Vượt Khuôn

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có lẽ do Trần Cẩn quá vui mừng nên không phát hiện trên người Nhung Hâm Lỗi có vết thương, Nhung Hâm Lỗi nhìn thấy cô nên bản thân cũng nên hồ đồ nhưng vết thương bị cô đụng phải đau quá, trong nháy mắt mặt xanh lét, sợ vết thương bị vỡ ra dọa cô sợ nên cố gắng chịu đựng đau đớn hai ba lần liên tiếp, rồi cố gắng đưa tay kéo cô trước mặt.

Lúc này anh cũng không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người nữa, đem cô ôm chặt vào trong lòng, Trần Cẩn biết mình không đủ sức để chống lại anh, chỉ cúi đầu vào lòng anh nức nở nói: “Nhung Hâm Lỗi! Nếu anh không quay về, em liền đi tìm người khác! Em ghét anh.”

Nhung Hâm Lỗi đẩy cô ra, khẽ nghiêng người lùi về sau mở cửa xe ra, đem cô đẩy vào trong xe rồi đóng cửa lại, sau đó đi vòng qua bên kia ngồi lên xe.

Sau khi lên xe Nhung Hâm Lỗi liền quay sang đè cô ngồi yên trên ghế, ánh mắt hướng về phía cô cười xấu xa hỏi: “Em vừa mới nói gì?” Trong lời nói có chút lạnh lùng bức người, làm cho cô ngẩn cả người, cô cắn chặt môi ngẩng đầu tức giận nhìn anh nói: “Em muốn đi tìm …”.

Trần Cẩn chưa kịp nói xong, Nhung Hâm Lỗi liền nghiêng đầu hôn lên môi cô, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn trên bờ môi sau đó nhanh chóng thần tốc tiến đoạt đôi môi cô, tay anh giữ chặt đầu cô, ép cô lại sát mình hơn: “Cẩn Cẩn, anh rất nhớ em.” Anh nói bên tai cô, giọng nói trầm thấp, giống như đang thì thầm thầm, cảm giác tê dại truyền đến làm tim cô đập nhanh.

Nói xong lại lần nữa hôn cô, cho đến khi cô hít thở không thông nhữa anh mới buông cô ra, một lát sau còn nói: “Cẩn Cẩn, anh nhớ em. Rất muốn, rất muốn….”

Nói xong, anh hướng về phía cô thuận tay ôm cô sang bên anh, thật chặt, chẳng hề muốn buông cô ra nữa. Trần Cẩn ở trong ngực anh níu lấy áo anh sùi sịt khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi không thể ngừng lại được. Anh thấy cô như vậy chỉ cười thầm, tám phần nha đầu này bị mình dọa cho ngốc luôn rồi, suy nghĩ một chút anh mới vỗ nhẹ lên vai cô ôn nhu an ủi: “Cẩn Cẩn, ngoan, đường khóc nữa, không phải anh đã về đây rồi sao, anh xem em làm thế nào đi tìm người khác được.” Rồi cúi đầu đưa tay lau nước mắt cho cô, tay anh để trên mặt nên có chút ngứa nên cô liền nghiêng đầu tránh ra, tức giận lại ghé đầu vào lòng anh.

“Đừng khóc, Cẩn Cẩn, đều là do anh không tốt.” Nhung Hâm Lỗi bất đắc dĩ mở miệng nói lần nữa, anh lớn như vậy đây là lần đầu tiên kiên nhân dỗ con gái như vậy, trước kia mỗi khi con gái khóc là anh lại thấy phiền phức nên thường là quay người bỏ đi luôn, nhưng anh phát hiện chỉ cần vợ mình khóc thì anh không có chút năng lực chống đỡ, bỏ vũ khí đầu hàng ngay, tùy cô muốn làm gì thì làm.

