Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Wind

Sau khi ăn xong bữa sáng tại một nhà hàng bán đồ ăn nhanh, Trần Cảnh Hạo mặc dù không muốn nhưng vẫn đành phải đưa Thu trở về nhà cô. Mặc dù cô đã khoác thêm một chiếc áo cao cổ để che đi dấu hôn trên cổ và những dấu vết trên cánh tay nhưng anh chắc rằng cô không hề thoải mái. Vậy nên hiện tại đành phải đưa cô về vậy. Hi vọng là người kia không có ở nhà. Còn nếu sự việc không theo mong muốn của anh, cô lại bị giày vò một hồi là rất có khả năng xảy ra.

Nhưng là, dường như trong trường hợp này, hào quang của nam chủ hoàn toàn không phát huy tác dụng. Cảnh Hạo và Thái Thu về đến nhà riêng của cô liền gặp Ruki đi từ trong nhà ra, gương mặt so với ba ngày trước còn lạnh lẽo hơn nhiều. Trên người anh là bộ Tây trang màu đen được là thẳng tắp, đầu tóc gọn gàng, gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng lạnh lùng lại có thể khiến phái nữ điên đảo. Một tay anh đút vào trong túi quần, tay kia cầm một xấp tài liệu gì đó, ổn trọng mà bước đi.

Vừa bước xuống xe, Thái Thu và Cảnh Hạo liền chạm mặt với Ruki. Ánh mắt cô khi nhìn về Ruki liền có chút né tránh, điều này Cảnh Hạo nhận ra rất dễ dàng bởi anh cùng cô đứng rất gần. Anh nghĩ thật không sai, cô vẫn còn rất để ý tới người đàn ông tên Ruki kia.

Ánh mắt Ruki khi nhìn về phía hai người liền có chút ám trầm, đôi đồng tử màu trà thoáng chốc co rụt lại lúc nhìn thấy bàn tay của cô và Trần Cảnh Hạo đang đan chặt vào nhau. A! Tiến triển nhanh thật!

Cái nắm tay giữ cô và Cảnh Hạo mà Ruki nhìn thấy dĩ nhiên là chủ ý của Trần Cảnh Hạo. Thực ra là ngoài việc muốn qua việc nắm tay này mà thầm an ủi cô, anh còn có một lí do khác: chọc tức Ruki. Cũng là nhờ tên này không biết quý trọng cô nên anh mới có cơ hội được tiếp cận cô, sau đó được cô chấp nhận. Sự thật là anh nên cảm ơn hắn một chút nhưng với tình hình này thì đành thôi vậy, bảo bối của anh gấp gáp muốn vào nhà.

Quả thật là Thu muốn đi vào trong nhà thật nhanh để không cần phải đối mặt với Ruki trong không khí gượng gạo, đè nén như vậy. Giả bộ như bản than không có việc gì, cô quay sang chào tạm biệt với Trần Cảnh Hạo sau đó liền bước nhanh vào nha, từ đầu đến cuối không nhìn Ruki thêm một lần nào nữa. Cô sợ nếu còn nhìn, cô sẽ không kìm nén được mà tiếp tục trốn chạy mất.

Sau khi bóng dáng của Thu đã khuất sau cánh cửa, ánh nhìn của Trần Cảnh Hạo mới chịu rời đi. Quay sang nhìn Ruki với ánh mắt khiêu khích, anh mở miệng nói một câu:

- Là cậu không biết quý trọng cô ấy trước, đừng hối hận- Kết thúc là một nụ cười nhạt đầy thách thức.

Bàn tay để trong túi quần của Ruki nắm chặt lại, những cảm xúc hỗn loạn bắt đầu hình thành trong thâm tâm anh. Cô rốt cuộc không bày ra bộ dạng yếu đuối, si tình khiến anh chán ghét nữa, nhưng tại sao tim anh lại… đau như vậy? Hiện tại cô đã làm theo đúng như những điều anh mong muốn, không lởn vởn bên cạnh làm phiền mình nữa, nhưng cảm giác trống vắng này là chuyện gì xảy ra?

Nhất thời, anh lại không thể hiểu nổi cảm xúc của chính mình. Ba ngày trước, khi nhận được tin nhắn thông báo của cô, anh không hề có cảm giác gì. Tuy vậy, lúc về lại căn nhà của cô, sự trống vắng, lạnh lẽo lại khiến anh khó chịu. Dường như, anh nhớ cô, nhớ khuôn mặt yêu kiều, nhớ nụ cười dịu dàng, giọng nói dịu dàng và cả sự ấm áp của cô. Anh từng nghĩ, có khi nào chính mình đã thích người con gái xa lạ này rồi hay không? Nhưng mà, nực cười thật! Tình yêu hơn mười năm của anh đối với Thái Thu thật sự lẽ nào lại dễ dàng bị thay thế chỉ vì sự xuất hiện của một cô gái không rõ lai lịch, đột ngột chiếm lấy thân thể người anh yêu? Điều này làm sao có thể chứ! Ruki nghĩ, có lẽ là anh yêu thích cô chỉ vì cô đang ở trong thân xác của tiểu Thu thôi, anh đã nghĩ vậy rất nhiều.

Nhưng, dù lí trí có cố gắng phủ nhận đến đâu, con tim lại vẫn không hề phối hợp mà gắt gao nhớ nhung hình dáng cô gái kia. Không thể không nói rằng con người của cô thực sự rất tốt. Cô biết quan tâm chăm sóc người khác, nhưng chỉ là âm thầm. Con người cô vốn rất nhạy cảm, rất yếu mềm, nhưng lại làm ra vẻ kiên cường, ngụy trang thành hình tượng của một cô gái lạnh lùng đạm mạc. Rõ ràng rất muốn được người khác quan tâm, rất muốn được yêu thương che chở nhưng cô lại không muốn làm họ vướng bận, không muốn làm gánh nặng cho người khác, ngay cả ốm cũng không nói với anh vì không muốn anh lo lắng. Bị nhà họ Trịnh đối xử lạnh nhạt, mọi người xa lánh, cô kiền giống tiểu Thu, một mực không phàn nàn với anh nửa tiếng. Hơn nữa, cô gái này dường như còn đặc biệt hiểu tính cách của anh. Có nhiều lần, chỉ cần anh nói được một nửa, cô liền đã đoán ra ý định của anh.

Thật ra đã có lần cô thử dò hỏi cảm nhận của anh nếu biết cô không phải Trịnh Thái Thu. Cô nói rằng, nếu cô không phải là Thái Thu thì anh còn có thể tiếp tục quan tâm cô hay không. Lúc đó anh còn nghĩ cô nói đùa nên liền ra vẻ nghiêm túc mà nói: “ Dù em không phải Thái Thu, anh nhất định vẫn sẽ tiếp tục chăm lo cho em, như một người em gái!”. Anh không biết rằng chính câu nói đó đã cho cô hi vọng, tiếp thêm động lực để cô nói ra sự thật với anh. Sau đó, ngược lại với lời anh đã nói. Xa cách, lãnh tình, tàn nhẫn, đó là tất cả những gì cô cảm nhận được từ anh. Không phải Ruki khinh ghét gì cô, bởi chính anh cũng không có quyền làm vậy. Nhưng, tin Thái Thu thực sự đã mất khiến anh phút chốc mất đi kiểm soát, như một con ngựa bị mất cương. Muốn có thời gian để chấp nhận sự thật nhưng khi nhìn thấy cô bước xuống từ xe của một người đàn ông khác hay là ở cùng người khác giới nào, anh đều không kiềm chế được mà lên tiếng châm chọc. Những lúc đó anh chỉ một mực cho rằng cô không có quyền dùng thân thể của Thu để đi chọc phiền toái nên mới bực bội, mới khó chịu.

Nhưng cảm xúc của anh dường như không chỉ có vậy! Nhìn cô nói cười cùng người đàn ông khác, anh rất khó chịu. Nhưng Ruki tuyệt đối không thể thừa nhận rằng bản thân đang ghen.

Anh đâu có quyền gì để ghen chứ? Nói hai người là người yêu của nhau, chẳng qua chỉ là cái cớ để cô hủy hôn, còn anh cũng nghĩ bản thân không thể nào có tình cảm với một người con gái khác, ngoại trừ Thu. Tình cảm đơn phương của anh trong năm, làm sao có thể bị lay động bởi người con gái có thể nói là cùng anh quen mới hơn một tháng? Nghĩ vậy, nhưng anh vẫn rất để ý cô gái này. Cô khiến anh cảm giác được bản thân cũng được yêu thương, cũng có tư cách được nhận lấy sự quan tâm từ người khác. Trước đây, tiểu Thu sẽ không hiểu anh rõ như cô ấy, không để tâm đến cảm xúc của anh nhiều như cô, cũng không khiến anh yên tâm như bây giờ. Sáu năm này, trong mắt, trong tim Thái Thu anh yêu chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của một người: Quân Lâm Ngạo. Chỉ cần anh cố tình hay vô tình nói không hài lòng hoặc nói anh ta không tốt, cô sẽ giận lẫy mà cắt đứt lien lạc với anh trong thời gian thật lâu…

A! Ruki Matsukari, mày đang suy nghĩ cái gì chứ? So sánh người mày yêu với một người mới quen để biện minh cho sự tồi tệ của bản thân sao? Mày… rõ ràng là muốn tìm một lí do để thay lòng đổi dạ mà thôi!

Không đúng! Anh không yêu cô gái kia! Bởi vì cô ấy mang hình dáng của tiểu Thu nên anh mới để tâm đến cô ấy, nhất định là như vậy!

