dàng bị rách do mài xuống đất hay chứa vật nặng quá mà bị bục. Đây là những chiếc túi được chế tạo chỉ để tiền mà thôi.
….
Lúc đó, một chiếc xe tải cỡ trung đi vào thành phố, tiến về ngân hàng lớn nhất của thành phố New York. Ở nơi đó, Bạch Xà đang đợi họ đến đón. Chờ họ tới là một chiếc xe thể thao màu đen không biển, không nhãn mác. Cả hai đồng thời đi vào tầng hầm gửi xe của ngân hàng đó. Từ trong xe lao ra năm người choàng áo đen, bịt mặt kín mít thì đồng thời lúc đó camera ở phòng thông tin bị xâm nhập và đột nhiên tắt. Chỉ trong một giây rồi camera lại trở lại bình thường khiến cho mấy tên bảo vệ đang định báo động lại lơ là cảnh giác. Giữa hơn chục cái camera được chiếu ở đây, chúng không hề để ý thấy máy quay camera ở tầng hầm dường như bị dừng lại ở một thời điểm nào đó không hề có bóng người qua lại. Trong khi đó, nơi đó lại có một người cầm cả một khẩu pháo lớn nhắm thẳng phía dưới mà bắn xuống. Nơi đó được khoanh vùng rồi cài bom. Tất cả tránh ra phía sau xe, khi quả bom phát nổ, nó tạo một lỗ hổng lớn thông tầng hầm với tầng âm phía dưới và cũng là nơi Bạch Xà và Kida đang ở. Bên dưới, Bạch Xà và Kida ở trong két vẫy tay với tất cả cũng là lúc chuông báo vang lên và laze lưới được kích hoạt chạy.
_ Mọi người có năm phút để đưa tiền lên trước khí laze chạm đến chiếc két và bảo bệ vào. _ Giọng Joker vang lên cảnh báo với tất cả.
Năm phút…
Bốn phút…
Ba phút….
Hai phút…
Một phút…
Mười giây…
Chín…
_ Nhảy lên. _ Kida hét lên, còn hắn và Bạch Xà là hai người cuối cùng chưa lên. Ôm lấy Bạch Xà, không cần dây thừng thả xuống hắn vẫn đủ sức bật nhảy thẳng lên trên trần nhà cách két gần hai mét. Khi anh bám được lên trên cũng là lúc laze lướt xoẹt qua.
Hình ảnh vừa rồi, phút chốc không khỏi làm mọi người sợ tới thót tim. Bạch Xà cũng không khỏi ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần khi Joker nói: “Tất cả chỉ có một phút để thoát ra khỏi tòa nhà trước khi bảo vệ vây kín cả tòa nhà này”. Bạch Xà lấy chiếc chìa khòa từ tay Hắc Xà dúi vào tay Kida. Trước khi trèo vào bên trong thùng chiếc xe tải, cô nói:
_ Hãy thể hiện khả năng của mình đi.
Chiếc xe nổ máy, đâm thẳng bức tường phía trước lao ra theo sau là chiếc xe đua do Kida lái. Sau khi nhìn chiếc chìa khóa, Kida nở một nụ cười, nếu Bạch Xà thực sự muốn vậy thì hăn cũng chẳng có cách nào khác đành thể hiện chút tài lẻ của mình ra cho vậy. Thứ khả năng thật sự còn tiềm ẩn trong người hắn, thứ khiến cho tất cả các quan chức cấp cao khiếp sợ và giúp hắn trở thành ông trùm ở ngục tối không chút khó khăn nào. Đặc biệt, ở nơi ngục tối kia còn tôi luyện khả năng của hắn hơn trước và biến nó trở nên đáng sợ hơn chứ không hề làm mai một đi chút nào. Rõ ràng khóa của nhà tù kia không kìm được chân hắn. Rõ ràng hắn có thể đường hoàng bước ra rồi biến mất nhưng lại chọn ở đấy sống tám năm liền. Điều đó, nếu nói có lẽ không ai tin nhưng có người đã nói hắn ở đó và tu luyện chờ ngày sẽ có người đón hắn ra. Không biết vì lý do gì, là vì những chén rượu dưới trăng của nhà tù, tiếng nói khẽ trong không gian kia hay trận chiến đến sứt đầu, mẻ trán mà hắn lại đồng ý. Sống nơi đó, tám năm không hề ngắn cũng chút nào cho hắn học được nhiều điều. Không còn là một con quỷ dữ trong tay cầm thanh sắt xọc vào tim kẻ khác không biết ghê rợn nữa rồi…
Joker ngồi trên bàn máy tính thấp thỏm không yên. Đã làm đến bước này rồi nhưng đây mới thực sự là bước khó nhất. Bàn tay thoăn thoát lia trên bàn phím, giọng nói hơi gấp chỉ đường cho Kida mở đường thu hút sự chú ý để cho chiếc xe tải chở tiền chạy thoát. Chiếc xe màu đen một nghìn mã lực lao đi vun vút như tia chớp đen giữa lòng thành phố New York. Phía sau đuổi theo là một dàn cảnh sát giao thông rú còi ầm ý, bên trên là trực thăng đi soi theo đường xe chạy. Đột nhiên, chiếc xe nhấn ga lao vụt đi bỏ lại ánh mắt sững sờ của cảnh sát cùng tiếng còi rú ở phía xa. Nó phá mọi đường đi cùng đường chặn của cảnh sát với những xạ thủ phía xa dẹp đường cho xe tải đi. Ngay đến cả trực thăng cũng không đuổi kịp đường đi của nó dù cho cố gắng mức nào cũng chỉ thấy xe sượt qua rồi lại biến mất. Đồng hồ trong xe chỉ vận tốc đúng một nghìn mã lực không hề dịch chuyển xuống dưới, cây kim rung động nhưng không qua được vạch đỏ cuối cùng trên vận tốc xe. Chính vì mải mê đuổi bắt bằng được chiếc xe này mà toàn bộ cảnh sát đều dồn lực vào nó quên mất thứ quan trọng hơn.
_ Bạch Xà, chuẩn bị đi.
Sau một giờ đuổi bắt nhau từ đường đồng đến ra đường lớn rồi vào ngõ thì cảnh sát đuổi theo chiếc xe đến tận cầu Brooklyn. Ngay trước mắt những người dân đi đường, cảnh sát giao thông và trực thăng bay trên trời cả hai chiếc xe một lớn một bé bẻ ngoặt tay lái, phá hàng rào lao thẳng xuống biển. Cây cầu Brooklyn – biểu tượng của người dân New York bị phá hư một chút nhưng lại là lần đầu trong lịch sử người dân được chứng kiến cảnh tượng không thể tưởng tượng này. Khi mà họ đang sững sờ thì từ phía dưới lại bay lên vô số tờ tiền đô.
Máy quay chiếu dưới, người dân đổ bộ đến bên cây cầu, cảnh tượng khiến họ ngỡ ngàng đến sững sờ mà không nói được lời nào. Cửa xe chở tiền được mở ra, tiền theo gió bay lên. Nhưng đặc biệt ở chỗ, giữa đám tiền bay đó, khi chiếc xe tải lao xuống đó lại xuất hiện một bóng áo đỏ rực rỡ của một cô gái chiếu thẳng vào máy quay. Gương mặt trái xoan, ánh mắt vô hồn nhưng ánh lên dưới nắng mặt trời, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười thách thức nhìn về phía ống kính trên cao kia. Hơn nữa, vẻ đẹp của cô từ gương mặt đến thân thể khiến họ phải nín thở quên luôn phải quay phim, chụp hình lại. Có lẽ, họ đều tự hỏi rằng: “Một người xinh đẹp nhường đó tại sao phải đi làm cái nghề trộm cướp này? “.
Hai chiếc xe lao xuống nước, chìm sâu dưới biển và biến mất không hề để lại một dấu tích nào. Họ không ngoi lên mà cứ thế lặn sâu xuống dưới để lại tất cả số tiền cướp được bay trên trời và trôi lềnh bềnh dưới mặt biển gợn sóng. Hai chiếc xe theo áp lực của nửa có nổi lên nhưng lại không có ai ở đó cả chỉ dù là một ám hiệu nhỏ bởi tất cả đều bị nước biển rửa trôi sạch.
Một giờ sau, sự kiện này đã gây nên một hiện tượng ầm ĩ chấn động trên toàn New York khi cây cầu Brooklyn bị tắc nghẹt và bị hư hỏng nhẹ, ngân hàng quốc gia bị cướp sạch tiền, tiền bay khắp nơi, rải kín cả một khoảng lớn trên bờ biển. Giờ đây, các tờ báo, phương tiện truyện thông đại chúng nào cũng đăng sự kiện này cùng cô gái mặc váy đỏ bí ẩn. Chỉ tiếc rằng, gương mặt cô vì lý do nào đó lại bị làm mờ đi không thấy rõ. Tuy nhiên với sự chứng kiến của không ít của người dân nên lời đồn về một cô gái tuyệt mỹ vẫn cứ thế vang xa vang mãi.
“RẦM….”
Người đàn ông trung niên, mái tóc hoa râm tức giận đấm vỡ màn hình tivi lớn hiện thị rõ gương mặt cô gái cùng chiếc xe. Nếu để ý kỹ, ở góc chụp này, trên kính chiếu hậu ta có thể nhìn rõ mặt chàng trai đang nhìn về phía chiếc kính nhếch môi cười lạnh. Chàng trai đó mang đôi mắt lạnh, gương mặt cũng ngang tàng, thách thức y như cô gái kia vậy. Nụ cười kia chính là lời tuyên chiến rõ nét nhất dành cho ông – người biết rõ họ là ai. Ông rít lên giận dữ:
_ Được lắm, dám thách thức ta sao? Các người sẽ phải trả giá…!!!
Cả người ông ta toát nên một khí hắc ám dày đặc bao quanh. Ánh mắt lạnh lẽo âm độ, tàn ác như một con dã thú vì đói mà mất hết đi lý trí của mình.