“Xuân Liễu, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn nói với thái tử phi của ngươi mấy câu, không được ta cho phép, bất kỳ ai cũng không được vào.” – Tư Mã Nhuệ ngừng cười, nghiêm mặt nói.
Xuân Liễu có chút chần chừ, nhìn qua Mộ Dung Phong, thấy Mộ Dung Phong gật đầu nàng mới im lặng đi ra khỏi phòng.
“Có biết Tư Mã Triết bảo ta qua đó làm gì không?” – Tư Mã Nhuệ nâng chén trà lên uống một ngụm, hắn thật sự có chút khát – “Cái cô muội muội xinh đẹp bảo bối của nàng kia thật đúng là mị lực vô cùng. Hóa ra không chỉ có mình ta để ý tới nàng ấy, ngoài phụ hoàng ra, còn có cả gã ca ca tính tình táo bạo của ta nữa. Tư Mã Cường sáng nay đã tới Mộ Dung vương phủ, trịnh trọng lạ kỳ nói chuyện cầu hôn với phụ thân Mộ Dung Thanh Lương của nàng, nói muốn cưới Mộ Dung Tuyết về cùng hắn ra ngoài cùng hắn ra ngoài biên ải sinh con đẻ cái! Haha, nàng biết cha nàng, mẹ nó, biểu hiện ra sao không? Đại ca nói, bọn họ nhìn qua trông như trúng tà còn là may, cả buổi không nói được chữ nào, cứ toàn ngơ ngác, ngay cả Tư Mã Cường đi lúc nào còn chẳng biết. Mẫu thân nàng tất nhiên là lại chạy tới tìm đại tỷ của nàng thương lượng đối sách, hay thật, nếu không phải có nàng rồi, chuyện Mộ Dung Tuyết này ta cũng muốn nhảy vào góp vui.” (Juu: ca hay thật đấy =.=”)
Mộ Dung Phong nhíu mày một cái, Tư Mã Cường đến nhà mình cầu hôn, chình là nam tử vóc dáng cao to da ngăm ngăm gặp ở cung Tường Phúc sáng nay sao?! Hắn cũng thích Mộ Dung Tuyết sao? Cảm giác có vẻ không có khả năng, hắn cơ bản còn chưa gặp qua Mộ Dung Tuyết, nhìn tình hình hắn thì chắc hẳn phải là một nam tử có chủ kiến, suy nghĩ chín chắn, sao tự dưng lại vô lý đến mức đi cầu hôn một Mộ Dung Tuyết chưa từng gặp mặt?
“Nàng không tin sao?” – Tư Mã Nhuệ thấy Mộ Dung Phong nửa ngày không có phản ứng gì, cười hì hì hỏi.
“Không phải không tin, mà cảm thấy kỳ quái” – Mộ Dung Phong khẽ cau mày – “Xem nhị thái tử ngôn hành cử chỉ, chắc hẳn phải là người trưởng thành chín chắn, sao lại có thể làm việc kỳ quái đến thế? Nếu nói hắn vẫn luôn trấn thủ ở biên quan, ngày ngày tiếp xúc với chiến sự, nhất định rất trầm tĩnh, thậm chỉ lãnh khốc, làm sao có khả năng…dù là nhất kiến chung tình cũng phải giống như ngươi chứ, ít nhất cũng phải đến Mộ Dung vương phủ gặp qua Mộ Dung Tuyết mới có thể nhất kiến chung tình được chứ? Bây giờ Mộ Dung Tuyết đang ở Noãn Ngọc Các, ngoài Hoàng thượng ra không nam nhân nào có thể bước vào. Hắn tất nhiên không thể nào gặp được. Thế tại sao lại muốn cưới Mộ Dung Tuyết đây?” – Nói đến đây, nhìn nhìn Tư Mã Nhuệ, tức giận nói – “Nếu chuyện này xảy ra với ngươi, ta hoàn toàn có thể tin được, với Tư Mã Cường thì không thể có độ tin cậy cao như thế đâu.”(Juu: cái “độ tin cậy” này thật khó đỡ ~.~)
“Ai, nha đầu này, nàng bắt nạt người ta có biết không?” – Tư Mã Nhuệ không hài lòng nói – “Nàng sáng nay cũng là lần đầu tiên gặp Tư Mã Cường, vì sao có thể khẳng định ngay như thế rằng hắn không phải loại người vì mỹ mạo của Mộ Dung Tuyết mà muốn kết hôn với nàng ta, trái lại còn cảm thấy dường như trong đó có ẩn tình. Có vẻ hiểu rõ hắn ta ghê.”
Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ một cái, thầm nghĩ: “Nói chuyện với ngươi thật đúng là đàn gảy tai trâu”
“Mộ Dung Phong, tối nay ta ngủ thế nào đây?” – Tư Mã Nhuệ khuôn mặt tươi cười hết cỡ hỏi.
Mộ Dung Phong cười như không cười liếc nhìn Tư Mã Nhuệ: “Trừ bỏ gian phòng này, ngươi muốn gì cũng được.”
Tư Mã Nhuệ thở dài, làm như miễn cưỡng nói: “Nếu ta không được ngủ, thế có được đứng trong phòng này không?”
Mộ Dung Phong lắc đầu quả quyết, mặt không chút thay đổi trả lời: “Ngươi mà đứng ở đây, ta nhất định sẽ gặp ác mộng, không được.”
Đang nói, Xuân Liễu từ bên ngoài đi vào, cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu thư, đại thái tử phi vừa phái người tới đây, mời người qua chỗ nàng một chuyến, nàng có việc cần bàn bạc với người.”
Mộ Dung Phong ngạc nhiên một chút, chuyện này nhất định có liên quan tới Mộ Dung Tuyết.
Phủ Đại thái tử, chỉ có Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Du, Tư Mã Triết đã đi xử lý chính sự cùng Hoàng thượng, nghe nói kinh thành xảy ra chuyện lớn, liên quan tới rất nhiều quan viên, cho nên cũng không có trong phủ, khi Mộ Dung Phong tới, cũng vừa lúc Mộ Dung Tuyết cùng Thụy Hỷ đi đến.
Mộ Dung Tuyết mặc một bộ váy màu vàng nhạt, cài trâm trên đầu, tựa như nụ hoa mới nở đón xuân thật khiến người ta yêu thích.
Mộ Dung Phong nhìn, chợt cảm thấy chẳng hay ho gì, kỳ thật, nữ nhân sống ở thời đại này, có thể được Hoàng thượng sủng hạnh đối với các nàng mà nói là một mộng tưởng cùng vinh quang. Bản thân mình sao không dùng quan điểm đối lập hay khác đi mà nhìn nhận. Mộ Dung Tuyết bất quá là thích một nam nhân hơn mình ba mươi lăm tuổi (Juu: thế còn “bất quá” =.=”), nhưng nam nhân này quả thật có điểm vô cùng xuất sắc, là vua của Đại Hưng vương triều, có quyền thế, hơn nữa lại dịu dàng đa tình, nàng thích hắn dường như cũng là chuyện bình thường.
Khuôn mặt Mộ Dung Thiên đượm u sầu, nhìn tiểu muội của mình, kiềm chế vài phần tức giận nói: “Tiểu Tuyết, mẫu thân bị bệnh, ngươi không định xin phép Hoàng thượng cho về nhà thăm mẫu thân chứ? Ngươi cũng thừa biết người chẳng có bệnh gì. Tuy rằng mấy hôm trước cũng có chút chuyện, nhưng ngươi đã sớm hồi phục rồi, huống hồ Tư Mã Nhuệ cũng chẳng làm gì ngươi. Ngươi rốt cuộc muốn lấy lý do gì mà ở lại hoàng cung?”
“Đại tỷ” – Mộ Dung Tuyết có vẻ sợ hãi, không biết giải thích ra sao, đành thì thào nói – “Muội, muội nghĩ mẫu thân bệnh cũng không đáng lo lắm đâu(Juu: con cái bất hiếu, mê ông già kia đến mụ mị rồi >”