Nào biết, Trần Cẩn không để ý lời nói của anh chút nào, chỉ chôn mặt vào lòng anh khóc, trong lòng không thoải mái liền đem nước mắt, nước mũi lau lên trên áo của anh hết cả, nhưng vẫn không đủ vẫn cứ cựa quậy, làm cho cả áo anh ướt nhẻm hết. Nhung Hâm Lỗi bát đắc dĩ liếc mắt nhìn, anh vừa mới trở về đơn vị chưa kịp chào thủ trưởng lập tức lái xe đến đây, không nghĩ nha đầu này vừa thấy anh là lau hết nước mắt rồi lại nước mũi lên người anh thế này, cúi đầu nhìn cô níu níu ống tay áo mình anh thấy có chút buồn cười nhìn cô nói: “Cẩn Cẩn, có muốn lau lên đây nữa không.” Anh ý bảo cô lau nước mắt lên tay áo mình.

Trần Cẩn lúc này mới ngừng khóc, hít hít lỗ mũi hồng hồng, đôi mắt sưng đỏ, ngẩng đầu ai oán trừng mắt liếc anh một cái: “Nhớ em thế nào, sao em không nhìn ra .”

“Ừ, anh cũng không biết.” Anh cười cười cúi đầu hôn lên trán cô một cái. Lúc này điện thoại vang lên, anh cúi đầu nhìn biểu hiện trên mặt cô, nào biết cô xịu mặt xuống rồi theo phản xạ rời khỏi ngực anh, anh có chút bực mình, thật vất vả mới có thể gặp và ôm cô được một lát thì một cú điện thoại làm cho cô tránh ra, sắc mặt anh trầm xuống lần nữa giữ chặt cô trong lòng, ấn nút nghe, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?” Cùng lúc đó đem người trong lòng ôm chặt hơn, mặc cho cô giãy dụa thế nào cũng không để ý.

“Này tôi nói này, sao cậu về mà cũng không thèm thông báo cho tôi một tiếng! Nếu không phải tôi thấy Đội trưởng của tôi về thì tôi cũng không biết tiểu tử cậu đã về rồi, gia ta chạy đến quân doanh thăm cậu như thế nào, cậu lại như một làn khói bỏ chạy đi tìm vợ, Nhung Hâm Lỗi cậu đúng là trọng sắc khinh bạn. Vết thương đã tốt hơn chưa? Sao không nằm viện thêm ít ngày nữa rồi hãy về?” Đoạn Cao Thụy lúc này đang ngồi trên ghế trong văn phòng anh, cầm điện thoại nói giống như hét quở trách anh.

Nhung Hâm Lỗi liếc mắt nhìn Trần Cẩn bên cạnh sắc mặt chợt trầm xuống, không biết trả lời như thế nào, dù sao Trần Cẩn cũng chưa biết anh bị thương, ngẫm nghĩ một lát anh mới trả lời: “Tạm được, tôi vẫn rất khỏe, có việc gì nữa không? Hiện tại tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm.”

Nhung Hâm Lỗi nói lập lờ nước đôi như thế làm cho Đoạn Cao Thụy lập tức im lặng, rồi ở bên này gật đâu một cái nói: “Được rồi, cậu làm việc nên làm với vợ đi. Chú ý thân thể, trên người còn có vết thương tốt nhất là không nên vận động mạnh đâu.” Nói xong “Pằng.” một tiếng lập tức cúp điện thoại, Nhung Hâm Lỗi chắc hiểu rõ ý của anh rồi, nghĩ đến đây Đoạn Cao Thụy cười khẽ, rồi giống như đang nghĩ đến chuyện gì con mắt chợt tối lại, đưa tay cầm thuốc trong ngăn kéo hút, hít mạnh một hơi.

Nhung Hâm Lỗi thấy Trần Cẩn đang chăm chú nhìn mình, trong nháy mắt lại tươi cười, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Tiểu Cẩn, đừng lo lắng. Là Đoạn Cao Thụy gọi đến thôi. Hôm nay thì ai cũng đừng nghĩ quấy rầy chúng ta.”