- Chủ nhân, ông chủ muốn Người trở về.

Dòng suy nghĩ bỗng bị cắt đứt bởi tiếng nói thanh lạnh của một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta cung kính cúi người trước mắt Ruki.

- Lí do?- Sắc mặt anh ngay lập tức lấy lại vẻ vô cảm thường ngày, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp, cả người đều là khí tức lạnh lẽo.

- Ông ấy nói có nhiệm vụ muốn giao cho người ạ, dường như là có liên quan tới công chúa Erika.

- Công chúa Erika? Hoàng gia muốn các đại gia tộc giúp đỡ tìm kiếm người này rồi?

- Tôi cũng không rõ. Ông chủ sẽ nói rõ cho người, ông ấy nói người phải lập tức trở về nhận lệnh.

- Chuẩn bị máy bay, nửa tiếng ta sẽ đi.

- Vâng.- Người đàn ông kia cúi gập người xuống, kính cẩn chào tạm biệt Ruki xong cũng lên một chiếc ô tô màu đen rồi rời đi.

Nhìn tập tài liệu trong tay, ánh mắt Ruki thoáng qua một tia u ám, bàn tay hơi siết lại vài giây sau đó lại buông lỏng. Trong túi giấy này là kết quả anh điều tra được về cuộc sống của cô trong gần tháng qua, sáng sớm nay anh vừa mới nhân được.

Bốn người đàn ông ưu tú, bao gồm cả Hàn Lâm. Vận hoa đào của cô gái kia, quả thật là không hề tầm thường một chút nào. Một người là hoàng tử trong St Martin- Hàn Lâm, một người là người thừa kế tập đoàn tài chính Quân thi- Quân Lâm Ngạo, một người là ông chủ tương lai của DL kiêm thiếu chủ tổ chức đào tạo sát thủ Huyết Long và là sát thủ đặc công hàng đầu- Lăng Chính Thiên, còn một người là chủ tịch chuỗi bệnh viện Kaindonesu kiêm sát thủ đặc công Iris- Trần Cảnh Hạo, lực lượng cũng thật là hùng hậu a. ( Wind: Gió mát quá) Vốn anh còn định hỏi cô một chút về thế giới và thân phận trước kia của cô nhưng xem ra hiện tại đành phải gác lại thôi.

Xoay người đi vào nhà, anh muốn tự tay sắp xếp lại hành lí của bản thân. Thời gian Ruki ở lại nhà cô chưa lâu lắm, anh lại không bỏ hết độ đạc trong vali ra ngoài nên lúc thu dọn đồ cũng đặc biệt nhanh, chỉ mất hơn mười phút. Lúc anh kéo vali ra ngoài, ô tô của thuộc hạ được phái tới đón anh cũng đã đến lại nghĩ đến việc gì đó, anh liền lấy ra chiếc bút và một tờ giấy nhỏ viết lời nhắn rồi ra ngoài. Cũng như cô, hiện tại anh cũng không biết hai người phải đối mặt với nhau như thế nào mới tốt. Nếu đã không đủ can đảm, anh cũng vẫn chưa rõ ràng tình cảm của mình, tốt nhất hai người không nên gặp nhau. Còn gặp cô, anh sẽ không nắm chắc rằng bản thân có thể tiếp tục nói ra những lời làm tổn thương cô hay không.

Ruki không biết rằng, lần rời đi này của bản thân lại vô tình tạo cơ hội cho những tình địch của anh tiếp cận cô, khiến sau này anh liên tục oán than.

=== ====== ======

Vừa vào đến trong phòng ngủ của mình, Thu đã ném ngay túi đồ của mình lên giường còn bản thân thì nằm vật sang một bên. Cô hiện tại rất mệt mỏi. Lại nhìn tới những dấu hôn vẫn còn hiện hữu trên làn da trắng muốt, dù chỉ là rất nhạt, nhưng cũng đủ để khiến cô cảm thấy thật chói mắt, khổ sở. Lúc này cô cũng không thể gặp Ruki.

Trong vô thức, cô chìm vào giấc ngủ mặc dù cả người vẫn nằm úp xuống giường. Ngủ ở tư thế này tuy rất khó chịu nhưng cô lại không muốn nằm ngửa lên, giống như là lúc này cô cũng không có mặt mũi để nhìn người khác. Lúc Thu tỉnh dậy cũng đã là hơn giờ chiều. Đoán là Ruki không có ở nhà, cô mới chỉnh lại đầu tóc, đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài phòng khách.

Nhìn thấy tờ giấy được giữ bởi chiếc bút bi đang đặt trên bàn, cô cầm lên đọc. Trên đó là lời nhắn của Ruki. Câu chữ của anh vẫn rất ngắn gọn: “ Tôi có việc gấp, phải trở về”.

Rời đi cũng tốt, để cả hai cùng có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ. Thu tự nhủ thầm.

Hết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio