“Xin chào Đại thái tử.” – Hồng Ngọc bình tâm, mở lời trước, hôm ấy gặp qua Nguyệt Kiều, liền biết rõ mình ở trong cảm nhận của Tư Mã Triết vẫn có một vị trí không thể thay thế, điều này khiến lòng nàng mơ hồ mừng thầm, tuy rằng ngày ấy phản bội Tư Mã Triết, lại không ngờ rằng Tư Mã Triết là kẻ si tình, cưới Mộ Dung Thiên xinh đẹp, mà vẫn nhớ mãi không quên mình.
Tư Mã Triết hít sâu một hơi, nhìn xung quanh, đây là một đường mòn trong hoa viên, hắn vừa mới từ phòng chính sự về, nghĩ ngợi một chút, thả mình bước đi, không ngờ lại tới đây, cũng chính là chỗ này, rất nhiều năm trước, hắn bắt gặp Hồng Ngọc và Tư Mã Cường gian díu, tuy vô cùng ghét nơi này, nhưng lại thường vô tình bước đến khi thất thần. Nơi này rất kín đáo, lại không hay có người qua lại, cho nên lúc này ngoài hai người họ ra, dường như cũng không có ai khác.
Nhìn Hồng Ngọc, nàng vẫn dáng vẻ ấy, trừ bỏ ánh mắt mang thêm chút u sầu, trên người thêm một chút thành thục, những đổi thay ấy không lớn, dù vẫn luôn luôn ở biên quan, dung nhan của nàng cũng không có nhiều thay đổi.
“Xin chào.” – Hắn chỉ nói hai từ, tránh xưng hô, giọng điệu cũng có vẻ rất tự nhiên, ngừng một chút, lại tiếp tục ôn hòa nói – “Thật là trùng hợp, hôm nay gặp nhau.”
“Chàng còn hận ta sao?” – Hồng Ngọc đau thương hỏi, trong ánh mắt có chút áy náy, lẳng lặng nhìn, nàng biết mình sai, nhưng Tư Mã Triết tuyệt đối sẽ không để bụng, nếu Tư Mã Nhuệ đoán ra được, thì Tư Mã Triết nhất định cũng sẽ. (Juu: là chuyện Nguyệt Kiều ý, ta ghét em này, thật ý =.=”)
“Chuyện đã qua rồi, nhắc lại làm gì.” – Tư Mã Triết lạnh nhạt nói, thực ra trong lòng cũng có chút đau, nhưng sự đã rồi, còn làm gì được nữa, chỉ thoáng dừng một chút – “Có điều phiền cô đừng động tới Nguyệt Kiều, nàng ấy dù sao cũng chỉ là người ngoài, việc gì…”
Hồng Ngọc ngây ra một chút, mí mắt cụp xuống, có chút uất ức nói – “Hồng Ngọc biết, nhưng mà, Hồng Ngọc có cái lý của Hồng Ngọc, Nguyệt Kiều kia dù sao cũng chỉ là gái lầu xanh, mà Đại thái tử của Đại Hưng vương triều, sao có thể dây dưa với loại đàn bà ấy. Hồng Ngọc thầm muốn tốt cho ngài, trước kia Hồng Ngọc có lỗi với ngài, mà nay, Hồng Ngọc muốn làm gì đó cho ngài, bù đắp lỗi lầm năm ấy Hồng Ngọc trẻ dại mà phạm phải, dù hôm nay ngài mắng Hồng Ngọc là ngoan độc, Hồng Ngọc cũng không hối hận.” (Juu: nghìn lần ngoan độc >””