Trần Cẩn nghe xong nở một nụ cười yếu ớt, rốt cuộc cũng yên tâm, cô sợ vừa mới được gặp anh thì lại có người tìm anh có việc, nghĩ đến đây tâm tình thoải mái hơn nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Liên quan gì đến em.”

Chờ anh khởi động xe chuẩn bị về nhà cô mới nhớ mình chưa xin phép mà tự tiện ra về nên lập tức gọi điện cho Chu Thành, năn nỉ cầu xin một hồi Chu Thành mới đồng ý giúp hoàn thành công việc hôm nay của cô.

Chuyện công việc đã giải quyết xong, về đến nhà, Nhung Hâm Lỗi đứng trước sảnh hài lòng gật đầu nói: “Không hổ là nữ chủ nhân của nơi này.” Nhà cô đều dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, cả sàn nhà đều lau chùi sạch bóng.

Trần Cẩn lập tức hướng ma trảo về phía anh, âm thanh có chút tức giận buồn bực nói: “Em ba, bốn ngày đều trở về đây dọn dẹp nhưng lần nào anh cũng chẳng có ở đây.” Nói đến đây cô cúi thấp đầu, giống như đang nhớ lại bản thân cô đơn lẻ bóng đến đây, lại nói tiếp: “Mấy tháng nay đối với em rất là giày vò, cực khổ. Cái gì gọi là sống một ngày như ba thu em cũng chân chính đã được trải nghiệm.” Nói đến đây cảm thấy có chút tỉu thân.

Nhung Hâm Lỗi xoay người ôm chặt lấy cô, nhíu chặt chân mày, đau lòng đặt cằm lên vai cô tham lam hít lấy mùi thơm của tóc, hơi thở của cô, một lúc sau anh mới nói, giọng nói cũng trầm thấp khàn khàn, trong lời nói cũng có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt: “Cẩn Cẩn, thật xin lỗi, để cho em phải lo lắng rồi.”

Trần Cẩn đưa tay ôm chặt anh, ở trong lòng anh nặng nề trả lời: “Đừng nói ba chữ này, đó đều là em cam tâm tình nguyện, em cảm thấy mình rất hạnh phúc rồi, chỉ cần anh thật lòng yêu em, thì tất cả đều đáng giá. Chờ đợi tính là gì, cũng không thể quan trọng bằng anh bình an trở về.” Lời nói này của cô làm anh cảm động không biết nói gì, nơi mềm mại nhất trái tim anh là nơi chứa đựng tình yêu anh dành cho cô.

Tắt vòi hoa sen, Trần Cẩn tắm xong liền vội vàng mặc áo choàng tắm vào rồi đi ngồi lên giường, Nhung Hâm Lỗi đợi cô tắm xong liền đi vào, hôm nay hành vi của anh có chút khác thường thường, trước kia thì anh thưởng cởi quần áo treo ở bên ngoài hoặc là bỏ vào máy giặt, mặc áo sát nách đi vào phòng tắm, nhưng lần này anh liền trực tiếp mặc quân trang đi vào nhà tắm, làm cô đi ra không cẩn thận đụng phải anh, lúc ấy cô cũng không để ý chỉ là không vui chu môi ra.

Lúc chờ anh đi tắm thì cô lên giường ngồi, tiện tay cầm quyển tạp chí trên đầu giường vừa xem tạp chí vừa chờ anh ra ngoài, Nhung Hâm Lỗi ở phòng tắm sau khi tắm xong , tự mình bôi thuốc, buộc chặt áo choàng tắm thật kỹ rồi mới ra ngoài.

