Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thoáng cái hai ngày trôi qua. Tuy về nước V hay nói thẳng là Việt Nam, cô chính là siêu cấp vui sướng. Nhưng mà hiện tại cômuốnvui cũng không nổi. Lí do à? Công việc a~
Cái gì là “ Phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam”? Bà mẹ nó! Ngườitabảo tiếng Việt học khó, cũng không có mấy nước áp dụng thứ tiếng này vào việc giảng dạy, thế nên cả tổng công ty của tập đoàn to tổ chảng như Thịnh Thế, người thạo tiếng Việt cũng không nhiều. Vậy nên chuyện tập đoàn cử cô tham gia chuyến đi này cũng có được một lí do được coi là thích đáng công bố với cácnhânviên khác. Khụ, lạc đề rồi. Cái chính là cômuốnnói, công việc ở đây thực CMN nhiều. Thật là người nói, người nghe không nghĩ đến cảm nhận của người phiên dịch. Như vậy cũng thôi đi, bởi cô là dân Việt Nam chính gốc cơ mà. Vấn đề là phải ăn nói cho cẩn thận, khéo léo từng chút để tránhlàmhai bên hiểulàmmà có mâu thuẫn. Bà nó chứ, công việc này đúng thật đau đầu!
Thái Thu cả người nằm bẹp dí trên bàn, tay chân mệt mỏi không buồn nhúc nhích. Công ty lớn a,nhânviên chuyên nghiệp a, ứng phó xong mấy người này chắc cô mệt chết. Đây chính là cảm tưởng của Thu sau mỗi lần công tác, tính từ khi cô còn là Lâm Hiểu Linh ấy. Oài, không biết có phải cô suy nghĩ quá tiêu cực hay không, theo cái nhìn của cô thì cuộc sống này chính là những chuỗi ngày mệt mỏi a! Nhưng may là công ty đối tác còn có chútnhântính, mọi người dự tính vào ngày cuối cùng sẽ mang năm người bọn cô đi tham quan nơi này a~ Bất quá, người sống tại thành phố thủ đô này hai mươi chín năm cuộc đời như cô thì cái từ “ tham quan” này thật là ba chấm =.= Cơ mà hình như cũng rất thú vị bởi trước đây thời gian của cô phần lớn đều dành cho công việc hoặc ở trong nhà mà, có bao giờ cô chịu để ý quá nhiều tới xung quanh đâu. Chẳng trách cô không có nổi một người bạn thân cho đúng nghĩa.
Đang lúc trí óc Thu đang bay bổng với những kế hoạch cho chuyến tham quan vào ba ngày sau, tiếng gõ cửa lại không đúng lúc vang lên phá bĩnh không gian riêng của cô. Ai da, nói thế nào thì cô cũng phải công nhận một điều rằng đãi ngộ củanhânviên trong chuyến đi này rất tốt, mỗi người một phòng trong khách sạn năm sao nha ( Thật ra là do Quân Lâm Ngạo yêu cầu đấy
).
Vừa đắc ý suy nghĩ, Thu vừa bò dậy ra mở cửa, tiện tay còn chỉnh trang lại đầu tóc một chút cho đỡ rối.
=== ========
- Sao anh lại ở đây?- Cầm ly nước để lên mặt bàn, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, ánh mắt mang theo ý tứ dò hỏi thật rõ ràng.
Namnhâncó vẻ lúng túng, không biết phải trả lời cô như thế nào mới tốt. Chẳng lẽ nói rằng Trần Cảnh Hạo anh sợ lâu không gặp thì cô sẽ đem anh quên mất không còn một mảnh, hoặc thực tế hơn là sợ tên Quân Lâm Ngạo kianhândịp này mà chạy tới ve vãn cô?
Sự thật là Cảnh Hạo lo lắng đúng hết rồi =.= Thu đúng là đã xếp anh vào diện những đối tượng cần phải quên khẩn cấp trong chuyến đi lần này. Còn lúc về có phải gặp lại hay không lại là một chuyện khác, cô tạm thời chưa lo xa đến vậy. Với những việc này cô rất thích phong cách nước đến chân mới nhảy đó =)))).
Với lại, nếu Cảnh Hạo đến chậm vài phút thì chắc người đang ngồi trên ghế đã biến thành Quân Lâm Ngạo rồi, bởi vì trong khi anh đang đứng ngoài cửa phòng cô thì Lâm Ngạo là mới bước từ trong thang máy ra a~ Thật sự là trùng hợp đến bất ngờ.
- Này! Không phải công việc của anh nhiều lắm sao? Đến đâylàmgì?- Thấy Cảnh Hạo chậm chạp không đáp lại, Thu nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi. Nói trước, cô rất hay bị nóng tính đó, nhất là vào lúc đang trong tình trạng mệt mỏi như vậy. Chắc ai cũng đều như vậy hết nhỉ?
- A, chi nhánh của DL bên này có vài việc nên công ty cử anh sang đây xử lý.- Cảnh Hạo là đang nói xạo đó,làmgì có chuyện hai người trùng hợp thời gian đi công tác như vậy chứ. Hơn nữa, nếu anh nói thật thì chắc hiện tại anh vẫn còn đang xử lí công việc, sao còn thời gian rảnh mà tìn phòng cô ở rồi đến đây “ dạo chơi, thăm hỏi” cơ chứ.
Tuy là lý do của Cảnh Hạo có sơ hở, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào Thái Thu lại tin vào lời nói của anh. Nhưng cô vẫn có điều thắc mắc.
- Vậy anh khônglàmviệc đi, tới đâylàmgì?
- À,chúngtahiện tại công tác chung tại một thành phố, với thân phận là một người yêu chuẩn mực, anh đương nhiên là phải ưu tiên đến thăm em trước.- Giọng điệu của Cảnh Hạo thập phần không được tự nhiên. Mà như vậy cũng không phải là không có lí bởi từ bé đến giờ anh nào đã từng nói ra những lời như vậy. Khi nói ra từ “ người yêu”, không biết anh phải tốn bao nhiêu dũng khí đâu.
“ Người yêu chuẩn mực”? A, thật đúng là chuẩn mực a!
Tròng mắt Thu xẹt qua một tia cười nhạo. Anhtalàmngười yêu chuẩn mực đến nỗi đi nhục mạ bạn gái bằng những lời nói không ra gì a~ Nếu hai ngườilàmngười yêu đúng nghĩa, mà cô thực sự thích anhta, không chừng bây giờ cô đang suy sụp tinh thần mà bó gối ngồi buồn đây.
Nhận thấy không khí bắt đầu lan tràn sự ngượng ngập, Cảnh Hạo lại chủ động mở miệng trước.
- Anh có mua một số món ăn đặc sản của H thị ( sau nếu có lặp lại thì nói thẳng là Hà Nội nha :),chúngtacùng nhau ăn một chút đi.
- Không cần. Tôi xuống nhà hàng của khách sạn ăn tối là được.- Những món ăn đó cô đã ăn nhiều rồi, tuy là hiện tại những thứ đó đã có đôi chút biến tấu nhưng chắc là không khác trước đây nhiều lắm đâu, bánh cốm thì vẫn là bánh cốm mà. Nghĩ vậy, cô nói tiếp:
- Giờ tôi phảilàmvệ sinh cánhân, anh có việc thì mau đi đi. Xin lỗi vì không thể tiễn.
Dứt lời, cô xoay người định vào lấy đồ đi tắm. Nhưng mới được nửa bước, cả người đã bị Cảnh Hạo kéo lại, ôm thật chặt. Trong phút chốc, cả căn phòng chỉ còn lại âm thanh nhè nhẹ của máy lạnh đang hoạt động.
- Buông!- Thu nhíu mày lại. Hiện tại cả người cô đều nhớp nháp mồ hôi, cảm giác dinh dính này rất khó chịu, cômuốnnhanh chóng xóa bỏ cảm xúc khó chịu này. Với lại, dù trong phòng có máy lạnh, nhưng mùa hè nóng nực mà lại ôm ấp như vậy, Trần Cảnh Hạo không thấy nóng nhưng cô thì có nha.
- Đừng như vậy.
- Anh trước buông tôi ra đã.- Cô không tài nào quen được với cái bầu không khí đầy mùi vị hormone giống đực này a.
- Vậy em đừng có chạy mất đấy?- Cảnh Hạo đưa ra yêu cầu.
- Nhìn tôi dư hơi vậy à? Trời rất nóng!
Nghe vậy, Cảnh Hạo mới chịu buông tay ra. Nhưng mà, so với việc thả ra, anh càng thích ôm cô hơn.
- Anh rất xin lỗi về chuyện xảy ra hôm trước, là do anh quá kích động.- Cảnh Hạo cúi đầu, thành thực nhận lỗi sai về phía bản thân.
Trầm mặc một lúc, Thu bỗng thở hắt ra, bắt đầu mở lời. Có lẽ cô cứ thẳng thắn nói ra quan hệ thực sự của hai người trong mắt cô hiện tại có lẽ sẽ tốt hơn. Cô không biết Trần Cảnh Hạo đối với mình có tình cảm gì, cũng sẽ không tốn thời gian để tìm hiểu chuyện này. Vậy nên, nói thẳng ra để anh tự quyết định vẫn tốt hơn. Bề ngoài thì ngườitasẽ lầm tưởng rằng tính cách của anh rất tốt nhưng cô biết rất rõ, Trần Cảnh Hạo là một người đàn ông rất kiêu ngạo, cũng rất tàn nhẫn. Nếu để anh phát hiện ra việc cô lợi dụng anh, anh chắc chắn sẽ không để yên. Giấy không gói được lửa, hiện tại cô tự động nói ra có lẽ sẽ có kết quả tốt hơn.
- Anh Trần, kì thựcchúngtacũng không được coi là người yêu thật sự nên việc anh nghĩ về tôi ra sao, không quan trọng với tôi. Chỉ cần anh không mang những suy nghĩ áp đặt đó truyền ra ngoài, việc này tôi tin tưởng anh sẽlàmđược. Tôi đồng ý xây dựng mối quan hệ này giữa haichúngtatrong một tháng là vì có mục đích riêng nên nếu anh không hài lòng,chúngtacó thể chấm dứt tại đây, tôi sẽ khônglàmphiền đến anh. Vả lại, thân phận củachúngta, căn bản không hợp để ở bên nhau.- Vì anh là nam chính, còn tôi chỉ là một nữ phụ nhỏ bé.
Thu nói hết một hơi dài, miệng có chút khô nên liền cầm cốc nước lên uống một mạch. Trong khi đó, cô vẫn không quên quan sát sắc mặt của anh. Cứ nghĩ rằng anh đãmuốncùng cô chấm dứt mối quan hệ người yêu đầy gượng ép này nên sẽ vui vẻ đồng ý, Thu lại không ngờ rằng khi cô vừa dứt lời, sắc mặt Trần Cảnh Hạo liền biến đổi, nhưng không phải vui mừng, mà là ảm đạm.
- Người em thích vẫn luôn là người tên Ruki kia, phải không?- Cảnh Hạo trầm giọng đặt câu hỏi.
- Không… không phải. Vả lại, tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh về chuyện tình cảm của cánhântôi.- Giọng điệu của cô rõ ràng là đangmuốnné tránh câu hỏi đột ngột này.
- Tôi có quyền, có quyền, bởi vì tôi là người yêu hiện tại của em, mà không những là hiện giờ, về sau cũng vậy, mãi mãi!- Trần Cảnh Hạo gần như gào lên. Đồng thời, anh dùng lực kéo mạnh cô về phía mình, khiến chiếc ly thủy tinh trên bàn nghiêng ngả, rơi xuống đất vỡ tan. Tuy vậy, anh vẫn không buồn để ý mà mạnh mẽ áp môi mình lên môi cô hôn ngấu nghiến, dùng răng chà sát thật mạnh. Thoáng chốc, vị máu tươi lan tràn trong khoang miệng hai người.
- Ưm… Chết… tiệt… Buông tôi ra!- Cô ra sức giãy giụa, mongmuốnthoát khỏi kìm kẹp của anh. Tay chân không ngừng đấm đá vào người anh, nhưng Cảnh Hạo dường như đã hoàn toàn buông bỏ lí trí, vẫn không ngừng chà đạp đôi môi cô không thương tiếc.
“ Bốp”
Đẩy được anh tách khỏi người mình, Thu liền dùng hết sức bình sinh mà cho anh một cái bạt tai.
- Cút!- Cô gào lên.
Cảnh Hạo vẫn còn sững sờ nghe vậy nhìn bừng tỉnh. Nhìn vào đôi môi sưng đỏ còn đang rỉ máy của cô, ánh mắt anh liền tràn ngập áy náy, giơ tay định chạm vào lại bị hành động lùi lại phía sau của cô khiến cho toàn thân cứng ngắc. Cuối cùng, anh đành phải lựa chọn rời đi.
Cánh cửa đóng lại, trong phòng vẫn vang vọng câu nói “ Xin lỗi”…