Từ đó về sau, cô không đến trường thăm Tiểu Hoan nữa cho dù Tiểu Hoan đe dọa hay dụ dọa như thế nào, nhưng không đồng nghĩa là cô bỏ cuộc. Đối với Nhung Hâm Lỗi, cô không vội chờ hết thời gian huấn luyện quân sự, cô còn có rất nhiều cơ hội.
Vì anh mà cô gặp phải không ít phiền não, học cấp ba lúc gần thi đại học cô muốn thi trường quân đội, chú cô nghe xong liền liền giận tím mặt mắng cô một hồi rồi tuyên bố chỉ cần có ông còn ở đó cô đừng nghĩ đến việc thi vào quân đội, ý nghĩ đó không được thực hiện cô liền lén đi học võ ở bên ngoài. Cô nghĩ cô sễ cố gắng “văn võ song toàn”, một số việc phải cố gắng hết sức không sau này rồi sẽ hối hận.
Bởi vì ba hai người là chiến hữu vào sinh ra tử, nên cô và anh cũng vậy. năm trước, cô tuổi, ba cô Trần Hồng Khải hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ, cô ngay cả lễ tang của ba cũng không dám đi, ngày đó anh hai và chú đi tìm khắp nơi, nhưng cuối cùng là anh tìm thấy cô trốn trong tủ quần áo, khi đó đối với cô anh chỉ người hay chơi đùa cùng thôi.
Sau này, cô được chú thím chăm sóc, hai người mất liên lạc. Hai người gặp lại đã là chuyện của năm sau, sư đoàn của chú cô với một sư đoàn khác diễn tập quân sự trong một tháng, diễn tập xong đoàn trưởng Hồng quân cùng đoàn trưởng Lam quân dẫn người nhà đi liên hoan.
Lần liên hoan này, người của quân đoàn đến không ít, các sĩ quan tụ tập lại một chỗ thi nhau uống rượu, đúng lúc này cửa mở ra, là Nhung Hâm Lỗi đến, cô thức ăn cũng chưa gắp xong, ngẩng đầu nhìn người quân nhân trước mặt. Cô chỉ thấy quen quen không biết đã gặp ở đâu rồi, bộ quân trang trên người làm anh thêm oai phong và hiên ngang, không thể không thừa nhận anh là người anh tuấn nhất đơn vị của chú cô. Cô kinh ngạc nhìn anh mất mấy giây, anh tư nhiên nhìn về phía cô khẽ mỉm cười.
Đối với sự chủ động của anh làm cô có chút chống đỡ không nổi, mặt đỏ lên rồi cúi đầu.
“Hâm Lỗi đến đây, ngồi bên cạnh chú này!”.Trần Hồng Phong uống rượu khá nhiều kéo anh lại ngồi bên cạnh Trần Cẩn.
Sĩ quan ngồi đối diện cầm một cái chén đi đến vỗ vỗ vai anh: “Hâm Lỗi, nghe đoàn trưởng nói biểu hiện của cháu trong lần diễn tập này rất tốt, mạnh mẽ đánh phủ đầu đánh thắng trận này.”
Nhung Hâm Lỗi cúi đầu trả lời: “lần này là công của tất cả mọi người mà.”
Rồi hai cùng vỗ vỗ vào vai nhau, tất cả mọi người cùng cười ầm lên, không ngừng chúc rượu. Cả bữa ăn cơm cô thấp thỏm không yên, có cảm giác đã gặp người này ở đâu mà cô không nhớ nỗi.
Sau khi cơm nước xong, Trần Cẩn ra ngoài đi dạo một mình, cảm nhận không khí mát mẻ trong sân huấn luyện, tâm tình cũng thư thái hẳn, nhận thấy có ai đứng sau lưng vỗ nhẹ vào vai cô.
“Tiểu Cẩn!” Nhung Hâm Lỗi nhìn về phía cô cười nói.
Cô xoay người nhìn anh ngẩn ra một lúc, người này có khuôn mặt rất đẹp.
“Anh đẹp trai, anh là?” cô nhìn chằm chằm anh rồi hỏi.
“Thế nào, không nhận ra anh nữa hả? Anh là con trai bác Nhung, anh Hâm Lỗi này! Ngày xưa em ngày nào cũng theo anh đi chơi khắp nơi mà, không nghĩ cô bé đã lớn như thế này rồi đó mà còn càng ngày càng xinh đẹp.” Anh nói xong vẫn không quên vuốt tóc cô, ánh mắt còn rất dịu dàng.
Trần Cẩn lùi về phía sau mở to mắt nhìn anh, thì ra vị soái ca này là con trai bác Nhung, là người trong tang lễ của ba cô đưa cô đến mộ ba. Lúc đó, anh tuổi là Đại đội trưởng sư đoàn của chú cô còn cô chỉ mới tuổi.
Trong mắt cô, anh cái gì cũng tốt chỉ có điều cô không chịu được ánh mắt thương hại của anh dành cho cô.
Có lẽ tình cảm cô dành cho anh bắt đầu từ lúc ấy, từ khi đó trở đi mỗi khi rãnh rỗi cô đều đến doanh trại thăm chú để được nhìn thấy anh.
Cô về đến nhà đã là giờ, bạn cô Hàn Tinh Tinh giục cô về trường. Về đến kí túc, Hàn Tinh Tinh không ở phòng mà gọi điện cũng chẳng bắt máy.
Vừa mới ra khỏi cửa kí túc thấy mọi người xúm lại, càng ngày càng đông, cô tò mò lại xem liền thấy hai sinh viên nữ đánh nhau nhưng không có ai ra can ngăn mà chỉ đứng một bên xem góp vui, là Hàn Tinh Tinh cùng bạn nữ phòng bên cạnh đánh nhau, chưa biết thăng thua nhưng bây giờ Hàn Tinh Tinh yếu thế rồi.
Hàn Tinh Tinh bị cô đó túm lấy tóc không thả. Hai người ai cũng bị thương rồi nhưng chẳng thấy ai lên can ngăn cả, Trần Cẩn liền xông về phía trước tách hai người ra, giữ chặt tay Hàn Tinh Tinh lại quát: “Tinh Tinh đừng đánh nữa?”
“Trần Cẩn, cậu đừng ngăn mình, mình phải cho cô ta một bài học.” Trần Cận lườm Hàn Tinh Tinh một cái, không ngờ cô bạn hất tay cô ra làm cô lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Hai cô gái lai tiếp tục đánh nhau, Hàn Tinh Tinh kéo cô gái đó xuống từ trên cầu thang, Trần Cẩn bị hành động này dọa ngây người, thấy cô bạn đó sắp ngã xuống, không kịp suy nghĩ liền chạy tới đỡ, cả hai người bị ngã xuống nhưng cô lại nằm phía dưới thành đệm thịt, đau mà khóc không ra nước mắt.
Không biết ai đã báo cảnh sát, xe cảnh sát đã đến cổng trường, thấy hai cảnh sát xuống xe bắt luôn cả Trần Cẩn lên xe. Cô kinh ngạc nhìn anh cảnh sát nói to: “Anh cảnh sát, anh bắt sai người rồi!”
“Có gì oan uổng về đồn rồi nói sau!” anh cảnh sát liếc mắt nhìn cô trả lời. Phiền phức nhất là loại sinh viên rảnh rỗi không có việc gì làm, gây rối thêm việc cho bọn họ, nhưng cũng không ngờ lần này là hai sinh viên nữ.
“Gì? Còn phải viết biên bản, tôi có phạm pháp đâu!” Trần Cẩn tức giận nói.
Có nghĩa là, cô là đồng phạm nên cũng phải đưa về đồn cảnh sát.
Lớn như vậy nhưng đây là là lần đầu cô tới đây, nhìn khắp xung quanh nhưng không giống trong suy nghĩ của cô cho lắm, viết xong biên bản, hai người bị giam lại ở phòng tạm giam.
Cô bạn kia được cảnh sát đưa đi bệnh viện kiểm tra.
Quan sát xung quanh phòng tạm giam, vách tường loang lổ, cửa vào lạnh lẽo, Trần Cẩn liền vỗ cho bạn mấy cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàn Tinh Tinh, cậu đánh nhau với người khác vào đồn cảnh sát còn kéo mình vào đây làm gì? Làm thế nào bây giờ?”
Không ngờ Hàn Tinh Tinh nhìn cô cười gian nói: “thì ở đây thôi, mà không ngờ cậu cũng nghĩa khí đấy chứ. Hai chúng ta cùng vào sinh ra tử.”
Hai người nghiêng đầu ngồi chổm hổm trên mặt đất, giống như hai cô gái pha phách, ngang ngược.
Trần Cẩn lắc đầu đẩy bạn xuống: “thôi đi, tớ không muốn chung hoạn nạn với cậu đâu, cùng cậu hưởng giàu sang thì được, mà cậu đánh nhau ở đâu không đánh lại tìm ngay cổng trường đánh nhau! ở trước mặt nhiều người như thế mà đánh nhau, làm bạn với cậu thật là một sai lầm.”
“Tại đôi cẩu nam nữ kia khoe khoang trước mặt tớ, cô ta xúc phạm tớ, tớ tức điên lên liền cho cô ta một bạt tai, nhưng cô ta đánh lại tớ thế là đánh nhau luôn.” Hàn Tinh Tinh bất đắc dĩ trả lời cô với bộ dạng không quan tâm.
Lần này Trần Cẩn nhào tới mắng: “chị hai, vì một chút chuyện của kẻ vứt bỏ cậu như hắn ta cậu làm thế có đáng không? Lập tức đi gọi điện cho ba cậu bảo lãnh cho chúng ta ra nếu không chúng ta phải qua đêm ở đây đó. Không biết trường xử phạt chúng ta như thế nào đây? ở đây buổi tối nhiều muỗi, côn trùng, tớ sợ, tớ không muốn qua đêm ở đây.” Nghĩ đến đó mà cô đã nổi cả da gà lên.
“Không được, nếu ba tớ biết tớ vào đây không chừng muốn tớ ở đây thêm mấy ngày nữa ấy chứ, Cẩn Cẩn cậu không thể đẩy tớ vào hố lửa.” Hàn Tinh Tinh nức nở nói.
“Yên lặng, hai cô vẫn còn nói chuyện được sao?” nghe được bên này có tiêng ồn, cảnh sát liền lại nhìn hai cô.
Hai cô yên lặng nhìn nhau không biết trả lời làm sao. Cuối cùng, Trần Cẩn mặt dày gật đầu một cái: “tạm được.”
“Tạm được, vậy thì chờ thêm đi.” Đồng chí cảnh sát nhìn cô đáp lại
Thấy đồng chí cảnh sát căn bản không có ý thả hai người ra, trừ Nhung Hâm Lỗi ra bây giờ Trần Cẩn thật không nghĩ rà là ai có thể bảo lãnh cho cô ra ngoài, nếu chú co mà biết thì cô chết chắc luôn.
Rất không tình nguyện nhưng cô vẫn phải lấy điện thoại ra gọi nói cho anh biết tình cảnh bây giờ của cô.
Đang ăn cùng Đoạn Cao Thụy thì anh nhận được điện thoại của Trần Cẩn, anh nhíu mày nhìn điện thoại một chút rồi mới nghe máy, sau đó bỏ đũa xuống nhìn Cao Thụy nói: “cậu ăn đi, tôi đi đây có chút việc.”
“Đợi chút.” Đoạn Cao Thụy dập tắt thuốc híp híp mắt ngẩng đầu nhìn anh không vui nói: “Chuyện gì, tại sao mỗi lần hai chúng ta họp mặt cậu đều có chuyện là sao?”
Nhung Hâm Lỗi nghiêm túc trả lời: “bạn tôi bị cảnh sát bắt, tôi phải đi bảo lãnh cô ấy.”
Đoạn Cao Thụy nghi ngờ nhìn anh một lúc, sâu đó cười to mấy tiếng: “tôi thật sự cậu còn có bạn như thế đó, được, tôi đưa cậu đi, có tôi ở đó mọi chuyện dễ giải quyết hơn.” Rồi bước đến khoác vai Nhung Hâm Lỗi cười mờ ám.
Anh đến đồn cảnh sát thì đã giờ tối, Đoạn Cao Thụy vẫn đang còn đi theo sau lưng. Người của đồn cảnh sát thấy Đoạn Cao Thụy liền bước tới chào hỏi: “Đoạn đội trưởng sao anh lại đến đây?”
Đoạn Cao Thụy đi đến bàn bên cạnh bàn làm việc của cảnh sát ngồi xuống, nhận thuốc lá từ ngưới cảnh sát lúc nãy, rồi đưa thuốc là cho Nhung Hâm Lỗi nhưng anh nghiêm mặt nói: “Tôi không hút thuốc lá.”
“Em gái tôi gây chuyện cho nên tôi đến để bảo lãnh cho cô ấy. Nghe nói đã kiểm tra, cô gái kia không sao đúng không?”. Đoạn Cao Thụy tựa vào ghế, nheo mắt hút thuốc nhìn rất bất cần đời hỏi, có ý là người bị hại không có chuyện gì mà cũng không truy cứu trách nhiệm thì có phải nên thả người không.
“Là em gái của anh à, người nhà mình cả. Tiểu Vương, mau thả hai cô ấy ra đi.” Đồng chí cảnh sát liền lập tức trả lời. Đoạn Cao Thụy vừa đến, đồn canht sát liền lập tức thả hai cô ra.
Ra tới cửa Trần Cẩn liền thấy Nhung Hâm Lỗi đang nói chuyện với một người mặc đồng phục cảnh sát, cô vẫn cúi đầu không dám nhìn anh.
Đoạn Cao Thụy nhìn theo anh mắt của Nhung Hâm Lỗi, thì biết rõ người bạn đó của Nhung Hâm Lỗi nhất định là Trần Cẩn, Đoạn Cao Thụy nhìn cô gái trước mặt làm cho kinh ngạc, nhìn cô rất xinh đẹp, tóc thẳng dài ngang vai, mặc áo sơ mi trắng, thân thể gầy gò, nhìn thế nào cũng không giống là người gây sự đánh nhau.”
Sửng sốt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt rồi quay lại nhìn Nhung Hâm Lỗi cười khẽ nói: “Là cô bé này à, nhìn cô ấy không giống người như vậy cho lắm, mà cô bé này là ai đấy, rất xinh đẹp.” Câu cuối cùng ghé sát tai Nhung Hâm Lỗi mới nói.
“Là em gái của tôi!” Nhung Hâm Lỗi lạnh mặt trả lời.
“Vậy sao, cậu có bao nhiêu em gái vậy! Tiểu tử, cậu đừng lén lút yêu đương nha.” Đoạn Cao Thụy vỗ vào của anh nói rồi cười to.
Nghe nói vậy, Hàn Tinh Tinh một bên bật cười, kéo kéo áo Trần Cẩn.
Nhung Hâm Lỗi đanh mặt lại, cố ý né tránh chuyện này: “Cậu đừng nói bừa, chuyện hôm nay chưa đủ phiền sao, tôi đưa hai cô ấy về trước đã!”.
“Được, cậu đi đi!” nói rồi vỗ vỗ vào vai Nhung Hâm Lỗi.
Đoạn Cao Thụy vừa rời khỏi đồn cảnh sát, ánh mắt của anh liền tập trung trên người Trần Cẩn.
“Rốt cuộc là chuyện gì, dám to gan để anh đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho em, giải thích đi vì sao em lại đánh nhau.” Anh trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi cô.khi anh và Đoạn Cao Thụy ăn cơm, đúng lúc cô gọi điện đến, cô nói mình đang ở đồn cảnh sát làm anh ngẩn cả người, còn tưởng rằng cô có chuyện gì, càng không nghĩ tới Đoạn Cao Thụy đi cùng anh đến đồn cảnh sát. Đến nơi mới biết cô đánh nhau với người khác nên mới bi bắt, người kia đang được cảnh sát chở đi bệnh viện kiểm tra.
“Em không đánh nhau, em chỉ can ngăn bon họ đánh nhau thôi, ai biết cảnh sát cho nói em là đồng phạm nên bắt em đó chứ.” Trần Cẩn uất ức trả lời anh.
Lúc này sắc mặt của Nhung Hâm Lỗi càng thêm khó coi.
Thấy tình hình có chút không đúng, Hàn Tinh Tinh vội kéo Trần Cẩn qua một bên thay cô giải thích: “là em đánh nhau, cậu ấy chỉ ngăn em lại thôi, thật sự cậu ấy không đánh nhau đâu.”
Sau khi lên xe, hai người cũng chẳng ai lên tiếng, xe dừng lại trước cổng trường, Hàn Tinh Tinh đẩy cửa xe, chào Nhung Hâm Lỗi rồi chạy về phòng trước.
Lúc này thở Trần Cẩn cũng chẳng dám thở mạnh lên tiếng: “em lên phòng đây.” Nói rồi mở cửa xuống xe.
“Đứng lại!” ánh mắt anh sắc lạnh, gọi cô lại theo thói quen.