Thấy người trên giường còn chưa ngủ, hình như là đang đợi mình, cầm quyển tạp chí lật qua lật lại xem thấy anh đi ra, mừng rỡ nhìn anh nói: “Anh tắm xong rồi à.” Nói xong quan sát anh thật kỹ, kể từ khi hai người bọn họ đã thân mật thì mỗi khi tắm xong anh đều để trần, áo choàng tắm mua rồi nhưng vẫn cứ cất trong ngăn tủ chẳng thấy anh lấy ra mặc, hầu như mỗi lần ngủ cùng cô anh cũng chỉ mặc áo sát nách hoặc để trần còn cô thì vẫn mặc rất kín đáo.

Hôm nay thật khó thấy được anh mặc áo choàng tắm một lần.

“Ừ.” Nhung Hâm Lỗi trả lời xong thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, khóe miệng anh khẽ giật giật, nhíu mày hỏi một câu: “Sao nhìn anh chăm chú vậy?”

Sau đó đi đến bên giường kéo chăn ra rồi lên nằm bên cạnh cô, nào biết cô giống như bạch tuộc nhào đến ôm anh thật chặt.

Nhung Hâm Lỗi đau quá hít sâu một hơi nhưng không dám phát ra tiếng, cố gắng nhịn đau hỏi: “Sao vậy em?”

“Em sợ là em đang nằm mơ. Trước kia anh đều không mặc áo choàng tắm, hiếm khi thấy anh mặc một lần cảm thấy cứ là lạ như thế nào ấy.” Trần Cẩn nói xong lại ôm anh chặt hơn. Anh nghe xong cười khẽ rồi dịu dàng trả lời: “Lâu rồi anh mới về đây nên làm em ngốc luôn rồi sao.” Anh trả lời cố ý tránh câu nói phía sau của cô.

“Anh ngốc thì có.” Nói xong cô siết chặt tay phải của anh, không ngờ lại chạm đến vết thương, anh mím chặt môi, thấy vẻ mặt anh rất khổ sở, cô mím môi, nhíu mày hốt hoảng hỏi: “Tay phải của anh sao vậy?” nói xong liền nắm chặt tay phải rồi kéo ống tay áo lên

Màu trắng băng trên cánh tay mạnh mẽ vì cô vừa mới đụng phải liền thấm đỏ màu máu, còn có chút mùi thuốc nhàn nhạt và hương thơm của anh sau khi tắm, cô cảm thấy mũi có chút ê ẩm, khó trách anh quân phục cũng chẳng thay liền vào phòng tắm, khó trách mới vừa rồi không để cho cô giúp cái gì cũng tự làm, nghĩ đến anh một mình trong phòng tắm băng bó xong mới ra ngoài vì không muốn để cho cô biết trên người cho vết thương. Cô thậm chí còn không biết phía dưới lớp băng là vết thương như thế nào nữa, hôm nay lại còn dùng sức đánh anh, nghĩ đến đây cô liền hối hận muốn chết.

Ánh mắt anh chợt tối lại, thấy cô lại muốn khóc, giọng nói anh có chút vội vàng: “Không có việc gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, anh sợ em lo lắng nên mới không nói.” Nói xong liền ôm cô lại gần, nghiêng người hôn lên môi để dời đi sự chú ý của cô.

Cảm nhận cái hôn nồng cháy của anh, tùy ý anh chiếm đoạt, cô vừa hôn đáp trả vừa ôm đưa tay lên ôm chặt cổ anh lẩm bẩm nói: “Buổi chiều chúng ta gặp nhau em còn dùng sức đánh anh. Khó trách sắc mặt anh lúc ấy rất khó coi, Hâm Lỗi, em thật sự không cố ý, cho em muốn xem một chút.”

“Anh biết mà, anh thích bộ dạng ấy của em. Xem làm gì chứ.” Qủa quyết cự tuyệt thỉnh cầu của cô, lại trừng phạt cô không chuyên tâm bằng một nụ hôn.

“Tiểu Cẩn.”

“Dạ.”

“Anh nghĩ chúng ta nên vận động đi, làm giãn gân cốt một chút.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio