Vừa ngồi vào bàn làm việc của chính mình, chị Lý ở bên cạnh đã kéo ghế vào ngồi sát bên người cô.
- Em khỏe hẳn chưa mà đã đi làm vậy? Dù sao hôm nay cũng là ngày làm việc cuối cùng trong tuần, em nghỉ luôn có phải là khỏe hơn không?- Chị nhỏ giọng thủ thỉ với cô. Chị là lo lắng cô mới ốm dậy mà lại nghe được mấy lời nói chẳng ra gì của người trong công ty mà tiếp tục sinh bệnh a! Rõ ràng cả chị, tiểu Trần cùng trưởng phòng đều không có nói gì, tại sao thân phận của cô bé này đã bị phơi bày hết rồi? Thật không biết là tên thất đức nào lan truyền tin đồn vớ vẩn này nữa. Nói ra thân phận của người ta thì cũng thôi đi, còn lan truyền tin tức không có thật! Thái Thu này nhìn thế nào cũng thấy khác xa so với lời đồn. Khí chất trầm tĩnh, lạnh lùng của cô bé này cũng không phải chỉ ngày một ngày hai mà có được. Mà ngay từ ngày đầu tiên đi làm cô bé cũng rất thân thiện a.
- Em còn nghỉ nữa không biết người ta sẽ đem em nói thành cái dạng gì nữa. Vẫn nên đi làm được ngày nào hay ngày đó vậy.- Rời mắt khỏi màn hình máy tính, Thu quay sang trả lời chị Lý, khóe môi cô còn kéo lên một nụ cười nhạt nhẽo. Vẻ mặt này kết hợp với lời nói của cô tuyệt đối có thể dọa tới người có tật giật mình a. Mấy người còn đang rì ầm bàn tán về chuyện của cô cũng đã biết lẽ mà ngậm miệng lại. Tuy nhiên, cô không có bản lãnh dọa người như các nam chính, không có bộ dáng chọc người yêu thương, che chở như của nữ chính mà còn là nữ phụ cần phải tiêu diệt, mấy người này đều nghe lời nói của cô hết mới là chuyện lạ tiểu thuyết đấy :))!
- Haizz… Vậy em làm việc đi.- Chị Lý bất đắc dĩ liếc nhìn những người khác một chút xong liền trở lại với công việc của mình. Có vài người đã đi công tác rồi cũng đỡ hơn vài lời nói. Công việc dịch thuật này của các cô đã định sẵn rằng sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi, dù là tập đoàn quốc tế, công việc cũng không nhiều hơn bao nhiêu bởi bộ phận ngoại còn có rất nhiều người. Thật đúng là tạo cơ hội cho người ta rảnh rỗi mà đi tám chuyện bát quái, nghĩ cách hại người khác, còn có thời gian để đố kị, ghen ghét với kẻ khác. Đúng là phiền phức.
Một lúc sau, đang lúc cô đang ngồi chăm chú vừa tra từ điển chuyên môn, vừa dịch văn bản, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc reo lên. Cố gắng gõ nốt hai từ cuối cùng trong câu bằng một tay, tay con lại cô liền cầm điện thoại áp vào tai.
“ Cô Trịnh?”- Từ trong ống nghe vang lên giọng nói của một người đàn ông, Thu có cảm giác cô đã từng nghe tiếng nói này rồi.
- Vâng?
“ Mời cô lên văn phòng chủ tịch, ngay lúc này.”
Giờ thì cô biết bản thân đã nghe qua giọng nói này từ đâu rồi. Đây còn không phải là trưởng thư ký của Chủ tịch sao? Mấy ngày trước cô mới gặp qua anh ta nữa mà.
- Tôi đã biết.
Kéo ghế đứng dậy, Thu nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc dưới con mắt của mấy người rảnh rỗi. Mặc kệ đi, họ muốn nhìn thì nhìn, dù sao cũng đâu có phạm vào quyền con người của cô, cô đây muốn cấm còn chưa đủ tư cách à.
=== ====== ====
Đứng trước cửa phòng chủ tịch, cô liền ổn định lại tâm trạng của bản thân một chút rồi mới đưa tay lên gõ cửa, sau đó liền mở cửa bước vào. Phòng chủ tịch cách âm rất tốt, là để phòng ngừa cho trường hợp những cuộc thảo luận bên trong bị người khác nghe được. Chính vì vậy, người bên ngoài không thể nghe được động tĩnh bên trong, còn người trong phòng lại có thể nghe được tiếng động truyền tới từ bên ngoài. Đây cũng chính là điểm phát triển trong thiết kế- xây dựng của thế kỉ .
Thấy cô đã vào trong phòng, Lưu Huy chỉ vào bộ sofa bằng da màu đen, ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi chính ông cũng đi tới ngồi tại chiếc ghế ngắn.
- Ta xin lỗi vì đã không thể đến thăm khi con nhập viện. Hiện tại đã khỏe hơn rồi chứ?- Lưu Huy chậm rãi lên tiếng, trong lời nói còn mang theo ý tứ hối lỗi khiến Thu cảm thấy có chút hài hước. Sao bố nuôi của cô hiện tại lại giống như một đứa trẻ đang hối lỗi vậy chứ? Công việc của ông bận rộn như vậy làm sao có thể vì cô bị cảm nhẹ mà hoãn lại? Hơn nữa, cô nhập viện mới hơn một ngày liền chuyển về Trịnh gia sống, ông không thể đến thăm cô cũng là lẽ đương nhiên. Ông dường như không được thích nhà họ Trịnh thì phải?
- Con khỏe rồi mà, bố nuôi yên tâm đi. Gọi con lên đây, bố nuôi có việc gì muốn giao cho con sao?
- Sức khỏe của con thực sự đã không còn vấn đề nữa rồi chứ?- Lưu Huy lo ngại nhìn cô thêm một lúc.
Thấy nét mặt lo lắng của ông, Thu phì cười. Sau đó, cô liền lên tiếng bắt đầu trấn an ông.
- Con khỏe từ hôm qua rồi, nhưng vì lười nên hôm nay mới đi làm đó, thưa papa đại nhân!- Có dung giọng điệu chắc như đinh đóng cột mà khẳng định với ông, xong còn cười tươi một cái, trong lòng là một mảnh ấm áp. Sống hai kiếp người, cuối cùng cô cũng có thể được hưởng cảm giác được người khác quan tâm, lo lắng. Bố mẹ nuôi thì có làm sao? Còn tốt hơn là không có a.
- Vậy thì tốt rồi. Ta còn đang lo rằng sẽ phải đổi người đi công tác ở nước V đâu.
- Bố nói… là nước V sao?- Nhắc đến quê hương của bản thân ở kiếp trước, cô khó nén nổi vui mừng mà run run hỏi lại ông. Sau đó, dường như nhận ra cảm xúc của bản thân có phần hơi quá đáng, cô mới từ từ áp chế sự vui sướng cùng mong đợi trong lòng.
Thấy phản ứng mạnh mẽ của cô con gái nuôi, Lưu Huy có chút khó hiểu. Nước V đối với con bé đáng ra phải là hoàn toàn xa lạ, không phải sao? Vậy vì lí gì mà khi nghe đến tên quốc gia này, con bé lại có vẻ vui mừng, kích động đến như vậy? Ông nhớ cô vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh trước mặt mọi người kia mà?
Tuy rất thắc mắc về thái độ của cô, song, ông cũng không thể không dừng lại mà tiếp tục nói:
- Đúng là nước V. Tập đoàn chúng ta cùng với Quân thị có một dự án hợp tác ở bên đó. Lần này con sẽ đi cùng Phó tổng giám đốc Quân thi. Ta tưởng cậu ta đã nói với con điều này rồi chứ?
- Dạ? Phó tổng của Quân thị? Là Quân Lâm Ngạo?- Sao lại có phần của anh ta trong này a?
- Đúng rồi. Đây là dự án quan trong, lại có sự hợp tác của một công ty khác bên đó, ta lại không thể đích thân đi, đành để cho hắn tới. Nghe giám đốc Trương nói rằng con rất thạo tiếng Việt, lại ứng xử tốt, ta liền đề cử con, hắn cũng đồng ý ngay.
- Người không lo lắng con sẽ làm hỏng việc sao ạ? Dù gì thì con mới vào công ty được gần hai tháng mà đã được tham gia vào hoạt động quan trọng của tập đoàn, người khác sẽ không phục.
- Ta tin tưởng vào mắt nhìn của giám đốc Trương, cũng tin tưởng vào chính mình, con sẽ không để hỏng việc. Còn cách nhìn của người khác về con? Họ có thể quản được việc của ta sao?- Nói đến đây, trong mắt ông lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Nói ra thân phận của Thái Thu cũng không sao, còn có thể giúp cô tạm thời áp xuống một vài đồng nghiệp vẫn luôn cùng cô đối nghịch. Nhưng việc đáng nói ở đây là người kia còn dám lan truyền tin đồn thất thiệt, khiến người trong trụ sở chính đều đồng loạt nghi ngờ phẩm cách và tài năng của nó thì dù người kia có là ai cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Tốt nhất là người lan truyền tin đồn nên cẩn thận một chút, đừng để ông tra ra được là ai làm, nếu không… ông không thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra. Con gái của Anna là người bọn họ muốn hãm hại là có thể thực hiện mong muốn luôn được sao? Tưởng ông chết rồi à? Còn hại ông mấy ngày nay bị vợ lạnh nhạt vì không biết bảo vệ con gái nuôi, đúng là tức chết mà.
Nhìn vào tia sáng lạnh nơi đáy mắt của ông khi nói dứt lời, Thu thoáng trầm ngâm. Tuy cô không biết được quan hệ giữa mẹ ruột của mình với vợ chồng Lưu Huy thân thiết đến đâu nhưng nhìn vào sự quan tâm, bảo bọc của hai người họ đối với mình, cô liền đã đoán ra được phần lớn. Ông bất mãn với tin đồn bất lợi với cô đến như vậy, còn không phải vì quan tâm cô sao?
- Phải rồi, Thu nhi, con cũng đừng để ý đến lời nói của mấy kẻ rảnh rỗi trong công ty. Đều là lời đồn vớ vẩn, ta sẽ giải quyết nhanh nhất có thể.- Bừng tỉnh từ trong dòng suy nghĩ, Lưu Huy hướng cô tiếp tục nói.
Thu tủm tỉm cười nhìn ông.
- Thật ra lời đồn không phải là không có căn cứ. Trước đây con vẫn luôn sống giống hệt lời đồn đại mà. Bố nuôi không tưởng tượng nổi lúc đó con sống buông thả đến nhường nào đâu. Có thể nói là con liên tục câu tam đáp tứ đó. Hơn nữa, dù gì mọi người cũng đều biết. Nếu bố kiến quyết cấm đoán thì sẽ chỉ càng khiến người khác có cơ hội bôi nhọ thêm thôi. Thanh danh của con vốn không tốt, đen thêm một chút cũng không có gì khó chấp nhận. Chỉ cần con không để ý là được rồi. Một thời gian nữa họ sẽ tự sẽ quên thôi. Vả lại, con cũng sắp trở lại trường rồi. Con chỉ học chuyên ngành ngoại nhữ ba năm nên năm sau sẽ tốt nghiệp. Vậy nên con muốn dành nhiều thời gian cho việc học tập nên có thể sẽ ít đến công ty. Dù sao thì nhiệm vụ công việc của con cũng khá tự do mà. Nhưng mà con từ chối sự chu cấp của Trịnh gia rồi, đành phải ăn bám bố mẹ nuôi một thời gian thôi.- Thu cười tinh nghịch nhìn Lưu Huy, nói ra ý kiến của bản thân.
Lúc trước, khi quyết định tìm việc và từ chối nguồn trợ cấp của Trịnh gia, cô đã tính sẵn tất cả. Với tiền lương của cô ở Thịnh Thế, chỉ cần tiết kiệm , tháng là đủ để đóng tiền học rồi, cô nói vậy chẳng qua để bố nuôi không cau có nữa thôi.
Nghe lời cô nói, Lưu Huy kì quái nhìn lại cô một lượt. Thế nào ông cũng không thể liên hệ cô bé thông minh, nghiêm túc này với người ngu ngốc bỉ ổi, háo sắc trong lời đồn làm một. Bất quá nếu cô đã nói như vậy thì ông đành phải dừng lại hành động thôi. Chính ông cũng biết rằng dù bản thân có áp xuống tin đồn nhưng lại không thể triệt để cấm cản người khác bàn tán. Mặc dù mặt ngoài họ có thể không nói gì nhưng có khi sau lưng đã gắn thêm cho con bé cái mác cậy mình có quyền thế mà lên mặt.
- Được rồi, vậy con trở lại làm việc đi. Chuyến công tác là vào thứ Hai tuần sau nhé.
- Dạ, con biết rồi.- Thu đứng dậy, cúi người chào ông một cái xong liền xoay người đi ra cửa. Lúc này, cô mới dám thể hiện ra sự hỗn loạn nơi đáy mắt.
Đi công tác tại nước V khiến công rất vui nhưng người đi chung lại khiến cô không dám đối mặt. Cứ cho là anh ta thực sự có tình cảm với cô thì cô cũng không thể đáp lại, hơn nữa bây giờ cô còn nhiều hơn một người bạn trai danh xứng với thực- Trần Cảnh Hạo, cô lại càng không thể cùng Quân Lâm Ngạo có kết quả!